[Ngôn Tình] Về Bên Anh

Chương 27




"Đang tắm? Mộc Miên, hai người đã làm cái gì mà cậu ta đi tắm?"

"Cô và Cố Thành tiến triển nhanh..."

"Miên ơi, anh muốn tìm cái máy sấy tóc, em để ở ngăn nào vậy?"

Tùng Quân còn chưa kịp nói hết câu đã nghe tiếng Cố Thành văng vẳng lọt vào tai anh. Đầu dây bên kia gương mặt nóng bừng bừng, tối sầm, chân mày nhăn nhúm, trong lòng không mấy dễ chịu.

"Miên ơi." cách gọi thật sự ngọt ngào, khiến người khác nghe vào rất dễ hiểu lầm. Quân cảm thấy tức tưởi, cổ họng nghẹn cứng như có thứ gì đó vừa chắn ngang.

Mộc Miên vội vàng đặt chiếc điện thoại xuống chả thèm đếm xỉa đến Quân, Miên quay người đi lại phòng tắm, thanh âm trong trẻo mềm mại vang lên.

"Dạ, em để trong ngắn thứ ba bên tay phải."

"Cố Thành, em có mang đồ cho anh này."

"Em cứ đẩy cửa vào..."

Tùng Quân không dám nghe hết, đùng đùng giận dữ cúp máy. Đúng thật không biết xấu hổ, còn gọi nhau vào phòng tắm?

Mộc Miên đứng yên ở ngoài chần chừ, tay vẫn giữ chặt bộ quần áo. Dù sao cũng là phận nữ nhi không thể cứ như vậy mà tùy tiện bước, lỡ nhở thấy những gì không nên thì thật chả hay chút nào.

Mộc Miên bặm môi, gò má hơi ửng hồng. Cố Thành thấy Mộc Miên không có động tĩnh, anh cong môi cười cười nói tiếp. Câu nói làm Miên an lòng.

"Anh choàng áo tắm rồi, em cứ vào đi."

Mộc Miên trở lại trạng thái bình thường, hai má cô phồng lên "Ồ." nhẹ một tiếng rồi đưa tay đẩy cửa bước vào, hai chân Mộc Miên rón rén như mèo. Cố Thành đang đứng trước gương sấy khô mái tóc. Vừa nhìn thấy Mộc Miên, anh liền bỏ máy sấy xuống, quay người lại.

Miên ngước lên, đột nhiên thẫn thờ, mê mẩn ngắm nhìn thân hình người đàn ông, cơ thể ẩn hiện trong lớp áo choàng rất vạm vỡ, săn chắc, múi nào ra múi nấy, vờ vai rộng, ở trên ngực còn đọng lại vài giọt nước càng nhìn càng thu hút đối phương.

Đúng là đẹp như ngôi sao điện ảnh ý.

Mộc Miên tuổi còn trẻ nên khi trông thấy một body mĩ miều như thế sẽ có đôi chút bắt mắt, say đắm. Mộc Miên nuốt từng ngụm nước bọt, cắn môi dưới, hai tay nắm chặt bộ quần áo. Bác sĩ Cố nheo mi mắt, không hiểu sao nãy giờ Miên cứ thất thần, đứng yên không nói gì. Còn nữa bộ dạng kia là gì đây?

Cố Thành quan sát tầm nhìn, nơi ánh mắt của Mộc Miên, anh liền dừng lại ngay trên người mình, cái áo choàng vẫn chưa kéo lại hết độ lộ hơn nữa cơ thể.

Cố Thành khẽ cong môi, không lẽ...Miên thích body của anh? Cố Thành ho ho vài cái

Khụ...khụ.

Mộc Miên giật mình vội thu lại ánh mắt, Miên hơi lúng túng, đỏ mặt, cất giọng.

"Đồ của anh, em để ở đây nhé."

Miên đặt bộ quần áo lên kệ rồi quay người đi thật nhanh, Cố Thành còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy cánh cửa đóng lại khiến Cố Thành phải phì cười.

Ở phía ngoài Mộc Miên dựa lưng vào tường mới có thể đứng vững, hai tay ôm chọn gò má, vừa nãy đúng thật Miên quá lộ liễu, nhìn người ta đến nổi mắt cũng không chớp.

Nhưng...nếu lúc nãy được chạm vào cái body đấy, thì còn gì bằng? Đúng là rất đẹp, đẹp hết chỗ chê luôn. Đứng một hồi Mộc Miên vỗ vỗ vào mặt lắc mạnh đầu xua tan những suy nghĩ điên rồ, thở sâu trấn tĩnh lẩm bẩm:

Không được, không được, Mộc Miên, mày là phụ nữ đã ly hôn, còn có con, không được tơ tưởng đến đàn ông của người khác.

Tự nhủ xong, Mộc Miên tỉnh táo vội vội vàng vàng đi xuống lầu ẵm Bắp, khi nãy xuống mượn đồ Miên đưa Bắp cho Sáu bế. Giờ phải đưa cu cậu về phòng ru ngủ.

Trong phòng tắm, Cố Thành nghiêng đầu cởi bỏ chiếc áo choàng xuống, tự ngắm nghía body mình trước gương lẩm nhẩm:

Đẹp lắm sao?

Ừ nhỉ, nhìn khá lôi cuốn, không tồi, cái này nếu Miên dùng thì cũng được 10 năm đấy chứ.

Cố Thành xoa xoa cằm, khóe miệng nhếch lên, tự hỏi rồi tự trả lời, xuýt xoa khen ngợi.

Lúc đi ra Cố Thành đã mặc quần áo chỉnh tề, tuy là bộ đồ bình thường của cậu tài xế nhưng không làm mất đi vẻ phong độ của bác sĩ Cố.

Mộc Miên đang ở trên giường ru Bắp, ngẩng mặt nhìn, những gì trong nhà tắm Miên sớm đã quên sạch sẽ.

Cố Thành sắn sắn tay áo chầm chậm bước lại bàn cầm điện thoại, lúc này Mộc Miên mới sực nhớ ra Tùng Quân, Miên khẽ giọng nói:

"À, lúc anh tắm, Quân đã gọi, hình như có việc rất quan trọng."

"Tùng Quân gọi cho anh?"

Miên gật gật, không đáp. Cố Thành nhướng mày, anh mở nhật ký cuộc gọi xem thì thấy có một cuộc đã nhận, nói chuyện không tới 3 phút, đột nhiên ở khóe môi mỏng kia đọng lại nụ cười ma mị khó đoán.

Cố Thành bình thản tắt màn hình để điện thoại xuống bàn, Cố Thành cũng không gọi lại cho Tùng Quân.

"Anh không gọi lại hả?"

Cố Thành lắc đầu đáp: "Không, Quân gọi chắc chỉ muốn rủ anh đi nhậu."

Cố Thành nở nụ cười, trong lòng Cố Thành rất muốn để Quân hiểu lầm. Nghĩ tới cái mặt cậu ta đen hơn nhọ nồi khiến tâm trạng Cố Thành phấn chấn hẳn.

(...)

Tại thư phòng làm việc của Tùng Quân, anh ngồi trên ghế, ánh mắt hung hãn lóe lên, thật sự anh ta không thể kiềm chế được cảm xúc, chẳng hiểu sao cứ thấy khó chịu.

Quân thẳng tay cầm cái gạt tàn thuốc ném vào cái bình hoa, lập tức phát ra âm thanh vô cùng lớn.

Mẹ Quân đang ngồi ở phòng khách bị tiếng động đó làm cho giật mình, bà gằn giọng quát.

"Thằng khỉ kia, nửa đêm rồi mày không thể để yên cho mẹ xem Hậu Cung Như Ý à?"

"Làm loạn cái gì đấy?"

"Mẹ...mẹ sang nhà Mộc Miên, không phải hồi chiều mẹ nói nhớ cháu nội hả? Con sẽ đưa mẹ đi."