[Ngôn Tình] Về Bên Anh

Chương 29




"Hộc...hộc. Sáu...nói gì cơ ạ?"

Mộc Miên ho sặc sụa, gò má chốc lát đỏ lên, nước sặc tới tận cánh mũi, Mộc Miên hướng đôi mắt to tròn nhìn. Sáu hốt hoảng bước tới với tay lấy hộp khăn giấy lau cho Miên, Sáu vỗ vỗ nhẹ lên tấm lưng mảnh khảnh của Miên, nét mặt lo âu khẽ giọng đáp.

"Úi dà, sao uống nước để sặc thế hở con? Sáu chỉ nhờ bác sĩ Cố đến đây ở hai ngày. Nếu con có cần thứ gì cứ nói với cậu ấy."

Mộc Miên ấp úng, tay cầm chặt ly nước nói không thành câu. Cô mím môi, gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn trong phút chốc trở nên cứng đơ, Miên đứng bất động.

Không phải chứ? Sao Sáu lại nhờ Cố Thành? Anh vốn là bác sĩ, công việc ở bệnh viện chất hàng núi, xoay sở còn không xuể, thế mà Sáu còn gọi Cố Thành tới.

Với lại, Sáu mới chỉ tiếp xúc với Cố Thành vài tháng ngắn ngủi, lỡ khi Sáu vắng nhà bác sĩ Cố làm gì mẹ con Miên thì sao? Đầu óc Mộc Miên rối rắm, suy nghĩ tiêu cực, mông lung ào ạt xuất hiện.

Nhưng thú thực một điều Mộc Miên không có can đảm ở cùng anh trong hai ngày, cô nam quả nữ, ai biết xảy ra những chuyện gì? Huống hồ bác sĩ Cố đã có bạn gái, lỡ nhở cô ấy biết chắc chắn sẽ hiểu lầm. Vậy cuối cùng Miên trở thành người hại đời anh.

Sáu thấy Miên người ngợm cứ thất thần, như mất hồn, lại nín thinh không nói câu gì, Sáu vỗ nhẹ lên vai Miên cất giọng gọi.

"Mộc Miên, con sao thế?"

Miên giật mình, cô thở dài đặt ly nước xuống bàn, nét mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Sáu nói.

"Sáu, thật ra không cần gọi bác sĩ Cố đến, như thế rất phiền anh ấy, nhà vẫn còn người làm, có gì con sẽ nhờ họ."

"Người làm trong nhà đi với Sáu cả thảy, hôm nay Sáu có chuẩn bị nhiều thực phẩm hơn một chút nên phải nhờ họ giúp một tay."

"Mộc Miên, con cứ an tâm, cậu Cố là người đàng hoàng, Sáu sống đến ngần này tuổi con mắt nhìn sẽ không bao giờ sai."

"Hai ngày, nhà không có người, vả lại con còn phải chăm sóc cho cậu chủ nhỏ. Sáu rất bất an, sợ con xoay không được, cứ để Cố Thành đến, cậu ấy sẽ đỡ đần, con cũng đỡ cực."

Sáu vừa nói vừa tất bật, tay lu bu gói ghém rau củ, Miên tiến tới, thanh âm nhỏ nhẹ vang lên.

"Sàu à..."

Câu trong miệng còn chưa kịp nói hết, Sáu đã nắm chặt tay Miên vuốt vuốt, gương mặt Sáu hiền hòa, giọng nói ôn nhu, nhã nhặn. Sáu cười trấn an tinh thần của cô.

"Con không cần lo, nhà mình gần trụ sở cảnh sát, trong nhà lại lắp camera. Sáu sẽ giám sát thường xuyên, nếu thấy không ổn, Sáu gọi ngay cho cảnh sát, con cứ yên tâm."

Mộc Miên bất lực, dù có nói thế nào cũng không lung lay được Sáu, cứ như chuyến đi này Sáu cố tình lên kế hoạch, sắp xếp để cho Cố Thành và Mộc Miên ở với nhau.

Mộc Miên mỉm cười nhạt, gật gật đầu đại khái qua loa. Miên kéo tay áo gọn gàng, vào phụ mọi người gói rau củ bỏ vào bọc. Sau khi tất cả đã xong xuôi Miên đi lên phòng, cô bước lại bàn trang điểm cầm điện thoại định gọi cho Cố Thành, chợt thấy tin nhắn của anh gửi đến 5 phút trước.

Miên mở ra xem. Cố Thành nói giải quyết, bàn giao công việc xong, 30 phút sẽ ghé sang nhà cô.

Miên hít thở sâu ngồi xuống ghế, cảm giác trong lòng không hiểu sao khó diễn tả vô cùng. Chỗ này cứ đập thình thịch, cô bất giác đưa tay lên sờ vào ngực. Hóa ra Sáu và Cố Thành đã thống nhất, anh cũng đã đồng ý, giờ Miên chỉ có thể nghe theo.

30 phút sau.

Cố Thành lái xe chạy vào cổng, chuẩn xác từng phút đã nhắn trước đó. Vừa hay Sáu cũng xong mọi thứ chuẩn bị đi, bác sĩ Cố bước xuống xe chạy đến chào. Miên đứng ở trong nhà thấy họ trò chuyện rôm rả rất vui, Mộc Miên nheo mi mắt không biết Sáu và Cố Thành nói gì mà mờ ám thế nhờ?

Khi Mộc Miên đi ra cả Sáu và Cố Thành dừng hẳn. Cố Thành nhìn Miên cong môi mỉm cười, Miên lịch sự khẽ gật đầu.

"Mộc Miên, giờ Sáu phải đi rồi để kịp đến đó."

"Dạ, Sáu và mọi người đi cẩn thận, đến nơi thì gọi cho con."

"Được, được. Con ở nhà cần gì cứ nói với bác sĩ Cố, con không phải ngại đâu."

Mộc Miên ngượng ngùng gật gật. Sao câu nói của Sáu giống kiểu gởi gắm con gái cho chàng trai chăm sóc thế?

"Sáu đi nhé."

Cố Thành cúi đầu, anh chu đáo mở cửa xe cho Sáu ngồi vào. Tạm biệt, nhìn chiếc xe chạy đi khuất, Miên nhún vai thở dài. Cố Thành chậm rãi quay đầu nhìn cô, ánh mắt thâm tình đó đột nhiên làm tim Miên đập thình thịch. Cô mím chặt môi, đi nhanh vào nhà.

So với việc ở cùng Cố Thành lúc nhiều người cảm giác dễ chịu hơn là khi chỉ có cô và anh.

Cố Thành bật cười theo sau Mộc Miên đi vào.

"Miên, em đã ăn gì chưa?"

"Em ăn rồi, giờ em lên với Bắp xem con tỉnh chưa."

"Được, em cần gì thì gọi anh."

Mộc Miên gật đầu rồi đi nhanh lên lầu, Miên sợ nếu cứ ở với Cố Thành, bản thân cô sẽ không khống chế được cảm xúc. Mộc Miên vừa đi khỏi, điện thoại của Cố Thành đỗ chuông, anh đút tay vào túi quần móc ra, nhìn tên trên màn hình là bác sĩ Duy. Anh chầm chậm nhấc máy.

"Alo."

"Ông tổ của tôi ơi? Tôi đến muộn có một chút, đã nghe y tá Niệm thông báo cậu nghỉ phép hai ngày? Làm việc với cậu rất lâu, đây là lần đầu cậu nghỉ, sắp có động đất rồi à."

"Còn nữa, còn nữa. Tại sao tất cả công việc cậu lại giao cho tôi? Cậu yêu tôi đến thế hả?"

Giọng bác sĩ Duy mang theo ấm ức văng vẳng bên tai Cố Thành. Anh điềm đạm cười nhẹ, đợi cậu ta hụt hơi mới đáp.

"Cậu giúp tôi lần này, cuối năm cậu có kết hôn, tôi nhất định sẽ đi phong bì thật dày để đền đáp."

"Bác sĩ Cố, cậu đang khoe là mình giàu đấy à?"

"Nói đi, cậu nghỉ phép để làm gì?"

"Tôi chăm vợ con."