[Ngôn Tình] Về Bên Anh

Chương 32




"Được. Nếu em không xuống ăn cơm, ngay lập tức anh sẽ ăn em, nếu em muốn no bụng bằng cách này? Anh nguyện ý phục vụ em...cả đêm"

"Anh nghĩ cũng nên cho Bắp một người em. Miên à? Em thấy như thế nào?"

Từng lời nói của Cố Thành thốt ra đều mang theo vẻ vô cùng ám muội, thanh âm ôn hòa, dịu dàng như một lời dụ dỗ Mộc Miên xa vào cám dỗ. Ở trong phòng, Mộc Miên sớm đã bị những lời nói khiêu khích của Cố Thành dọa cho đỏ bừng mặt mũi.

Mộc Miên mím chặt môi, thật không ngờ bác sĩ Cố có thể nói ra những lời đó một cách bình thản như vậy? Một người vốn dĩ đã có bạn gái lại muốn phát sinh quan hệ với vợ cũ của bạn thân? Không phải quá vô sỉ hay sao?

Mộc Miên từ đầu đến cuối sau khi nghe xong cũng không đáp lại câu nào. Cô thẫn thờ ngồi trên ghế sofa chẳng rõ vì sao tâm tư cứ rối bời.

Nhưng, Mộc Miên biết rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm.

Vốn Mộc Miên cũng không muốn trả lời Cố Thành, cơ bản cửa phòng cô đã khóa, làm sao anh có thể vào được? Vã lại bên ngoài hình như đã không còn một chút động tĩnh nào? Dường như bác sĩ Cố đã rời đi? Cũng đúng, ngữ khí vừa rồi của anh cũng chỉ là muốn dọa Mộc Miên mà thôi, Cố Thành không thể làm ra những chuyện hoang đường đó được.

Mộc Miên bất giác thả lỏng cơ thể, duỗi thẳng tay chân thở phào một hơi, cô đang định đứng dậy thì đột nhiên bên ngoài giọng nói quen thuộc lại vang lên, rất thư thái nhàn nhã, trầm tư.

"Mộc Miên, vừa rồi anh băn khoăn suy nghĩ mình nên cho Bắp thêm một người em trai hay em gái?"

Một lần nữa hai gò má Mộc Miên trở nên đỏ bừng, nét mặt thoải mái vừa rồi nhanh chóng bị lấp đầy bởi sự cứng nhắc. Không khó để nhận ra cơ mặt cô đang căng cứng, trông mất tự nhiên.

Miên vô thức nhíu mày, không hiểu rốt cuộc Cố Thành đang nói linh tinh gì nữa? Còn chưa kịp lên tiếng Miên đã nghe âm thanh sột soạt. Nếu cô đoán không nhầm là tiếng những chiếc chìa khóa va chạm vào nhau?

Mộc Miên đứng bất động, thật sự chưa hình dung ra chuyện gì, phía ngoài giọng nói lại cất lên, vô cùng êm tai, nhẹ nhàng văng vẳng khe khẽ của tiếng cười.

"À, quên nói cho em biết, khi Sáu lên chùa đã đưa toàn bộ chìa khóa nhà giao cho anh. Mộc Miên, dù em có khóa cửa anh cũng rất dễ dàng vào bên trong...hầu hạ em một cách chu toàn"

Thanh âm về sau từ cổ họng Cố Thành phát ra càng kéo dài nhấn nhá từng chữ cuối cùng đầy ái muội. Miên bất giác sững sờ trợn trọn hai mắt, không kiềm chế được mà bật ra một tiếng hoảng hốt.

Hả?

Không nghe nhầm đấy chứ? Nét mặt Miên tái nhợt, Miên gắt gao cắn môi. Không ngờ rằng Sáu lại đem toàn bộ chìa khóa đưa cho Cố Thành? Như vậy có phải là tin tưởng quá mức rồi không? Sáu ơi Sáu.

Mộc Miên cau mày khẽ than thở.

Xem ra Cố Thành cũng không phải chỉ đùa bỡn qua loa? Miên cảm nhận được anh đang linh hoạt sử dụng chùm chìa khóa? Chẳng lẽ bác sĩ Cố muốn mở cửa phòng Miên thật? Nét mặt Mộc Miên đột ngột xấu đi, cô thổn thức nuốt một chút nước miếng, bàn tay bấu vào tà váy.

Dù sao chỉ là một bữa cơm. Mộc Miên xuống là được? Không cần phải đi đến mức khó xử này? Mộc Miên hít thở một hơi, nhanh nhẹn bước lại mở cửa phòng, bộ dạng lúng túng cất giọng.

"Ăn...ăn cơm thôi."

Cố Thành bị hành động của Miên làm cho bất ngờ, thoáng nhìn gương mặt Miên đang đỏ hoe, Cố Thành khẽ cười, anh đưa tay che miệng ho ho vài cái giả vờ nghiêm nghị lắc đầu ghẹo cô.

"Nhưng...giờ anh không muốn ăn cơm, anh muốn ăn thứ khác..."

Mộc Miên há hốc miệng, đảo mắt nhìn đi chỗ khác, cố gắng giữ bình tĩnh. Miên vội vàng khép lại cửa, nụ cười gượng gạo trên môi hiện rõ.

"Cố Thành...em đói rồi, xuống ăn cơm thôi."

Mộc Miên cố lảng tránh, nói xong liền chạy một mạch xuống lầu, Cố Thành nghe xong phì cười quay đầu nhìn. Anh khe khẽ lắc đầu, vốn dĩ anh muốn dùng chùm chìa khóa để dọa cô mà thôi, chứ không hề có ý đụng vào ổ khóa.

Cố Thành thở sâu chầm chậm đi xuống.

...

Ngồi vào bàn ăn, mặc dù thức ăn bày biện rất nhiều, rất bắt mắt, lại vô cùng thơm nức nhưng cơ bản Mộc Miên cũng không có tâm trạng thưởng thức.

Mộc Miên ăn một cách vội vàng, mặt cũng chẳng dám ngẩng lên, dường như đang tránh né Cố Thành. Từng miếng cơm, thức ăn cô bỏ vào miệng rồi trực tiếp nuốt không hề nhai.

Cố Thành trông thấy sắc mặt điển trai liền hiện rõ sự không vui, nhíu mày, rõ ràng cô muốn ăn nhanh để lên lầu? Anh chống tay lên bàn nghiêng đầu dựa vào chăm chú quan sát, tay còn lại nhàn nhã gắp thức ăn vào bát Mộc Miên.

"Sợ anh đến vậy hả?"

Mộc Miên chỉ cảm giác lành lạnh ở sống lưng, cô mím môi lắc lắc đầu, mặt cũng không ngước lên.

"Dạ dày em không tốt, ăn như vậy rất có hại cho việc tiêu hóa. Mộc Miên, Anh không muốn thấy em ăn xong lại nôn ra."

Cô bất giác khựng lại vì lời nói, đến cả dạ dày cô ra sao Cố Thành cũng biết? Những chuyện này chỉ có người trong nhà mới biết. Chẳng lẽ Sáu đã nói? Miên đang định cất giọng hỏi thì lại nghe thanh âm trong trẻo, ôn nhu vang lên.

"Muốn anh thả em đi...vậy em phải ngoan. Nếu không, anh sẽ giữ em cả đêm dưới đây dạy em cách ăn."

Lúc này Mộc Miên hoàn toàn nghe lời, tựa như một đứa trẻ, Miên liền điều chế lại tốc độ ăn, cũng nhai thật kỹ thức ăn ở trong miệng mới nuốt xuống. Cố Thành cong môi cười, ánh mắt thâm tình vẫn không rời khỏi cô.

"Mộc Miên, anh thích bản thân là kẻ lưu manh hơn, vừa được hôn em lại còn được nhìn dáng vẻ của em khi nghe lời."

Hộc...hộc.

Mộc Miên bị ý tứ trong câu nói làm cho sặc thức ăn, Miên ho tới tấp, ôm lồng ngực hít thở khó nhọc. Anh vội vàng đứng bật dậy sải bước đi lại, đưa cốc nước cho Miên, bàn tay thon dài khẽ vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh kia.

"Em...không sao chứ?"

Mộc Miên uống chút nước, mặt mũi tái ngắt liền đổi sang đỏ bừng, Miên chớp chớp mắt người nhìn Cố Thành, miễn cưỡng cất giọng.

"Cố...Cố Thành, anh có thể đừng nói nhưng lời đó được không? Em..."

"Em sợ? Sợ anh sẽ làm gì em hửm?"

"Em, chỉ là..."

Mộc Miên còn chưa nói xong, Cố Thành đã chen ngang, đưa bàn tay lên vuốt vuốt mái tóc dài óng ả của cô một cách nhẹ nhàng, ân cần, giọng nói trầm ấm, nụ cười trên môi hết sức ôn hòa.

"Cô bé ngốc. Anh mà xấu xa như vậy, thì sớm đã thực hiện rồi, em không phải sợ."

"Phụ nữ là để yêu thương..."

"Mộc Miên, so với việc cưỡng bách, anh thích em tự nguyện...tiếp nhận anh."