[Ngôn Tình] Về Bên Anh

Chương 43




"Mộc Miên, giờ anh mới phát hiện sau gáy con có một nốt ruồi son giống của anh. Có khi nào là con trai của anh không?"

"Hả? Con...con trai anh?"

Mộc Miên giật mình, thẫn thờ nhìn chằm chằm Cố Thành, khuôn mặt hoảng hốt, cô há hốc miệng lắp bắp hỏi. Trông bộ dạng đó của Mộc Miên khiến Cố Thành không nhịn được mà bật cười, anh thấp giọng đáp.

"Em tin không?"

Nhất thời Mộc Miên không biết phải trả lời thế như thế nào. Cố Thành cong môi mỉm cười cúi đầu khẽ hôn lên trán Bắp một cái đầy yêu thương lẩm bẩm một câu, thanh âm rất nhỏ nhưng đủ để lọt vào tai cô.

"Sao có thể chứ? Có lẽ chỉ là trùng hợp."

Mộc Miên bất giác bặm môi, cô nhìn Cố Thành hồi lâu, mặc dù nụ cười trên khóe môi anh rất tươi nhưng ánh mắt anh lại xẹt qua một tia đau thương, u buồn. Mộc Miên hiểu rõ ánh mắt ấy, đột nhiên tận đáy lòng cô dâng lên một cảm giác chua xót, nghẹn ngào. Cô biết anh mong chờ điều gì? Đúng như lời Cố Thành nói chuyện đó sao có thể? Vì rõ ràng cô và Trương Tùng Quân...

Đang mông lung, mơ hồ suy ngẫm bóng dáng anh lướt trước mắt liền kéo cô về với hiện tại, Cố Thành chậm rãi đi lại chiếc nôi nhẹ nhàng để Bắp nằm xuống. Xong xuôi anh quay người bước đến gần, bàn tay to, từng ngón tay thon dài mang theo hơi ấm khẽ vuốt ve mái tóc cô, Cố Thành lên tiếng, trong lời nói chan chứa sự yêu thương, nuông chiều.

"Làm việc cả này cũng mệt rồi, đợi anh một lát anh vào bật nước ấm cho em tắm."

Mộc Miên dịu dàng cong môi gật đầu, khi anh vừa buông tay xuống bước đi, Mộc Miên quay lại không kiềm chế được liền ôm chặt Cố Thành từ phía sau, cả người dính sát vào tấm lưng rộng lớn, vững chãi ấy.

Cố Thành khựng lại, có chút bất ngờ vì hành động táo bạo của cô gái nhỏ phía sau, anh cúi đầu nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn hơi run run đang ôm ngang hông. Hôm nay tâm trạng cô không vui ư? Hay vẫn tại chuyện khi sáng? Cố Thành đang định lên tiếng thì phía sau thanh âm nhu mỳ, mềm mại, khe khẽ vang lên.

"Cố Thành...anh sẽ không chê bai em chứ?"

Cố Thành nhướm mày, đứng ngây ngốc, tại sao anh phải chê bai cô chứ? Có vẻ hôm nay cô nhóc đang có tâm sự, Cố Thành xoay người tiện tay kéo cô lại ôm chặt vào lòng, cả khuôn mặt Mộc Miên vùi sâu trong vòm ngực rắn chắc ấm áp, cảm nhận rõ được từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, cả mùi hương nam tính thuộc về riêng anh, rất dễ chịu, cằm Cố Thành khẽ chống lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng hỏi.

"Sao lại nghĩ anh sẽ chê bai em chứ?"

"Bởi vì...em là phụ nữ đã ly hôn, một đời chồng và còn cả có con, em sợ mình không..."

Cố Thành nghe đến đó kéo nhẹ cô ra cúi đầu hôn lên môi cô cắt ngang lời nói, anh biết tiếp theo cô sẽ nói gì, anh không muốn nghe. Nụ hôn ban đầu rất nhẹ nhàng sau dần càng trở nên mãnh liệt, chiếm hữu, Mộc Miên không đẩy anh ra, cô nhắm chặt mắt để mặc cho anh càn quấy trong khoang miệng.

Cố Thành quyến luyến rời khỏi đôi môi căng mọng ấy, anh kéo cô lại ôm thật chặt, Mộc Miên cảm nhận hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, sau đó là giọng nói trầm ấm khe khẽ của anh.

"Quá khứ của em có như thế nào, anh không quan tâm, anh cần em, anh muốn được chăm sóc em và con cả đời. Bởi vì, anh yêu em."

Dứt lời Cố Thành đặt lên trán cô một nụ hôn, mỉm cười nhìn cô. Mộc Miên bất giác đỏ mặt, cô có thể thấy rõ sự yêu thương ngọt ngào anh giành cho mình.

Cố Thành hiểu trong lòng Mộc Miên đang băn khoăn điều gì, sợ hãi điều gì nhưng anh chắc chắn sẽ không phụ lòng cô.

"Miên, em cứ từ từ tiếp nhận, anh không thúc giục em, không cần phải lo lắng cũng đừng nghĩ không xứng với anh...nơi này của anh chỉ có em và con, không thể có thêm ai khác."

Cố Thành vừa nói vừa kéo bàn be bé của Mộc Miên đặt lên vị trí tim mình, Mộc Miên nghe xong thì bật cười thành tiếng. Hôm nay không hiểu sao anh lại sến sẩm như thế nữa nhưng thú thực trong lòng cô rất ấm áp, nhìn thấy cô cười anh cũng nhẹ nhõm đi phần nào, nét mặt dịu dàng nhìn cô.

"Mộc Miên, hứa với anh không được suy nghĩ lung tung nữa, biết chưa?"

Mộc Miên mỉm cười ngoan ngoãn gật đầu nguầy nguậy. Sau khi dỗ dành xong anh đi vào nhà tắm xả nước ấm.

(...)

Bây giờ đã muộn Trương Tùng Quân vẫn chưa rời khỏi công ty thân là trợ lý như Tử Sâm cũng không dám về trước.

Cốc! Cốc! Cốc.

Âm thanh gõ cửa lịch sự vang lên, mãi không thấy người bên trong nói gì, Tử Sâm nhẹ nhàng đẩy cửa chậm rãi đi vào, Trương Tùng Quân ngồi trên ghế lớn ở bàn làm việc, cả người mệt nhoài dựa ra sau ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Cậu ta bước đến đặt một tập văn kiện lên bàn khẽ nói.

"Trương Tổng, ngày mai Dung Lạc tiểu thư sẽ trở về nước, người của chúng ta sẽ đính thân đưa cô ấy xuống máy bay."

"Tốt."

Giọng nói khàn khàn thốt lên đúng một chữ. Trương Tùng Quân lười nhác mở mắt, day thái dương đau nhức rồi ngước mắt nhìn cậu trợ lý trước mặt ngẫm ngợi một lúc liền hỏi một câu không liên quan.

"Tôi làm như vậy liệu có ích kỷ quá không?"

"Dạ?"

Câu hỏi đột ngột khiến Tử Sâm giật mình nhất thời không biết nói gì. Cậu ta quan sát nét mặt Trương Tùng Quân, mặt mũi phờ phạc, mệt mỏi, cũng đúng bận rộn nguyên một ngày, cuộc họp vừa mới kết thúc chưa tới một tiếng đã vắt cạn kiệt sức lực anh. Tử Sâm nhận thấy dạo gần đây Trương Tổng có sự thay đổi, có lẽ đã thực sự hối hận khi ly hôn với phu nhân.

Trương Tùng Quân nhếch môi cười nhạo chính bản thân mình, anh lắc đầu phất tay nói tiếp.

"Cậu về nghỉ ngơi đi, cũng muộn rồi."

Tử Sâm im lặng một hồi, khom lưng cúi đầu vâng rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Trương Tùng Quân hướng mắt nhìn vào khung ảnh được đặt trên bàn làm việc, bất giác đưa tay kéo lại, là bức ảnh chụp của cô và anh trong buổi đám cưới, Mộc Miên vui vẻ tỉ mỉ rửa ra bỏ vào khung đặt ở đây. Khi đó anh thấy cô làm vậy phiền phức vô cùng, anh đã mắng cô, cấm cô không được xuất hiện ở công ty, ngẫm lại nét mặt Mộc Miên lúc đó rất buồn, thậm chí Mộc Miên đã khóc, hiện giờ anh cũng đang tự dằn vặt chính bản thân.

Nếu, anh không nhẫn tâm, quá đáng với cô, có lẽ cô cũng chẳng căm hận anh như vậy.

(...)

"Cố Thành, giờ đã muộn rồi hay chứ ở lại một đêm đi, buổi tối lái xe rất nguy hiểm."

Sáu chậm rãi bưng một cốc sữa nóng và đĩa hoa quả đã gọt sẵn đi vào, hiền hòa lên tiếng, ánh mắt nhìn xung quanh. Cố Thành tinh ý ôn nhu đáp lại.

"Mộc Miên, đang trong phòng tắm."

"À...thế nào, đêm nay ở lại nhé, muộn rồi."

"Chuyện này..."

"Không sao, chuyện này Sáu sẽ nói với Mộc Miên, con bé đồng ý ngay thôi."

Sáu tươi cười cắt ngang lời Cố Thành, thấy Sáu niềm nở, Cố Thành cũng không dám thất lễ chối từ, nhã nhặn gật đầu nghe theo. Đúng lúc cánh cửa phòng tắm mở ra. Sáu vội vã bước đến kéo tay cô khéo léo mở lời.

"Mộc Miên, Sáu thấy giờ cũng đã muộn, đêm nay cứ để Cố Thành ngủ lại nhà mình một đêm con thấy sao?"

Mái tóc dài của Mộc Miên vẫn còn ươn ướt, trên người choàng một chiếc khăn bông trắng lớn để ngăn những giọt nước li ti rơi xuống. Cô nhướng mày quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ, đúng là bên ngoài trời đã tối đen, nghe Sáu nói vậy cô cũng thuận ý gật đầu mỉm cười.

"Bây giờ đã muộn, anh ở lại nhà em đi."

"Mộc Miên à, còn chuyện này nữa, nhà mình các phòng mới vừa tu sửa lại, vẫn còn nghe nồng nặc mùi sơn rất khó chịu, con không ngại để bác sĩ Cố ngủ cùng phòng chứ?"