[Ngôn Tình] Về Bên Anh

Chương 49




"Mộc Miên, em về rồi? Bắp vẫn còn nhỏ em không nên bỏ con ra ngoài, lại đến gặp cậu ta? Chẳng lẽ em quên những lời anh nói khi đó?"

Trương Tùng Quân, anh là cái thá gì chứ?

Mộc Miên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Trương Tùng Quân đang từ cầu thang thong dong đi xuống, Mộc Miên cực kỳ không vui, khó chịu khi nhìn thấy anh xuất hiện trong nhà. Nhất thời những câu nói mang Bắp ra đe dọa cô hôm ấy lại hiện hữu quanh đầu.

Mộc Miên định bước tới nói chuyện thì Sáu hốt hoảng kéo cô giữa lại, bộ dạng dè dặt, thanh âm nho nhỏ từ cổ họng vang lên.

"Mộc Miên, có cả phu nhân Trương, bà ấy đang ở trên lầu, khi sáng vì nể mặt phu nhân nên Sáu mới bấm bụng cho cậu Tùng Quân vào."

"Sáu gọi điện mà con không nghe máy, nên đã gửi tin nhắn cho con, con đọc chưa?"

Mộc Miên nghe Sáu nói xong bỗng nhiên sững sờ, thẫn thờ giây lát. Mọi khi chỉ có bà và Đào sang nhà chơi, hôm nay sao lại kéo thêm cả Trương Tùng Quân? Cục tức vẫn còn đang ở trong người nhưng vì có mặt bà ở đây, cô cũng không thể lớn tiếng, Mộc Miên thầm hít thở sâu, nuốt một ngụm nước bọt nhẫn nhịn, kìm nén.

Mộc Miên cố gắng giữ điềm tĩnh, cô mỉm cười gật đầu với Sáu, chậm rãi lên tiếng.

"Hôm nay có cuộc họp, nên điện thoại con để chế độ im lặng, con cũng không để ý."

"Phu nhân Trương và cậu Quân đến từ lúc sáng."

"Dạ, con biết rồi."

Mộc Miên khẽ gật đầu, Sáu liếc thấy Trương Tùng Quân bước tới, dường như có điều gì muốn nói với Mộc Miên, Sáu thở dài vỗ vỗ nhẹ lên tay cô vài cái rồi xoay người đi vào bếp. Đợi Sáu đi khuất Trương Tùng Quân từ tốn lên tiếng, âm thanh trầm trầm chứa đựng mệnh lệnh.

"Ra ngoài, anh muốn nói chuyện với em."

Mộc Miên không màng đến câu nói đó, cô hời hợt, lạnh nhạt sải chân bước đi thẳng lên lầu. Nói chuyện ư? Anh ta định nói cái gì? Lại đem chuyện Bắp ra uy hiếp cô? Nếu như không có mẹ anh ta ở đây cô đã gọi người lôi cổ anh ra khỏi nhà. Trương Tùng Quân không ngờ cô lại chẳng thèm đoái hoài đến câu nói của anh, cứ thế bỏ đi, từ khi nào cô trở nên bướng bỉnh như vậy? Anh nhíu mày, nét mặt tối sầm.

Chết tiệt! Cô gái to gan này.

Trương Tùng Quân xoay người, nắm chặt cánh tay Mộc Miên ngăn không cho cô lên lầu. Anh thấp giọng nhắc nhở.

"Không nghe anh nói sao? Ra ngoài anh muốn nói chuyện riêng với em."

"Buông tay."

Mộc Miên hờ hững liếc mắt đáp lại hai chữ, cô chả muốn nghe anh lải nhải, thấy Tùng Quân mãi chẳng chịu buông tay, ngược lại còn giữ chặt hơn càng khiến cơn phẫn nộ trong người cô dâng cao. Mộc Miên vùng vẫy.

"Buông..."

"Mộc Miên, con về rồi hả?"

Trên lầu vọng xuống tiếng nói ôn hòa, nhẹ nhàng, sau đó là dáng dấp tao nhã của bà xuất hiện, vừa nhìn thấy con trai và Mộc Miên đang giằng co qua lại, rồi sắc mặt con bé thì khó chịu, bực dọc. Kỳ thực bà rất áy náy, bà biết rõ không nên cho Tùng Quân đến đây, bà hiểu lỗi lầm của nó đã gây ra thì không đáng được gặp con. Nhưng khi sáng nó quá kiên quyết bà cũng chịu thua, và một phần bà cũng ích kỷ muốn một lần để Quân được nhìn thấy con trai.

Dù sao thì cũng là giọt máu của anh, anh đau khổ nài nỉ khiến bà một phút động lòng.

Mộc Miên ngước mắt lên nhìn, cô không muốn đôi bên dẫn đến việc khó xử vì cô rất yêu quý bà, Mộc Miên hất tay Tùng Quân ra, khóe môi khẽ cong lên nở nụ cười.

"Mẹ."

Đến bây giờ Mộc Miên vẫn giữ thói quen gọi như vậy vì lòng cô sớm đã xem bà như mẹ ruột. Vả lại, bà cũng không muốn Mộc Miên thay đổi cách xưng hô.

Bà Trương thấy bầu không khí trở nên căng thẳng bản thân cũng rất ngượng ngập. Bà cười bước tới cạnh cô, sẵn tiện vươn tay đánh mạnh một cái lên người Trương Tùng Quân cảnh báo. Anh lẳng lặng hứng chịu cái đánh từ mẹ.

"Mẹ xin lỗi con, mẹ biết..."

"Không sao đâu ạ, em hiểu mà."

Cô dịu dàng mỉm cười gật đầu thấp giọng, cắt đứt lời bà, Mộc Miên sao có thể trách bà được, dẫu sao hiện giờ cô cũng đã làm mẹ nên đôi chút cũng hiểu nội tâm buồn phiền của bà. Bà Trương thở dài, định lên tiếng, phía sau Trương Tùng Quân đã giành quyền.

"Mẹ, con có chuyện muốn nói với Mộc Miên."

Bà quay quắt mặt sang lườm Trương Tùng Quân, hơi to tiếng quát:

"Nói cái gì mà nói, anh im lặng ngồi ngoài phòng khách cho mẹ, có phải anh quên những gì mẹ đã từng nói rồi?"

"Con..."

"Anh lên phòng trước đi, tôi sẽ lên ngay."

Mộc Miên ôm tay bà, quay đầu nhìn Trương Tùng Quân nhỏ nhẹ nói, cô nhận thấy lửa giận đang bùng cháy trong người bà, cô không muốn hai mẹ con Quân cãi nhau, hơn nữa Đào nói sức khỏe của bà dạo này hơi yếu, nổi giận sẽ ảnh hưởng không tốt. Quân nghe Mộc Miên nói thế liền sải đôi chân thon dài bước đi lên trước.

Mộc Miên an ủi lấy nước cho bà uống, giúp bà hạ hỏa xong thì cũng theo lên phòng, vừa đẩy cửa đi vào hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Mộc Miên là Tùng Quân đang bế Bắp, trên gương mặt tuấn tú, điển trai nở nụ cười vô cùng đậm, còn có thể thấy rõ niềm hạnh phúc.

Bỗng dưng cô tự cười giễu cợt, một người đàn ông ngay từ đầu lạnh lùng, tàn nhẫn phủi bỏ chính đứa con của mình thì có tư cách gì chứ? Nhưng cô cũng không thể chạy đến tước đoạt lại đứa nhỏ, vì cô thấy Bắp đang cười khi ở cạnh anh.

Mộc Miên đành nhắm mắt làm ngơ để anh bế Bắp một lúc, xem như vì bác gái. Cô đi lại phía bàn làm việc, thu xếp lại một số giấy tờ. Trương Tùng Quân không ngẩng đầu lên, vẫn giữ nguyên động tác cưng nựng Bắp, chậm rãi lên tiếng hỏi.

"Em vừa từ chỗ cậu ta về?"

Mộc Miên không đáp, thấy Mộc Miên không trả lời bản thân anh cũng tự hiểu. Mộc Miên ngừng động tác, cô đi đến góc giường, lạnh nhạt nói.

"Qua bên kia nói chuyện, nói xong thì mời anh rời khỏi đây cho."

Dứt lời, Mộc Miên quay lưng bước, Tùng Quân hôn lên trán Bắp, nhẹ nhàng đặt cậu bé nằm vào chiếc nôi, rồi cũng đi theo.

(...)

Ở bệnh viện.

Dung Lạc rời khỏi phòng làm việc như kẻ mất hồn, thần sắc như vừa bị ai đó rút sạch máu, sau khi nói chuyện với Cố Thành xong, tâm tình cô ta càng thêm nặng nề, rối bời. Dung Lạc từ chối bữa tối đi ăn cùng nhau vì sợ sẽ bị Cố Thành phát hiện điều bất thường nên nói dối có việc bận.

Bây giờ quanh quẩn trong đầu cô ta vẫn là những câu nói của anh, những câu nói làm toàn thân cô ta run rẩy, nét mặt trắng bệch.

"Dung Lạc, cuối năm anh sẽ cầu hôn Mộc Miên."

"Anh muốn đem lại hạnh phúc cho hai mẹ con cô ấy."

"Anh rất quý Bắp, mỗi lần ở bên thằng bé anh cứ có cảm giác nó là con trai mình vậy, cảm giác đó rất mãnh liệt..."

"Nếu em trông thấy Bắp chắc chắn sẽ thích, Bắp rất dễ thương. À... cũng có vài nét giống anh."

Dung Lạc nắm chặt chiếc túi xách, lê đôi chân về phía chiếc xe hơi. Cô ta cố kìm nén, hít thở sâu rồi vội vàng móc điện thoại ra, tìm dãy số. Rất nhanh đầu dây bên kia đã nhận máy.

"Alo."

"Lưu Ly, cậu... cậu có thể giúp mình một việc được không? Mình... muốn làm kiểm tra huyết thống..."