[Ngôn Tình] Về Bên Anh

Chương 6




"Nếu đã ký, rời khỏi đây, thì nhớ đem cả đứa bé con cô đi, tôi không chịu trách nhiệm nuôi dưỡng nó."

"Tùng Quân tôi không bao giờ xem đứa nhỏ đó là con, cảm phiền cô, mang đi hộ."

"Tôi và Tiêu Nhi còn có kế hoạch sinh con."

Quân dửng dưng, khoanh tay, dáng vẻ đáng ghét, từng câu từng chữ nhấn mạnh lớn giọng.

Mộc Miên nghe xong, nghiến chặt hàm răng, nhẫn nhịn, nét mặt lạnh nhạt, hời hợt ngước nhìn người đàn ông ngồi trước mắt, Mộc Miên cảm thấy buồn cười. Cô khinh bỉ những lời nói đay nghiến từ Quân thốt ra.

Được, nếu anh đã nhẫn tâm, phũ phàng thế rồi? Mộc Miên tôi cũng chẳng còn gì để mà nhún nhường, da diết chịu đựng, cứ coi như 3 năm qua là tôi đền đáp bác gái đã nuôi dưỡng, giúp đỡ, khi bố mẹ tôi qua đời.

Kể từ giờ, hai chúng ta chính thức cắt đứt, Trương Tùng Quân? Là anh vô tình trước đấy.

Mai sau anh đừng trách tôi? Mộc Miên thả lỏng cơ thể nãy giờ đang gánh gồng.

Mộc Miên điềm đạm cất cây bút, cầm đơn ly hôn lên thẳng thừng ném vào mặt Quân, khiến Quân sựng người trợn mắt, Quân tức giận đập tay xuống bàn, không để Quân kịp mở miệng, Mộc Miên nhếch mép gay gắt đáp.

"Đây, thứ anh muốn tôi đã cho rồi, cầm đi."

"Tùng Quân, anh yên tâm, con của tôi nhất định sẽ không bao giờ dính dáng đến loại đốn mạt như anh."

"Anh nghĩ bản thân xứng đáng nuôi con trai tôi ư? Có loại người như anh là ba thì thật sự bất hạnh."

"Con tôi, sẽ mang họ Mộc."

Khóe môi Quân giật giật vầng trán chằng chịt gân xanh, đôi lông mày đen tuyền nhăn nhúm, nét mặt tối thui, trùng trùng sự tức giận.

Mộc Miên dửng dưng chọc điên Quân, nhưng như thế, vẫn chưa đủ khiến Mộc Miên nguôi ngoai. Quân đứng dạy, rời khỏi ghế, mặt mũi lấp liếm xảo quyệt hiện rõ, Quân sải chân bước tới chỗ cô, áp sát Mộc Miên, trợn mắt, thô bạo dùng tay ghì chặt đôi vai, khiến Mộc Miên nhíu mày vì đau.

Mộc Miên kháng cự vùng vẫy, càng bị Quân cấu, giữ chặt hơn.

"Mạnh miệng lắm"

"Tưởng bản thân đã ký đơn, không còn là con dâu nhà họ Trương, là có thể tùy tiện ăn nói hàm hồ trước mắt tôi hả?"

"Loại phụ nữ mưu mô, suốt ngày giả vờ, tỏ ra yếu đuối như cô chỉ lừa được mẹ tôi thôi. Bây giờ thì lộ rõ bản chất rồi chứ gì"

Quân vừa nói vừa nhấn mạnh vai Mộc Miên chẳng mấy chốc cả người cô mềm nhũn, mất sức, hết cách Mộc Miên dẫm lên chân Quân, xô anh ra xa thoát thân. Đồ thần kinh, anh tưởng ai cũng như anh? Định dùng vũ lực với Mộc Miên đấy à?

Mộc Miên xoa xoa bờ vai mảnh khảnh, đau điếng của mình, chẳng thèm đoái hoài gì tới con người kia, quay lưng bỏ đi. Tùng Quân cau có, nắm bàn chân đỏ lè nhức nhối, Quân khập khiễng không thể dí theo? Còn chưa nói xong cô ta đã đi?

Mẹ à, cũng tại mẹ nuông chiều cô ta quá đấy, nên giờ không xem ai ra gì, còn dám dẫm lên chân con đây này.

...

Ra khỏi thư phòng của Quân thì vô tình chạm mặt Tiêu Nhi, Nhi chu môi, kênh kiệu, chỉ tay, dáng vẻ tra khảo Mộc Miên.

"Này, chị làm gì ở phòng anh Quân"

Mộc Miên khoanh tay làm ngơ, không thèm trả lời, Tiêu Nhi bước tới ngáng đường lớn giọng nói tiếp.

"Bị điếc à, tôi đang hỏi chị đấy."

"Muốn biết thì vào đó mà hỏi anh ta ấy..."

Mộc Miên còn chưa kịp nói xong câu, Tiêu Nhi tinh ý nhìn thấy Quân đi ra, vội vàng cầm tay Mộc Miên lên dàn dựng vụ đẩy ngã vu oan giá họa cho cô. Mộc Miên thất thần, ngơ ngác chẳng biết Tiêu Nhi làm gì? Nhi la lên khóc lóc, rồi Quân chạy đến, Mộc Miên mới hiểu? Có hà tất phải làm những chuyện trẻ con này?

Quân hằm hằm, liếc Mộc Miên, vội vã bước tới đỡ Tiêu Nhi, con Nhi lựa cơ hội thể hiện mình yếu đuối, bị hại, ngã vào lòng Quân thút thít ăn vạ, còn Quân chả thèm quan tâm ngọn ngành câu chuyện, chỉ thấy nhân tình té là do Mộc Miên làm? Mộc Miên bật cười khinh bỉ, bỏ đi liền bị Quân kéo lại mắng nhiếc.

"Đã đẩy Tiêu Nhi còn không xin lỗi."

"Thôi, được rồi Quân, chắc chị ấy không cố ý đâu."

"Cũng tại em sơ ý hỏi thăm không đúng lúc, khiến cho Mộc Miên giận, em ổn mà, anh để chị Miên lên phòng đi."

"Tiêu Nhi, em việc gì phải bênh vực loại này."

"..."

"Cô? Mau xin lỗi ngay."

Mộc Miên cảm thấy gớm ghiếc, buồn nôn, cô lặng thinh nhìn đồng hồ, giờ cũng trễ sợ cãi vã ảnh hưởng đến mọi người trong nhà. Quân vẫn lải nhải khăng khăng ép Mộc Miên xin lỗi bằng được. Mộc Miên hất tay Quân, khẽ giọng.

"Xin lỗi."

Tiêu Nhi bĩu môi đắng ý cười cười, nhưng chưa hả hê xong, Mộc Miên tiến lại xô Tiêu Nhi ngã sõng soài dưới sàn nhà làm Quân chả kịp phản ứng.

"Đã mang tiếng xấu, thì phải làm cho tới chứ, thấy không, đây mới chính là tôi đẩy."

Dứt lời Mộc Miên phủi tay bình thản sải chân lên lầu, Quân dìu Tiêu Nhi lớn giọng gọi, nhưng cô nào có nghe. Tiêu Nhi mang tâm trạng uất ức, cay cú nằm vào lòng Quân.

...

Sáng hôm sau.

Mộc Miên gọi Đào lên phòng thu dọn đồ đạc của cô vào vali, cô muốn rời khỏi ngay trong ngày, Đào mít ướt mếu máo khóc thành tiếng, tay chậm rãi xếp quần áo, hai mắt đỏ hoe nhìn rất tội nghiệp.

Đào buồn một, thì cõi lòng Mộc Miên đau nhói, xót xa gấp 10, nhưng Mộc Miên vẫn cổ mỉm cười, tỏ ra bản thân bình thường.

Mẹ chồng bế cháu trai lần cuối, lặng im nhìn đồ đạc Mộc Miên được cất gọn vào các vali có vẻ lần này bà không còn khuyên ngăn, xin Mộc Miên suy xét lại nữa. Bà đã nói hết lời với thằng Quân mà nó vẫn cố chấp, bà đành bó tay. Thôi thì đành để con bé đi.

"Mẹ à, con xin lỗi, không thể ở cạnh chăm sóc mẹ nữa, mẹ đừng giận con nha."

"Mộc Miên, mẹ mới phải là người xin lỗi con, cũng tại mẹ ích kỷ, suốt thời gian qua bắt con chịu nhiều thiệt thòi, mẹ..."

Bà rơi nước mắt, ngập ngừng, Mộc Miên mỉm cười, hai mi mắt hơi cay cay, giang tay ôm bà.

"Con không sao, con chưa bao giờ giận hay trách mẹ, con hiểu những gì mẹ làm muốn tốt cho hai vợ chồng con."

"Con sẽ về Mộc Gia, nếu mẹ nhớ cháu có thể tới thăm bất cứ khi nào."

Mẹ chồng nghe xong gật gật, bà đưa một tay xoa xoa tấm lưng, hôn lên tóc Miên, Đào cùng một người làm khác khóc sướt mướt khi biết cô sắp sửa phải rời đi.

Sau một hồi, mọi thứ cũng ổn, Mộc Miên liền xuống dưới nhà lấy chút nước, thì gặp Quân và Tiêu Nhi, ăn mặc rất đẹp đẽ, dường như chuẩn bị đi đâu? Mộc Miên lướt qua, chả thèm quan tâm, Nhi lay lay tay Quân, ngụ ý bảo Quân đuổi Mộc Miên đi nhanh.

"Định trì trệ đến bao giờ hả, tỏ vẻ đáng thương muốn níu kéo mẹ tôi, để được tiếp tục ở lại."

"Cô mau dọn hết đồ đạc rồi mang đứa bé cút xéo khỏi đây."