[Ngôn Tình] Về Bên Anh

Chương 9




"Dì không phiền, thì cho cháu tá túc xin một bữa cơm nha?"

"Được, dĩ nhiên là được, cháu chờ một lát nhé, dì gọi sắp nhỏ đi chuẩn bị"

Dì Sáu cười tươi, trên khóe mắt, vầng trán hiện rõ các nếp nhăn, dì vội vã đứng dậy khỏi ghế lật đật đi ngay vào trong bếp. Cố Thành thích thú, miệng cười toe toét, không ngớt. Ối dồi, nhìn nét mặt khi xin cơm của bác sĩ Cố đi kìa? Thật sự không thể tả được? Chỉ vì một bữa ăn mà Cố Thành nhẫn tâm bỏ luôn cả bạn đang đợi?

Mộc Miên nghe nói bác sĩ lương cao lắm mà? Đâu có thiếu thốn? Huống hồ, xe bác sĩ Cố đang chạy cũng là loại nhập khẩu chứ ở trong nước không có đâu.

Miên nheo mắt chằm chằm nhìn Cố Thành không rời, vừa nãy còn dám nói dối dì Sáu? Cố Thành hớn hở quay đầu, trông thấy trên người Mộc Miên toát ra sát khí trùng trùng, làm Thành giật mình, nhích người qua một bên né tránh.

Cố Thành nhe răng cười, dáng vẻ gượng gạo.

"Mộc Miên? Em...em đừng nhìn anh như thế"

"Một bữa cơm, chẳng lẽ em không muốn cho anh ăn hả?"

"Không phải, nhưng anh đang có hẹn mà..."

"Mộc Miên, vậy là em chưa biết, khi người lớn đã có lòng mời thì mình không nên thất lễ, khiếm nhã chối từ"

"Lát anh sẽ gọi cho cậu ấy hẹn hôm khác, em yên tâm nhé"

Mộc Miên nghe vậy tạm gật đầu, dù sao anh cũng tốt bụng đưa hai mẹ con Miên về, Miên im lặng đưa tay lên che miệng ngáp một chút, bộ dạng hơi mệt mỏi thiếu ngủ.

Có lẽ từ hôm sinh xong rồi trở về nhà chồng, Mộc Miên ngủ không được đủ thì phải. Cố Thành nhìn thấy vỗ nhẹ lên tay Miên, cất giọng thúc giục.

"Em nghỉ ngơi một lát đi"

Mộc Miên khẽ dạ rồi đứng dậy bước đi, Miên vào trong bếp thấy Dì Sáu đang tất bật loay hoay nấu nướng, cô bỗng dưng cười rồi tiến lại ôm dì, kể ra dì sống với Miên cũng mấy chục năm rồi, chăm bẵm Miên từ hồi lọt lòng, đến lúc bố mẹ Miên gặp tai nạn qua đời dì cũng không bỏ Miên. Mỗi lần ôm dì Sáu Miên lại nhớ đến mẹ.

Dì Sáu biết Mộc Miên sắp sửa khóc, dì quay người vuốt ve tấm lưng, rồi thơm lên tóc Miên, tiện thể hỏi chuyện.

"Phải rồi Mộc Miên, sao đồ đạc cồng kềnh thế con? Con ở lại nhiều ngày hả"

"Lúc tài xế chở đồ về, dì thấy lạ có hỏi mà ổng chả chịu trả lời, chứ lắc lắc đầu rồi gọi sắp nhỏ mang vào thôi"

"Quản gia Vương điện dì cũng kêu gọn phòng con sắp về ở, rồi cũng không nói gì thêm"

Mộc Miên nghe xong khựng lại, thẫn thờ một lúc, cái chuyện Miên và Quân ly hôn, mới chỉ có chú Vương, chú tài xế khi sáng vừa biết thôi, còn dì, người làm ở trong nhà chưa hay gì? Mộc Miên căn dặn để bản thân tự giải quyết. Nên sáng mọi người cứ nghĩ đơn thuần Mộc Miên về chơi như trước đây, dì Sáu thấy mặt mũi Miên lạ lắm, dì ở với Miên từ nhỏ nên nhìn vào là biết ngay.

"Sao thế Mộc Miên? Con có chuyện gì hả"

"Con cảm thấy khó nói thì cũng không sao, dì hiểu, dì hiểu..."

"Dì...con và Quân đã ly hôn, thật ra cuộc sống vợ chồng của tụi con không được hạnh phúc lắm, nên..."

"Từ nay con sẽ ở đây cùng con trai"

Choảng. Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN

Dì Sáu hốt hoảng, bất ngờ đến mức chiếc đĩa ở tay đột nhiên rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành, người làm nghe xong đơ ra chụm đầu xì xào. Cổ họng dì nghẹn đắng, dì thấy nơi khóe mắt Mộc Miên rưng rưng vài giọt lệ, Miên mím môi cố gắng gánh gồng.

Con bé tội nghiệp của dì, chắc thời gian qua chịu nhiều thiệt thòi lắm đây. Tại sao không nói với dì chứ? Đến cả chuyện ly hôn bây giờ mới cho dì biết. Dì Sáu bước tới ôm chặt Mộc Miên.

"Không sao, không sao! Con làm tốt lắm"

"..."

Mộc Miên dùi đầu vào người dì nấc lên, phía phòng khách Cố Thành đứng đấy chứng kiến toàn bộ, lồng ngực anh nhoi nhói. Hóa ra mọi người giờ mới biết chuyện? Cũng đúng thôi, ly hôn đột ngột như vậy, khó nói cũng là lẽ đương nhiên, Cố Thành chần chừ chẳng dám bước tới bởi hiện tại anh không có danh phận.

Cố Thành chỉ đành ngậm ngùi đứng nhìn. Dì Sáu rất biết cách dỗ dành Miên, chốc lát Mộc Miên đã nín hẳn, dì cẩn thận dìu Miên lên phòng nghỉ ngơi, chỉ có ngủ đầu óc mới không nghĩ lung tung.

20 phút sau.

Dì Sáu xuống lầu căn dặn sắp nhỏ cẩn thận miệng mồm, trách nhắc đến nhũng chuyện không vui, dì không muốn ảnh hưởng đến thần kinh Miên, vì trước đây khó khăn lắm Miên mới có thể hồi phục bệnh tình.

...

"Cố Thành, cháu đừng chê cười nhé"

"Dạ không đâu ạ"

"Vậy ngồi chờ dì một chút, đồ ăn sắp có rồi"

Dì niềm nở nói, dứt lời liền quay người, miệng lẩm nhẩm trách móc chú Vương, ông hay lắm, chuyện động trời vậy mà lại giấu giếm tôi hả? Tối nay về thì liệu cái thân...

Cố Thành ngồi uống vài ngụm trà xong, thì đi lòng vòng căn nhà, ở đây treo rất nhiều hình ảnh bố mẹ và Miên, rất đáng yêu.

Cố Thành thỏa sức ngắm nghía rất lâu, đến mâm cơm hoàn tất hồi nào, anh cũng chả hay.

Dì gọi Cố Thành lại dùng cơm.

...

Mộc Miên ngủ khá sâu, nên lúc trên bàn ăn thiếu cô. Cũng đúng, cơ thể mệt mỏi thế kia mà, ngủ thiếp đi là phải.

Cố Thành đã chuẩn bị về, Miên vẫn còn chưa tỉnh, bác sĩ Cố và mọi người cũng không dám đánh thức, khó khăn lắm mới có một giấc trọn vẹn.

(...)

Sáng hôm sau, ở bệnh viện.

"Bác sĩ Cố? Hôm qua cậu biệt tăm nguyên một ngày là đi đâu vậy? Có biết thiếu cậu mình như kẻ sắp chết không"

"Hẹn hò..."

"Gì? Hẹn...hẹn hò? Cậu chịu quen phụ nữ rồi à"

Anh bạn đồng nghiệp của Cố Thành đang thưởng ngoạn ly cafe thơm ngon, suýt nữa thì sặc, hoàng toàn bất ngờ? Cuối cùng con người Cố Thành cũng chịu yêu đương rồi, bác sĩ Duy vội vàng lau miệng, lật đật đặt ngay ly xuống bàn, tiến tới gần Cố Thành tra khảo.

"Ờ, thế hai người hẹn ra sao? Cố Thành, cậu 35 rồi, cũng nên kết hôn thôi"

"Tiền mừng, mình chuẩn bị nhiều năm rồi đó"

"Hôm qua...mình ăn cơm, còn cô ấy ngủ"

"Cố...Cố Thành? Cái đó cậu gọi là hẹn hò? Sao nhạt nhẽo vậy"

"Không ngọt ngào?"

"Khônggggg"

Bác sĩ Duy nét mặt đang hăng hái, nghe xong liền thất vọng, Cố Thành ngồi trên ghế khoanh tay nghiêm trang, lạnh lùng.

Đúng, đối với người khác sẽ không thấy lãng mạn như với bác sĩ Cố thì đó là một khởi đầu để anh tán tỉnh Miên. Cố Thành vỗ tay lên vai bác sĩ Duy, nghiêm giọng nhắc

"Làm việc thôi"

Bác sĩ Duy yêu đời, vui vẻ huýt sáo gật đầu rời đi, vừa xong, Quân bước vào.

"Cố Thành?"

"Cơn gió nào đưa cậu đến đây thế?"

Quân chầm chậm đi lại, đứng bên hông nghiêng người dựa vào cái tủ, đút tay trong túi quần, dửng dưng thông báo, nhờ vả.

"Cậu giúp mình vài việc được không? Tuần sau mình dự định cùng Tiêu Nhi đính hôn"

Cố Thành nhướm mi mắt không biểu hiện cảm xúc vui vẻ thành tâm muốn chúc mừng, Thành thở dài, nói vài câu.

"Vừa mới ly hôn liền đính hôn với người khác, xem bộ, gấp gáp quá rồi Quân?"

"Cậu không nghĩ đến bác gái hay Mộc Miên, còn cả đứa nhỏ nữa?"

"Cố Thành, sao cậu cứ phải lo lắng cho Mộc Miên thế? Mình khuyên cậu tránh nên xa cô ta ra"

"Mộc Miên không tốt đẹp như cậu và mẹ mình đã nghĩ, suốt ngày cứ tỏ vẻ yếu đuối, bộ dạng đáng thương. Mình thật sự chán ghét kinh tởm cô ta. Đứa bé mình còn nguyền rủa không nên xuất..."

Bốp

"Mẹ kiếp, thằng khốn..."