[Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm

Chương 45: Vợ anh bị người khác thao rồi




Lý Đức Hải cảm thấy cô đã thay đổi, nhưng anh ta không biết cô đã thay đổi ở đâu.

Khi cả hai ra ngoài, Lý Đức Hải định đi xe buýt, nhưng cô đã bắt taxi.

Anh hơi hé miệng, cô đã ngồi vào rồi. Cô dường như không đợi anh mà đã đóng cửa, Lý Đức Hải nhanh chóng ngồi vào.

Anh đã quen với việc tiết kiệm tiền, hầu như ở đây chưa bao giờ bắt taxi, đường xa một chút, thậm chí anh còn sẵn sàng chạy về.

Trên đường cô không nói chuyện tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt mày bình tĩnh.

Nhưng anh cảm thấy hơi lo lắng bất an không thể giải thích được.

Anh đã cảm nhận được điều đó.

Thư Tâm đã thay đổi.

Khi xe dừng lại, cô quét mã QR để thanh toán, sau khi xuống xe đi về phía trước, không để ý đến Lý Đức Hải phía sau.

Lý Đức Hải đuổi theo vài bước, đi tới nắm tay cô.

Thư Tâm không giãy giụa, để bàn tay thô ráp này nắm chặt lấy mình.

Hai người trở về nhà sau khi mở cửa,

Anh đã nhẹ nhàng ôm cô " Xin lỗi vợ, là anh vô dụng....."

Thư Tâm đã nghe những lời này trong nhiều năm.

Hai người lần nào cũng cãi nhau về tiền bạc, sau đó anh liền nhận sai, nói rằng anh ta vô dụng đã không thể khiến Thư Tâm sống một cuộc sống tốt đẹp.

Cô cảm thấy rằng đây là đây là nhân sinh của mình, cô chấp nhận số phận của mình.

Rồi cuộc sống của cô rơi vào một vòng lặp vô tận.

Cô rất mệt, thậm chí còn không có ý muốn nói chuyện dục vọng càng không có, mùi cơ thể của anh hòa với mùi thuốc khử trùng của bệnh viện khiến cô muốn nôn.

Cô cau mày đẩy anh ra.

Lý Đức Hải ôm chặt lấy cô " Anh sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, tin anh đi, anh sẽ kiếm tiền......"

Anh nói xong bước đến hôn lên môi cô.

Thư Tâm né tránh bị anh hôn tới tấp vào mặt.

Cô cau mày xoa xoa mặt " Đi tắm thôi".

Lý Đức Hải buông cô ra, đi vào phòng tắm có chút lo âu.

Khi ra khỏi phòng tắm, Thư Tâm đang nấu ăn trong bếp, đeo tạp dề, tóc dài buộc sau đầu, cổ lộ ra dài, trắng nõn và dịu dàng, ánh đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu giống như rơi xuống một tầng tuyết xa xa nhìn loé lên một tầng ánh sáng.

Anh đi đến phía sau cô, đưa tay ôm cô, cúi đầu hôn lên cổ cô.

Cô đưa tay ra tắt lửa.

Lý Đức Hải xoay người cô lại, khi anh định hôn lên môi cô, cô cất tiếng.

" Em đã ngoại tình".

Lý Đức Hải ngơ ngẩn.

Cô bình tĩnh nhìn anh " Năm vạn kia không phải do bạn cùng lớp của em đưa mà là của một người đàn ông".

Anh không nói nên lời, cứ như vậy nhìn cô.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Thư Tâm kéo khóe môi cười " Như thế nào? Liền phải ứng như thế này?"

Đôi mắt anh đỏ hoe, cắn chặt răng giữa kẽ răng lộ ra vài chữ " Em đang gạt anh".

Nụ cười của cô lớn hơn vài phần " Lý Đức Hải"

Cô nhìn anh chằm chằm, giọng nói nhàn nhạt không chút dao động, nhưng lại giống như một nhát búa nặng nề đập vào trái tim anh

" Em có bao giờ lừa anh chưa? Trong lòng anh là rõ nhất"

Lý Đức Hải nước mắt rơi xuống, hắn hung hăng lau nước mắt, nắm lấy Thư Tâm, nghiến răng nghiến lợi " Thư Tâm! Em đang nói dối"

Anh vẫn không tin.

Cô từ trước đến nay luôn an phận thủ thường, xinh đẹp hiền hậu, bà con lối xóm khen Lý Đức Hải lấy được cô dâu tốt, bố mẹ đau ốm nằm viện, nhiều nhất cũng kêu ca, than phiền xong thì nấu canh đưa đến bệnh viện.

Cô giữ anh, giữ ngôi nhà này trong suốt năm năm.

Tại sao, tại sao cô lại đột ngột ngoại tình như vậy?!

Lý Đức Hải nước mắt chảy mãnh liệt, giọng nói khàn khàn gầm lên " Không đúng! Em nói gạt anh!"

Cô đưa tay ra, ngón tay vừa ấm áp khô ráo, có chút nhiệt độ cơ thể, cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt anh.

Cô rõ ràng là một người phụ nữ dịu dàng như vậy.

Nhưng bây giờ mỗi lời thốt ra đều mang theo một nỗi đau nhói, đâm vào tim anh một cách mãnh liệt.

" Ngày anh gọi điện thoại". Khóe môi nhếch lên, nụ cười vừa tự giễu vừa châm chọc " Thật sự không nghe thấy gì sao?"

Nước mắt cô chảy dài.

Cô nhẹ giọng hỏi:

" Lý Đức Hải, vợ anh bị người ta làm rồi, anh không nghe thấy sao?"