Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh

Chương 12: Mất Đàn




Tịch Bạch cũng bị dẫn tới cục cảnh sát làm người làm chứng, lấy khẩu cung.“Là những người đó, em thấy tận mắt bọn họ lấy dao muốn… muốn đâm anh ấy!”“Anh ấy vô tội, là người bị hại!”“Dạ, chị cảnh sát, các chị nhất định không được buông tha cho kẻ xấu.” “Anh ấy là bạn học của em, dạ… bình thường ảnh biểu hiện rất tốt.”Tại lúc Tịch Bạch vừa nói ra hai chữ ‘rất tốt’, phòng thẩm vấn cách vách truyền đến tiếng nói táo bạo của Tạ Tuỳ —“Còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, không cha không mẹ, đều mẹ nó chết hết rồi!”Khóe miệng nữ cảnh sát lấy khẩu cung giật giật, “Biểu hiện của cậu ấy rất tốt?”Tịch Bạch ấp a ấp úng giải thích: “Chỉ là… tính tình không tốt, những cái khác đều rất tốt.”Lấy khẩu cung xong cũng đã 7 giờ tối, nữ cảnh sát nhẹ nhàng vỗ vai Tịch Bạch: “Em gái, hôm nay em báo án kịp thời là cách làm cực kỳ chính xác, không sao đâu, nhanh về nhà ăn cơm tối đi.”Tịch Bạch liền vội vàng hỏi: “Vậy anh ấy khi nào thì có thể đi?”“Vấn đề của cậu ấy tương đối nghiêm trọng, chờ cha mẹ cậu ấy qua đón đi.”Tịch Bạch gật gật đầu, đeo cặp sách đi ra cục cảnh sát. Nhưng cô cũng không lập tức rời đi mà ở tiệm bánh sủi cảo nhân rau hẹ ở đường cái đối diện gọi bánh sủi cảo vừa ăn vừa chờ Tạ Tùy. Mặc dù Tạ Tùy đánh chết cũng không chịu mở miệng lộ ra tin tức cha mẹ, nhưng trên thế giới này không có chuyện gì cảnh sát tra không được. Bọn họ biết cha Tạ Tùy trước kia có vào cục cảnh sát, bị định tội tù chung thân. Mẹ còn sống, có điều đã tái giá rồi.Cảnh sát lập tức liên hệ với bà.Mẹ của Tạ Tùy, bà Trình rất nhanh chạy tới cục cảnh sát, làm thủ tục lãnh người ra. Bà Trình nhìn qua cực kỳ trẻ trung, đường nét có bảy tám phần

tương tự Tạ Tùy, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, là một mỹ nhân.Giống như không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bà Trình dẫn Tạ Tùy tới một con hẻm nhỏ hẹp ẩm ướt bùn, đầu ngón tay dài nhỏ chọc chọc vào trong ngực phẳng của anh: “Tôi đã nói rồi, đường ai nấy đi, cậu cũng đã trưởng thành rồi còn muốn hại tôi tới khi nào!”Tạ Tùy nghiêm mặt lạnh lùng, không nói gì.Tịch Bạch ngồi ở quán sủi cảo ở đường cái đối diện, quay đầu thăm dò ngõ nhỏ. Ngõ tắt nhỏ u ám, bóng dáng anh bị bao phủ trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ. Anh đưa tay rút điếu thuốc, bà Trình một tay giật lấy bao thuốc quăng xuống đất, “Nhà chồng tôi đối với chuyện tôi đã gả cho người khác cực kỳ mẫn cảm, mẹ chồng tôi muốn tôi đoạn tuyệt sạch sẽ với cậu, nếu không phải còn có em trai cậu, cuộc sống của tôi thật sự không dễ chịu gì. Xin cậu đấy, đừng tìm tôi nữa, coi như tôi không sinh ra cậu đi!”Tạ Tùy vẫn im lặng không nói, bà Trình lại từ trong túi Gucci lấy ra một xấp tiền nhét vào trong túi anh: “Cần tiền đúng không, tất cả đều cho cậu, chỉ cần cậu đừng hại tôi.”Sống lưng anh cong như một chiếc cung căng cứng, đột nhiên anh hất tung xấp tiền này ra ngoài, tiếng nói âm lãnh lầm bầm phát ra một chữ — “Cút.”Anh xoay người, sườn mặt từ trong bóng tối lộ ra, đáy mắt mang theo nỗi hận khắc cốt.Tiền giấy đỏ au bay đầy trời.“Thằng khốn! Sao mày không chết đi chứ!”Tiếng chửi rủa của người phụ nữ vang vọng trong ngõ nhỏ trống vắng: “Mày chết đối với tất cả mọi người đều tốt!”Tạ Tùy cũng không quay đầu lại, đi ra ngõ nhỏ.Tịch Bạch mang theo một hộp bánh sủi cảo, đứng ở bên cạnh đường cái đối diện ngẩng đầu nhìn anh. Đèn đường lóe sáng, ánh đèn rơi vào trên khuôn mặt trắng nõn của cô, ánh lên hàng mi dài cong vút mềm mại.Cô vừa tính bước chân về phía trước, lúc này đèn đỏ sáng lên, xe cộ dừng trước vạch bắt đầu nổ máy, cô ngập ngừng một chút, thu chân lại, lo lắng chờ đèn xanh.Tạ Tùy không nhìn đường cái, mặt anh không chút thay đổi xoay người, dọc theo lề đường bên kia mà đi. Tịch Bạch thấy anh bỏ đi cũng vội vàng đi theo phương hướng của anh. Ngăn cách một con đường xe cộ chạy như

nước, cô đuổi theo bóng dáng của anh, ánh mắt bức thiết giống như sợ anh đi lạc.Đến ngã tư đường, Tạ Tùy không chút suy nghĩ liền rẽ phải, mà trên đường lớn có hàng rào bảo hộ, Tịch Bạch không cách nào trực tiếp đi qua, chờ cô vội vàng đi qua cầu vượt sang đường, Tạ Tùy sớm đã biến mất không thấy bóng dáng.Tịch Bạch đứng ở đầu đường, nhẹ buông tiếng thở dài, từ trong cặp lấy ra chiếc còng tay tình thú màu bạc có lông tơ hồng ra, còn có chùm chìa khoá. Ga ra u ám, trong không khí tràn ngập mùi dầu máy nhàn nhạt, loại này có mùi vị tạo nên toàn bộ sinh mệnh của Tạ Tùy. Xuyên qua ga ra, trong sân có một phòng thuê rách nát, anh đi lên hàng hiên meo mốc, đứng ở trước cửa, sờ sờ túi tiền.Túi tiền rỗng tuếch.Lúc này, di động của anh vang lên, ảnh chân dung tiểu Tịch Bạch hiện trên màn hình —‘Tạ Tùy, vừa nãy anh đi nhanh quá, em đuổi theo không kịp, cái chìa khóa còn ở chỗ em, em đưa trả cho anh à?’Hóa ra cô bức thiết muốn đuổi kịp anh chỉ là muốn trả lại cho anh chiếc chìa khóa kia. Tạ Tùy phát ra tiếng xì khẽ, không trả lời, cất điện thoại, xuống lầu, vào tiệm net mở suốt đêm bên cạnh.Tịch Bạch đi một mình trên đường, mãi vẫn không nhận được tin tức của anh.Cô hiểu rất rõ tính tình Tạ Tùy, lúc không muốn để ý đến người thì tuyệt sẽ không nói một chữ nào.Tịch Bạch không đợi nữa, lập tức trở về nhà.Tạ Tùy rất ít đề cập tới gia đình mình, thế cho nên Tịch Bạch dường như theo bản năng cho rằng từ đầu tới cuối anh chỉ có một mình. Nhưng anh cũng không phải là con khỉ sinh ra từ đá, làm sao có thể một mình chứ.Từ tranh chấp giữa anh và người phụ nữ kia, Tịch Bạch biết được, cha Tạ Tùy phạm tội vào tù, mẹ anh tái giá. Nhìn dung mạo và tinh thần hiện tại của bà, chắc là hôn nhân không tệ, gia đình đối phương cực kỳ kiêng kỵ sự tồn tại của Tạ Tùy. Bởi vậy mẹ anh cũng không muốn nhìn nhận đứa con trai này.Anh giống như cô hồn dã quỷ hành tẩu trong thành phố, không nhà để về, âm u mà cô độc.Tịch Bạch ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ kia, thở dài một tiếng.

Trọng sinh một đời, cô nghĩ tốt nhất nên rời xa Tạ Tùy, cố chấp yêu thương nhiều khi sẽ gây thành bi kịch lớn. Tịch Bạch không muốn bản thân và anh lại bị thương tổn.Dù cho nói cô ích kỷ vô tình cũng được.Ai nói tình yêu nhất định phải oanh liệt, sống chết có nhau. Cô chỉ muốn có được một cuộc sống bình thường ấm áp, chuyện này không sai.7 giờ sáng, Tạ Tùy ra khỏi tiệm net, quần áo trên người có chút nhăn nheo, khóe mắt cũng rõ ràng mang theo mỏi mệt, con ngươi lạnh lùng càng thêm ngông cuồng không bị ràng buộc.Ở tiệm net suốt đêm, xả súng bắn giết vô số, tâm tình phiền não của anh cũng xua tan hơn phân nửa.Đi đến cửa phòng học, anh phát hiện Tịch Bạch sớm chờ ở ban công bên cạnh. Cô mặc đồng phục màu xanh lơ rộng rãi sạch sẽ, buộc tóc đuôi ngựa, gió sớm nhẹ thổi, tóc mái tung bay, lất phất trên vành tai trắng nõn của cô. Con ngươi đen nhánh chuyên chú nhìn dưới lầu, không biết là nhìn người nào.Tạ Tùy đi qua bên người cô, không chút để ý huýt sáo.Tịch Bạch nghe được tiếng huýt gió quen thuộc, vội vàng gọi anh: “Tạ Tùy, chờ một chút.”Tạ Tùy dừng bước nhưng không có quay đầu.Tịch Bạch để cặp sách xuống, vụng về mò mẫm bên trong một lúc lâu, rốt cục lấy ra chùm chìa khóa của anh.“Đây.”Cô trả chìa khóa lại cho anh.Khóe miệng anh rõ ràng khẽ nhếch lên, đưa tay nhận lấy.Tịch Bạch chú ý thấy mu bàn tay anh trắng nõn, ngón tay gầy mà dài, lòng bàn tay lại chai sần, đường chỉ tay phức tạp, một vết sẹo đột ngột cắt ngang đường sống, dừng ngay giữa vận mệnh.Đường chỉ tay trong lòng bàn tay anh cho thấy đường tương lai nhấp nhô gập ghềnh của anh. Nhưng mà điều duy nhất không giống chính là Tịch Bạch.Cô đặt chìa khóa cẩn thận vào trong tay anh. Tạ Tùy cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay, chỗ móc chìa khoá treo một đồ trang trí nhỏ màu sắc rực rỡ, đó là mặt dây chuyền con chó con dữ dằn. Con chó nhỏ ngồi chồm hổm, trừng mắt nhe răng nhếch miệng hù dọa người.“Làm gì mà cho tôi cái này?”

Anh nhìn chằm chằm mặt dây chuyền con chó, cảm thấy thật ngây thơ, làm móc chìa khoá trông rất ẻo lả.“Em cảm thấy nó dung dữ rất giống anh.”Tạ Tùy giật mình, phản ứng kịp: “Mắng ông đây giống chó, tin hay không ông đánh em.”Tịch Bạch giống như sợ bị đánh, lòng bàn chân như bôi dầu chạy mất tiêu. Tạ Tuỳ ngắm nhìn mặt móc khóa phim hoạt hình thật lâu, khoé miệng không kìm được nhếch lên, trong lòng nổi lên vài ý nghĩ ngọt ngào. Anh cẩn thận cất chùm chìa khóa vào trong túi, hài lòng trở về phòng học.Buổi tuyển chọn của giảng viên Lạc Thanh định vào buổi sáng tuần giữa tháng 10, Tịch Bạch đeo đàn cello lên lưng, đặt trong phòng luyện tập được chọn cho buổi thi đấu.30 phút nghỉ giữa khóa buổi sáng, Tịch Phi Phi lôi kéo Tịch Bạch đến phòng tập diễn tập. Trong khoảng thời gian này Tịch Phi Phi căn bản không luyện vũ đạo, ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới, cho nên gần đến giờ cuối mới nóng lòng nước tới chân mới nhảy.Lúc Tịch Bạch đi toilet, đám bạn bè Tịch Phi Phi tiến đến gần, vây quanh đàn Tịch Bạch đánh giá: “Phi Phi à, đàn này chắc không rẻ ha.”“Đương nhiên.” Tịch Phi Phi hất cằm cao ngạo, “Hãng Carlo Lamberti, hơn mười mấy vạn đó!”Nhóm con gái cảm thán nói: “Phi Phi, sao cậu không học đàn cello?” “Hết cách a, em gái muốn học đàn, tớ không thể làm gì khác ngoài việc nhường cho em ấy.”“Có điều nói thật, kỹ thuật kéo đàn của em cậu không tốt lắm, cậu thật đúng là dám để cho em ấy giúp cậu đệm nhạc sao?”Tịch Phi Phi đoán bọn chị em không nghe thấy Tịch Bạch diễn tấu vừa rồi mới có thể nói như vậy. Cũng không biết làm sao, mấy tháng này kỹ thuật kéo đàn của Tịch Bạch đột nhiên tăng mạnh, kéo tốt hơn nhiều so với trước kia, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Tịch Phi Phi để cho cô kéo đàn cho mình. Cô giả nhân giả nghĩa cười cười nói: “Ai bảo em ấy là em tớ, tớ nhất định phải kéo theo em ấy vào bảng xếp hạng nha.”“Phi Phi cậu thật tốt, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác.”Bọn chị em hàn huyên một hồi liền rời đi, Tịch Bạch trở về cùng Tịch Phi Phi tiếp tục tập luyện. Sau đó Tịch Phi Phi nói mệt, muốn ra ngoài mua ly trà sữa, sau khi cô lau mồ hôi rời đi, có bạn nữ tới kêu Tịch Bạch một tiếng. Tịch Bạch quay đầu, phát hiện người gọi cô là Đường Tuyên Kỳ.

Đường Tuyên Kỳ là đội trưởng câu lạc bộ văn nghệ của trường, vũ đạo tinh xảo, lần này chuẩn bị tiết mục múa ba lê ‘Hồ thiên nga’. Tịch Bạch vừa nãy nhìn thấy cô biểu diễn, nhảy rất tốt. Đường Tuyên Kỳ và Tịch Phi Phi đều là nữ thần gây mưa gió ở trường, bởi vậy luôn là đối thủ một mất một còn. “Tìm tôi có việc sao?”Tịch Bạch dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.“Tôi vừa thấy cậu cùng chị cậu biểu diễn, thật sự không tệ.” Đường Tuyên Kỳ khách sáo khen ngợi các cô.“Cảm ơn, cậu diễn cũng rất tốt.”“Là như vầy, tôi nói tốt chính là chỉ kỹ thuật kéo đàn của cậu.”Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Đường Tuyên Kỳ lướt qua chiếc đàn cello của Tịch Bạch, “Tôi có một đề nghị, dù sao cũng là đệm nhạc, không bằng cậu tới đệm cho tôi, tiết mục của tôi khẳng định có thể được chọn, Tịch Phi Phi thì không chắc chắn rồi.”Hóa ra cô tới là tới cướp người. Tịch Bạch cười cười, “Chưa hẳn.”Đời trước, Đường Tuyên Kỳ cũng không được giảng viên Lạc Thanh chọn, bởi vì tên của cô bị Tịch Phi Phi thay thế. Giảng viên Lạc Thanh cũng suy xét đến thân phận đặc biệt của Tịch Phi Phi, lựa chọn cô, rất lý trí. Thân phận mang bệnh máu khó đông của Tịch Phi Phi giống như giấy thông hành màu xanh của cô, khiến cho nhân sinh của cô trở nên dễ dàng mà thoải mái. Toàn thân Đường Tuyên Kỳ tản ra khí chất tự tin, cô kiêu ngạo nói, “Cậu đang nói đùa sao. Tịch Phi Phi mỗi lần biểu diễn đều nhảy cùng một điệu, cậu ấy cũng chỉ biết một điệu nhảy, hơn nữa nhảy rất cay mắt, cậu cảm thấy cậu ấy có thể so sánh được với tôi sao?”Tịch Bạch nhún nhún vai: “Tôi không biết.”Đường Tuyên Kỳ hất cằm: “Cho nên cậu là vì tình chị em, không muốn hợp tác với tôi.”Tịch Bạch không thể làm gì khác hơn ngoài cười: “Thời gian rất gấp, tôi và cậu chưa từng luyện qua, làm sao mà hợp tác.”“Cậu biết kéo khúc ‘Hồ thiên nga’ chứ?” “Biết.”“Vậy là được, cậu không cần phải để ý đến tôi, đến lúc đó cậu cứ kéo khúc của cậu, tôi sẽ bắt kịp tiết tấu của cậu.”Đường Tuyên Kỳ vừa rồi nghe Tịch Bạch kéo khúc, cô thật sự bị kỹ thuật của Tịch Bạch hấp dẫn. Con nhỏ ngốc Tịch Phi Phi kia còn không biết bản

thân nhặt được một bảo bối, có em gái có kỹ thuật đàn cao như vậy đệm nhạc cho tuyệt đối có thể đạt được hiệu quả khiến toàn trường ngạc nhiên. Cô không biết quý trọng thì thôi, nhảy thành cái bộ dạng kia, quả thực ngứa mắt a.Nếu Tịch Bạch có thể đệm nhạc cho mình, cô khẳng định có thể đoạt quán quân!“Thật ngại quá, tôi không thể đáp ứng cậu.” Tịch Bạch lịch sự cự tuyệt cô. “Cậu chắc chắn?” Đường Tuyên Kỳ lạnh mặt: “Nghe nói quan hệ giữa cậu và chị cậu vô cùng tốt, nhưng cá nhân tôi cảm thấy… cậu ta không tốt như bên ngoài đồn đãi. Mọi người đều là nữ, ai còn nhìn không ra chứ?” “Chuyện này không liên quan đến cậu.”Tịch Phi Phi tuy xấu xa nhưng Đường Tuyên Kỳ này cũng không khá hơn chút nào, bất quá chó chê mèo lắm lông thôi.Huống chi Tịch Bạch có tính toán của riêng mình, không muốn để cho bất luận kẻ nào làm xáo trộn kế hoạch của cô. Ngay tại lúc Đường Tuyên Kỳ tìm Tịch Bạch nói chuyện không bao lâu liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đàn cello của Tịch Bạch bị mất.Trong phòng tập luyện đặt không ít nhạc cụ do đó sẽ không bị mất, nhưng giữa trưa Tịch Bạch tới phòng học luyện đàn lại phát hiện, nhạc cụ của mọi người đều ở đây, chỉ riêng đàn cello của cô không thấy nữa. Cô kinh hoảng tìm tới cô giáo quản lý phòng, nói tìm không thấy đàn cello nữa. Cô giáo bảo hôm nay phòng tập luyện người đến người đi, cô cũng không chú ý, có thể là bạn học nào lấy nhầm rồi chăng?Trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc đàn cello, không có khả năng lấy nhầm.Mất đàn, người hiềm nghi lớn nhất trong lòng Tịch Bạch chính là Đường Tuyên Kỳ.Tịch Phi Phi vô cùng kích động đi tìm Đường Tuyên Kỳ lý luận, hỏi cô vì sao muốn trộm đàn cello. Đường Tuyên Kỳ đương nhiên phủ định toàn bộ, nói cô không có trộm, chuyện này nháo đến phòng giáo vụ, hai bên bên nào cũng cho là mình phải.Tịch Phi Phi lên án Đường Tuyên Kỳ: “Cậu muốn kéo Tịch Bạch nhập bọn, bị cự tuyệt, cố ý trả thù mới trộm đàn cello đi, chính là muốn phá hoại tiết mục của tôi.”Đường Tuyên Kỳ thề thốt phủ nhận: “Tôi đích thật nói với Tịch Bạch vài câu, muốn mời cậu ấy hợp tác với tôi, nhưng Đường Tuyên Kỳ tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện bỉ ổi trộm đồ này nọ.”

Tịch Phi Phi thấy Đường Tuyên Kỳ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ thế này, vì thế cô tung ra vũ kí mạnh nhất của mình – nước mắt.“Thưa thầy, em… em biết, thân phận em không thích hợp thi đấu, nhưng em cũng muốn giống các bạn nữ bình thường, ca hát, khiêu vũ, em… em thật sự không biết đã đắc tội chỗ nào với bạn học Đường Tuyên Kỳ, bạn ấy lại muốn hại em như vậy, hu hu.”Giáo viên chủ nhiệm là một người đàn ông trung niên, ông cũng giống cha mẹ Tịch Bạch, tựa hồ cực kỳ thương xót bộ dạng này của Tịch Phi Phi, xụ mặt nói với Đường Tuyên Kỳ: “Em Đường Tuyên Kỳ, em rốt cuộc có lấy đàn cello của Tịch Bạch không, nếu có, lập tức trả lại! Thầy có thể không nhắc chuyện cũ, nếu không điều tra ra, thầy sẽ phạt nặng em!”“Em không có!” Sắc mặt Đường Tuyên Kỳ trắng bệch, “Em có thể thề với trời! Em thực sự không có!”“Đường Tuyên Kỳ, cậu muốn trở thành An Khả Nhu thứ hai sao?” Tịch Phi Phi khóc nói: “Cậu ấy chính là khi dễ tôi thế này, các cậu đều khi dễ tôi.” “Cậu… cậu uy hiếp tôi sao! Tôi cũng sẽ không giống như An Khả Nhu yếu đuối như vậy.”Tịch Bạch nhìn Đường Tuyên Kỳ kích động tới môi phát run, lại nhìn Tịch Phi Phi khóc sướt mướt, sắc mặt lạnh lùng. Cô căn bản không có nói cho Tịch Phi Phi chuyện Đường Tuyên Kỳ đào chân tường, từ đâu mà cô ta lại biết được?