Từ sau sự việc kia, Tịch Bạch cố ý tránh tiếp xúc với Tạ Tuỳ.Nhớ lại đời trước, mỗi khi cô lật xem tin tức báo chí về sự cố kia mà Tạ Tuỳ lưu giữ lại, thấy chiếc xe đua biến hình vặn vẹo được người ta kéo lên từ vách núi đã cảm thấy kinh hồn táng đảm.Cô không cách nào xác định sự cố kia rốt cuộc là ngoài ý muốn, thậm chí không biết sau khi trải qua sự việc này của Diêu Võ, anh rốt cuộc có từng tránh thoát một kiếp.
Tịch Bạch đời trước, khi học trung học không có bất kỳ liên hệ nào với Tạ Tuỳ, rất nhiều tin tức là về sau từ trong lời anh kể lại mà biết.Mà hiện tại, cô và Tạ Tuỳ gặp nhau dần dần thay đổi, cô không cách nào dự liệu kết cục tương lai sẽ phát triển theo hướng nào, cô sợ cái kiểu không chắc chắn này, bởi vì cô hiện tại duy nhất có thể chi phối chính là cuộc sống của cô.Ngày Tịch Bạch gặp được Trần Triết Dương là một ngày mùa đông có nắng chói chang hiếm có.Lúc cô tháo xích xe đạp nghe được một tiếng nói trong sáng vang lên từ phía sau lưng: “Tịch Bạch?”Tịch Bạch quay đầu, chỉ thấy Trần Triết Dương vai đeo cặp táp, đẩy xe đạp đứng trước mặt cô. Anh vẫn mang bộ dáng thiếu niên, đôi mắt trắng đen rõ ràng, ngũ quan anh tuấn thanh tú, đôi mắt đào hoa hơi hơi xếch lên, mang theo nụ cười xuân về hoa nở: “Không nghĩ tới a, ngày đầu tiên tới trung học Đức Tân lại gặp được em.”Trần Triết Dương là bạn thanh mai trúc mã với Tịch Bạch, cũng là người con trai trong những năm tháng thanh xuân cô từng thích, đương nhiên là kiểu thích đơn phương.Trần Triết Dương vô cùng ưu tú, năm lớp 11 vào trung học Đức Tân, vì thế trong hai năm kế anh ổn định vị trí đứng đầu toàn trường, cho đến khi thi đại học, trở thành thủ khoa ngành khoa học tự nhiên.Gia cảnh anh tốt, điển hình công tử nhà giàu, ôn nhu như ngọc, thận trọng từ lời nói đến việc làm, có được chính là giáo dưỡng tốt đẹp. Khi tiếp xúc với con gái, anh cực kỳ ga lăng, làm cho người ta như tẩm gió xuân ấm áp. Cho dù là cô con gái nào thì cũng không cách nào chống cự được lực hấp dẫn của kiểu con trai như vậy, bao gồm Tịch Bạch thời trẻ mới biết yêu.Buổi tối ấy sau khi thi đại học xong, Trần Triết Dương tỏ tình với Tịch Bạch, hai người thi vào cùng một trường đại học, đương nhiên phải ở cùng nhau rồi.Tịch Bạch thậm chí cảm thấy Trần Triết Dương là tia sáng duy nhất trong cuộc đời u ám của cô.Mãi cho đến sau này…Trần Triết Dương hết lần này đến lần khác khuyên bảo Tịch Bạch đến bệnh viện truyền máu cho Tịch Phi Phi, an ủi cô, nói cho cô những việc này là cô phải làm, anh thích Tịch Bạch, là một cô gái ôn nhu thiện lương, nhất định sẽ không mặc kệ sống chết của chị gái.
Mãi đến lúc Tịch Bạch hấp hối, Trần Triết Dương mới nói cho cô biết chân tướng —Người trong lòng Trần Triết Dương là Tịch Phi Phi, bởi vì Tịch Phi Phi cực kỳ yếu ớt, có thể thoả mãn tất cả ảo tưởng hoàng tử và anh hùng của anh.Anh sở dĩ lựa chọn ở cùng với Tịch Bạch cũng là vì dùng phương thức này yên lặng làm bạn bên cạnh Tịch Phi Phi, anh cảm thấy bản thân vô cùng vĩ đại, thậm chí dũng cảm vì tình yêu mà hy sinh hạnh phúc của riêng mình. Về sau, anh khuyên Tịch Bạch đi truyền máu vô số lần, lúc đầu vừa dỗ vừa lừa, về sau nói đạo lý, thậm chí thô bạo kéo cô đến bệnh viện.Vì thành toàn cho sứ mệnh tình yêu vĩ đại kia của anh, anh hy sinh Tịch Bạch.Anh và cha mẹ, giống như Tịch Phi Phi, trên bản chất đều là ma quỷ hút máu với chiêu bài tình cảm.“Này, Tiểu Bạch, em không biết anh sao? Anh là anh Triết Dương nè.” Trần Triết Dương xoa xoa cái ót: “Tụi mình nhiều năm không gặp, thế nào, em không nhớ anh sao?”Khoé mắt Tịch Bạch lạnh lùng, thản nhiên nói: “Làm sao có thể, em làm sao có thể không nhận ra anh Triết Dương.”Bộ mặt giả nhân giả nghĩa đáng ghét kia có hoá thành tro cô cũng nhận ra. “Không nghĩ tới nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy, em đã cao như vậy, sắp nhận không ra rồi?”Trần Triết Dương đi tới muốn đưa tay sờ đầu Tịch Bạch, có điều Tịch Bạch nhanh nhẹn tránh được.Cảm nhận được Tịch Bạch xa cách với mình, Trần Triết Dương có chút khó hiểu: “Sao thế, nhiều năm không gặp, lạnh nhạt với anh Triết Dương sao?” “Ai rồi cũng sẽ thay đổi.” Tịch Bạch xoay người qua: “Em cũng không phải em của trước kia rồi.”Tịch Bạch đời trước thích Trần Triết Dương, rõ ràng Trần Triết Dương cũng biết, cho nên anh vẫn cứ để lơ lửng, mãi đến khi hạ quyết tâm ‘vì yêu mà hy sinh’, anh mới lựa chọn ‘tỏ tình’ với Tịch Bạch, khi đó Tịch Bạch cho rằng tình yêu của mình tới rồi.Cô đắm chìm trong tình yêu trong vui mừng lại không nghĩ đến đó lại là một âm mưu.Tịch Bạch đẩy xe bỏ đi, Trần Triết Dương vẫn đi cạnh cô, cùng cô ra khỏi trường.“Đúng rồi, ngày mai hai nhà Trần – Tịch tụi mình cùng ăn cơm, chuyện này em có biết không?”
“Không biết.”“Vậy coi như anh nói trước với em đi, đến lúc đó em nhất định phải tới nha, còn có chị gái em nữa.”Nói đến Tịch Phi Phi, vẻ mặt Trần Triết Dương đều dịu dàng hơn rất nhiều, “Đúng rồi, bệnh tình chị ấy sao rồi? Cũng thật đáng thương, sinh ra lại bị bệnh như vậy, Bạch Bạch, làm em gái em phải quan tâm chị ấy nhiều nha.” Tịch Bạch thầm nghĩ trong lòng, đời trước cô làm thế nào lại ngu như thế chứ, nhìn không ra một mảnh chân tình của Trần Triết Dương với Tịch Phi Phi.“Em còn chút việc, đi trước.” Tịch Bạch thật sự không muốn tốn nhiều nước miếng với Trần Triết Dương, đạp xe đạp chuẩn bị rời đi.“Chờ chút.” Trần Triết Dương chắn trước mặt Tịch Bạch, khó hiểu hỏi: “Bạch Bạch, anh có chỗ nào không đúng sao, sao lại cảm thấy em đối với anh không giống trước kia vậy?”“Không có, em phải về nhà làm bài tập rồi.” Thái độ Tịch Bạch vẫn lãnh đạm như cũ: “Anh tránh ra có được không?”Trần Triết Dương quả thật nhận thấy có chỗ không đúng, làm một người con trai gần như hoàn mỹ trong mắt người khác, anh đương nhiên muốn tìm hiểu cho rõ ngọn ngành, biết rõ vấn đề.“Có phải anh chọc giận em mất hứng, em mới đối với anh như vậy?” Anh chắn trước mặt Tịch Bạch, cũng không chuẩn bị dễ dàng thả cô đi như vậy: “Em nói rõ ràng, nếu không thì tối nay anh ngủ không được.”“Anh có ngủ được hay không thì liên quan gì em?”Đúng lúc này, mấy người Tạ Tuỳ cùng Tùng Dụ Châu cũng cưỡi xe đạp leo núi từ trong trường học đi ra.Tạ Tuỳ thấy đôi nam nữ đang tranh chấp bên lề đường cách đó không xa, người con trai che trước người Tịch Bạch, xem bộ dáng là muốn dây dưa với cô rồi.Khoé mắt Tạ Tuỳ lành lạnh, con ngươi đen nhánh tức giận.Tùng Dụ Châu nói: “Xem ra thực có không ít người yêu thương Tịch tiểu Bạch lớp 1 nha, Tuỳ ca, quản hay mặc kệ.”Tạ Tuỳ mặt không chút thay đổi nói: “Ông đây không bị coi thường như vậy.”Nếu Tịch Bạch không đế ý đến anh, giữ khoảng cách với anh, anh cũng không muốn quấn quít làm phiền, huyên náo khó xử.Tạ Tuỳ cưỡi xe đạp, sau đó chạy qua bên người hai người, lại còn ngâm nga huýt sáo.
Tịch Bạch nhìn thấy bóng dáng Tạ Tuỳ chợt loé lên, trong lòng bỗng nhiên giật mình, có điều rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, xem ra anh hẳn là không xen vào việc của người khác, như vậy là tốt nhất.Tạ Tuỳ giảm tốc độ xe lại, trong lòng có giọng nói không ngừng nói — ‘Kêu một tiếng, ông đây liền trở lại giúp em.’‘Cho dù kêu tên thôi cũng được.’‘Tôi sẽ giúp em, em gọi tôi một tiếng.’ Cô gái cắn chặt môi, không nói một lời. “Đáng chết.”Tạ Tuỳ rốt cuộc quay đầu xe thẳng tắp lao tới chỗ Trần Triết Dương, đi ngang qua chiếc xe đạp anh dựng ven đường, thuận tay nhấc lên, dùng sức ném tới cây ngô đồng ở phía trước.Chỉ nghe một tiếng ‘loảng xoảng’, xe đạp Trần Triết Dương va vào cây ngô đồng, hai bánh xe đều biến dạng rồi.Trần Triết Dương bị sự cố bất thình lình làm hết hồn, không rõ nguyên do xoay người về phía Tạ Tuỳ: “Cậu làm gì?”Tạ Tuỳ thắng xe, chân dài chạm đất, con ngươi đen nhánh mang theo sắc bén, lạnh lùng liếc anh: “Nhìn mày khó chịu, được chưa.”Tịch Bạch nhân cơ hội này nhanh chóng lên xe chuẩn bị đạp đi, tay Trần Triết Dương rơi vào trên vai Tịch Bạch: “Tiểu Bạch, chờ một chút.” “Lấy tay bẩn thỉu của mày ra.”Tạ Tuỳ đột nhiên nổi giận, ném xe đạp đi, chuẩn bị cho Trần Triết Dương chút giáo huấn.Tịch Bạch sợ sự kiện Diêu Võ lại tái diễn, Trần Triết Dương cũng không phải Diêu Võ, nhà anh có tiền có thế, không thể tuỳ tiện đắc tội.Cô đưa tay ngăn cản Tạ Tuỳ: “Đây là chuyện của em, không cần anh quan tâm.”Tức giận nơi khoé mắt Tạ Tuỳ dần dần lạnh xuống, thay vào đó là sự lạnh lùng có chút khó diễn tả bằng lời.“Nói lại lần nữa, không cần tôi quản?”“Anh không cần lo chuyện của em.” Tịch Bạch không dám nhìn thẳng vào mắt anh, đẩy xe vội vàng rời đi.Mà lúc này Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh cũng chạy tới: “Được rồi, không có gì, cậu là học sinh mới chuyển tới đi, chúng tôi cũng không gây khó dễ cho cậu, xe đạp đền cho cậu, được chưa.”Trần Triết Dương mới đến, cũng không muốn so đo với đám người này, thấy Tịch Bạch bỏ đi, anh không chậm trễ đẩy xe rời đi, đáy mắt đều là
khinh thường.Anh khinh thường so đoo với bọn họ, lũ bại hoại ở tầng thấp nhất xã hội, làm giảm phong cách của anh.Tạ Tuỳ rất quen thuộc đáy mắt khinh miệt kia của Trần Triết Dương, ánh mắt như vậy anh gặp quá nhiều lần, những tên tự xưng là giới thượng lưu không phải thích dùng loại ánh mắt như vậy nhìn anh sao.Tạ Tuỳ nắm chặt tay, mu bàn tay có gân xanh ẩn hiện.Cô gái anh khát vọng ái mộ, cô gái đẹp giống hệt như tuyết đầu mùa trắng thuần sạch sẽ, trong lòng sẽ khinh thường xuất thân thấp hèn của anh sao. Tạ Tuỳ đạp xe rời đi giống như một cơn gió.Phía sau, Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh đưa mắt nhìn nhau, không rõ anh đây lại làm sao vậy.——-Tịch Bạch về đến nhà, Tịch Phi Phi đang đứng trước gương thử váy, váy màu hồng nhạt tua rua, cô mặc váy đi một vòng, ngắm nhìn bản thân trong gương.“Mẹ, anh Triết Dương lần này từ Mỹ về có đi nữa không?”“Nghe nói sẽ không.” Đào Gia Chi nói: “Về sau hẳn là sẽ ở trong nước.” “Thật tốt, như vậy về sau có thể thường xuyên gặp anh Triết Dương rồi.” “Đúng vậy, nghe chú Trần nói, nó cố ý yêu cầu chuyển tới trung học Đức Tân là vì hai đứa đang học ở đó.”“Vậy sao, mẹ, con rất vui.”Tịch Bạch biết, Tịch Phi Phi có hứng thú với Trần Triết Dương, nhưng còn lâu mới hứng thú bằng như đối với Tạ Tùy. Một người là anh trai nhà bên ấm áp như ánh mặt trời, một người là thiếu niên âm lãnh hư hỏng bất lương. Kiểu con gái từ nhỏ đến lớn không thiếu tình yêu như Tịch Phi Phi càng sẵn lòng dâng hiến tình yêu của mình đi làm ấm áp cho người sau.Nhưng Tịch phi Phi cũng biết em gái Tịch Bạch của mình từ nhỏ thầm mến Trần Triết Dương, mà người trong lòng Trần Triết Dương lại là cô, điều này làm cho cô cảm thấy vô cùng thoả mãn.Tịch Phi Phi thường hay dùng chuyện này tới trêu ghẹo Tịch Bạch, khiến cho cô tan nát cõi lòng, điều này làm cho Tịch Phi Phi cảm thấy bản thân rất có mị lực, cũng rất có cảm giác thành tựu.Tịch Phi Phi thấy Tịch Bạch mặt không đổi sắc đi ngang qua, cố ý kích thích cô, nói: “Bạch Bạch, anh Triết Dương trở về rồi, vừa nãy anh ấy đến tìm chị, cho chị một hộp sô cô la ngoại quốc nha. Bạch Bạch, em đừng ngại, cầm ăn đi.”
Sô cô la đặt trên bàn trà, đóng gói tinh mỹ, lại còn buộc dây buộc cỏ hoa xinh đẹp, nhìn qua giá cả xa xỉ.Đời trước, Tịch Bạch vì hộp sô cô la người trong lòng tặng cho chị gái thương tâm không thôi, rất nhiều đêm trốn trong chăn khóc, vì thế canh cánh trong lòng một thời gian rất dài.Mà bây giờ, nội tâm Tịch Bạch không hề gợn sóng, cô sớm đã có chuẩn bị, lấy ra từ trong túi xách hộp sô cô la giống y đúc mua ở cửa hàng nhập khẩu, nói với Tịch Phi Phi: “Cảm ơn chị, vừa nãy em gặp anh Triết Dương, anh ấy cũng tặng em một hộp. Có điều em không thích ăn sô cô la, chị thích thì cho chị, nếu chị ăn không hết thì vứt đi, không cần đưa em.”Nói xong cô đặt sô cô la xuống, lên lầu trở về phòng.Bàn tay nắm váy của Tịch Phi Phi bỗng nhiên siết chặt, mới vừa rồi Trần Triết Dương đến tìm cô, rõ ràng nói chỉ đưa cho một mình cô, không nghĩ tới quay đầu lại tặng một hộp cho Tịch Bạch.Tịch Bạch biết rõ cao quý của cô chính là lòng tự trọng, chịu không nổi người con trai ái mộ mình đối xử bình đẳng với người con gái khác.Kỳ thật, Tịch Bạch cảm thấy mình làm việc này cũng thật nhàm chán. Nếu Tịch Phi Phi không khoe chuyện sô cô la ra với cô, Tịch Bạch căn bản sẽ không lấy hộp sô cô la mua kia ra.Nhưng Tịch Phi Phi hiển nhiên lòng mang ác ý nói ra chuyện này, mục đích chính là vì để cho cô tan nát cõi lòng, như vậy Tịch Bạch cũng sẽ không ngồi chờ chết.Người cầm đao mà sống sẽ phải chết dưới đao, đây là đạo lý từ xưa đến nay.