Tịch Phi Phi mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn Tịch Bạch chậm rãi đi tới. Một thân váy dài tỏa sáng lung linh tôn lên dáng người thon thả uyển chuyển của cô, chiếc cổ mảnh khảnh thon dài trắng nõn như cổ thiên nga. Ánh đèn chung quanh hắt lên khuôn mặt cô giống như trải một tầng mật ngọt, miệng cô mang theo ý cười, ánh mắt trong suốt, khí chất ôn nhã.Cho dù nói thế nào, bộ dáng hai chị em quả thật có chỗ tương tự nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Tịch Phi Phi phát hiện sự khác biệt về diện mạo giữa cô và Tịch Bạch càng lúc càng lớn.Cha mẹ đau lòng con gái, mỗi ngày cho dì Chu thay đổi thực đơn bồi bổ cho Tịch Phi Phi, canh gà, canh cá, canh giò heo. Dần dần, thân thể Tịch Phi Phi cũng trở nên đầy đặn khiến cho đường nét khuôn mặt cũng trở nên không rõ ràng.Mà sau mười lăm tuổi, Tịch Bạch giống như đóa u lan nở rộ trong đêm, xinh đẹp khiến người kinh ngạc ao ước.Tịch Phi Phi vừa chán ghét vừa ghen tị với Tịch Bạch, loại đố kỵ này mỗi lần nhìn thấy cô đều sẽ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt.Đời trước Tịch Bạch quá lương thiện, cô không cách nào nhìn rõ sự đố kỵ điên cuồng từ nụ cười của người chị gái giả nhân giả kia, cho nên cô ngây ngốc cho rằng chị gái thật sự đối tốt với cô.Thế nhưng trên thực tế, Tịch Phi Phi khiến hơn mười năm Tịch Bạch phải nhận giày vò gấp đôi, giống như thân ở địa ngục.Như vậy trong lòng cô mới thoáng cân bằng một chút.
Cô ta muốn cướp đi sức khỏe của cô, cướp đi sự cưng chiều của cô, cướp đi người con trai cô thích, thậm chí cướp đi sinh mạng cô.Mà giờ phút này, Tịch Bạch lạnh lùng nhìn Tịch Phi Phi bên cạnh cũng một thân váy áo lộng lẫy, hỏi: “Có thể trả thiệp mời lại cho em không?”Tịch Phi Phi gắt gao nắm chặt thiệp mời vân mờ viền vàng trong tay, lui ra sau hai bước, nhìn quanh trái phải.Không ít chị em họ trong nhà đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn cô xem náo nhiệt. Tịch Phi Phi cho tới bây giờ đều là cô công chúa nhỏ kiêu ngạo trong gia tộc, nếu cô cứ như vậy rời đi, về sau không biết còn bị bọn họ cười trong bao lâu đây!Tịch Phi Phi cảm thấy sắp mất hết thể diện, cô đành phải lấy di động ra gọi điện thoại cho cha. Hai vợ chồng Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi nhanh chóng đuổi tới cửa khách sạn Century.“Bạch Bạch, sao con lại tới?” Đào Gia Chi nhìn vết xước bên eo Tịch Bạch giờ phút này đã hoàn toàn không thấy nữa.“Ba, mẹ, Tịch Bạch hôm nay rõ ràng nói thân thể em ấy không thoải mái, muốn đưa thiệp mời cho con. Hiện tại em ấy lại tới đây, không phải cố ý khiến con mất mặt sao.”Cô tìm cho bản thân một bậc thang cực kỳ vụng về.Hai vợ chồng và Tịch Phi Phi trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu. Trước mặt nhiều thân thích như vậy, giờ phút này nếu Tịch Phi Phi xuống đài không được, nhà bọn họ đều mất hết thể diện.Vì thế Đào Gia Chi chỉa mũi nhọn vào Tịch Bạch: “Bạch Bạch, hôm nay rõ ràng là thân thể con không thoải mái, lúc này sao lại có thể trách chị gái chứ. Nếu không phải con khổ sở cầu xin chị gái thay con tham gia yến tiệc, chị con hiện tại cũng sẽ không đứng ở chỗ này. Con làm như vậy… thật sự không phúc hậu rồi.”“Ba, mẹ, là em ấy ghét con.” Tịch Phi Phi bắt đầu lau nước mắt, đóng vai đáng thương vô tội cô thành thạo nhất.Tịch Bạch từ đầu tới cuối chưa nói một lời.Cô không muốn tranh luận với những người này, bọn họ nói chắc như đinh đóng cột, hắt tất cả nước bẩn lên người cô, nếu cô thề thốt phủ nhận lại càng trở thành trò cười trong mắt người khác.Như vậy rất mất mặt.Đúng lúc này, bà Tịch từ trong khách sạn đi ra, “Cuộc họp thường niên sắp bắt đầu rồi mà còn nháo cái gì?”“Chủ tịch.”
“Bà nội.”“Mẹ.”Bà Tịch vừa ra tới, người chung quanh lập tức cung kính rất nhiều, không dám thở mạnh.Bà Tịch vừa tới cạnh cửa đã nghe được đại khái câu chuyện, lúc này trong lòng tự nhiên sáng tỏ. Bà liếc mắt nhìn Tịch Bạch không chút hoảng sợ, đáy mắt hiện lên một tia khen thưởng.Làm khó cho cô tuổi còn nhỏ lại có phần tính cách này, bị chính cha mẹ ruột và chị gái chỉ trích, thậm chí vu hãm mà vẫn có thể duy trì bình tĩnh. Bà Tịch liếc mắt nhìn Tịch Phi Phi mặc váy áo lộng lẫy, thản nhiên nói: “Nếu bà nhớ không lầm, con không được mời tham dự, sao lại qua đây rồi hả?”“Bà nội! Là Tịch Bạch cầu xin con tới, hôm nay thân thể em ấy không tốt lại sợ nội thất vọng nên mới bảo con đi thay. Hiện tại em ấy không thừa nhận, ba mẹ đều có thể làm chứng cho con.”Bà Tịch liếc mắt sang nhìn vợ chồng Tịch Minh Chí: “Có đúng không?” “Là như vậy ạ.” Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí dưới ánh mắt sáng quắc chăm chú của mẹ hiển nhiên có chút chột dạ.Lúc này, Tịch Bạch mới thấp giọng nói một câu: “Không phải như thế.” Bà Tịch vỗ tay cô, sau đó nói với Tịch Phi Phi: “Xem ra là con không rõ rồi, bà đơn giản nói rõ ràng với con vậy.”Bà quét mắt nhìn chị em họ nhà họ Tịch. “Anh chị em trong nhà có thể tới bà đều gửi thiệp mời, lại chỉ có mỗi mình Tịch Phi Phi con là không có, là bởi vì con phạm sai lầm lại không biết hối cải. Con cho rằng dùng thiệp mời của em gái con là có thể đi vào sao? Bà nói cho con biết, coi như hôm nay con vào được cánh cửa này, bà cũng sẽ cho người ném con ra ngoài.”Tịch Phi Phi mở to hai mắt, cô cảm nhận được ánh mắt đùa cợt của bọn chị em chung quanh, gò má nóng bừng, cắn răng nói: “Nếu không phải Tịch Bạch cầu xin con, con căn bản sẽ không tới.”“Chị, nhất định phải bức em lấy chứng cứ chị làm hư váy em ra chị mới có thể hết hy vọng sao.”Tịch Phi Phi hồ nghi nhìn Tịch Bạch: “Em có chứng cứ gì?”Tịch Bạch thản nhiên nói: “Dì sửa váy nói người làm ra vết xước này cực kỳ thành thục, chỉ cần em mặc vào, chỉ sẽ đứt từng chút một. Chị không phải muốn ngăn cản em tham gia cuộc họp thường niên sao? Chị trăm phương ngàn kế muốn em ở trong buổi tiệc làm mất hết mặt mũi nhà chúng ta ư?”
Lời vừa nói ra, Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí ngây ngẩn cả người. Bọn họ luôn luôn thiên vị Tịch Phi Phi, nhưng nếu Tịch Phi Phi thật sự làm ra chuyện ác độc hãm hại Tịch Bạch, bọn họ cũng rất khó tha thứ.Nhất là Tịch Minh Chí lại là người đàn ông sĩ diện như vậy, tuyệt đối không chịu nổi con gái mình mất mặt trước mặt người khác.“Phi Phi, em con nói có thật không?” “Con thật sự làm chuyện như vậy?”Tịch Phi Phi lắc đầu liên tục, lớn tiếng nói: “Nói bậy! Em ấy nói bậy, con chỉ dùng móng tay tính cào một lỗ hổng mà thôi, làm gì nghiêm trọng như vậy!”Lời vừa nói ra, mọi người lập tức hiểu rõ.Tịch Phi Phi vội vàng che miệng, nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Tịch Bạch, cô mới hiểu được mình bị tính kế.Sắc mặt bà Tịch thoáng giãn ra, ánh mắt khen thưởng, hiển nhiên tương đối hài lòng biểu hiện của cô.Lúc này, trợ lý Tần đúng lúc lên tiếng: “Bộ lễ phục này giá trị xa xỉ, nếu cô Phi Phi làm hư, vấn đề bồi thường nên tính thế nào?”Đào Gia Chi vốn muốn lôi kéo Tịch Phi Phi khóc sướt mướt rời đi, nghe thế vội vàng quay đầu lại nói: “Đều là chị em nhà mình, nói gì mà bồi thường với không bồi thường chứ.”“Đây là lễ vật Chủ tịch đưa cho cô Tịch Bạch, có cần bồi thường hay không để cô Tịch Bạch quyết định.”Đào Gia Chi nhìn sang bà Tịch, bà an tĩnh đứng bên cạnh, híp mắt không nói một lời, giống như cũng đang đợi Tịch Bạch trả lời.Đào Gia Chi vội vàng khuyên Tịch Bạch: “Bạch Bạch, con và Phi Phi là chị em, chuyện nhà chúng ta đóng cửa lại tự mình giải quyết, nháo lên chỉ có mất mặt, đúng không?”Đóng cửa lại tự mình giải quyết?Tịch Bạch cười lạnh, mấy năm nay chuyện trong nhà đóng cửa giải quyết còn ít sao. Chuyện nào lại không phải Tịch Bạch nhường cho cô, mới khiến cô biến thành bộ dáng ngày hôm nay.“Lễ phục bị hư cũng hư rồi, mặc dù sửa lại nhưng cũng không còn hoàn mỹ như lúc đầu. Nếu chị thừa nhận là chị phá hư, vậy thì bồi thường giá gốc đi.”Tịch Phi Phi khó có thể tin nói: “Em nói cái gì! Giá gốc! Em điên rồi!” Tịch Bạch còn chưa nói, nhóm chị em trong nhà trái lại đứng ra bênh vực kẻ yếu —
“Làm hư đồ nhà người ta thì phải bồi thường! Đây là lẽ hiển nhiên.” “Cho dù chị có bệnh cũng phải nói lý lẽ chứ.”Tịch Minh Chí đi tới, buông tiếng thở dài: “Được rồi, bồi thường thì bồi thường, trừ vào tiền tiêu vặt của Phi Phi vậy.”Tịch Bạch biết, nếu thật sự trừ tiền lễ phục này vào tiền tiêu vặt của cô, chỉ sợ mấy năm sau cô cũng đừng nghĩ tới tiền tiêu vặt. Tịch Minh Chí ở trước mặt bà nội và người thân trong nhà cũng chỉ thuận miệng nói như thế, nhưng bọn họ không nỡ ủy khuất Tịch Phi Phi.Tịch Bạch nói: “Chị có cả tủ váy dự tiệc, bán hết chúng đi, tuy không nhất định có thể bù được giá gốc nhưng em không so đo nữa.”Người phạm sai lầm phải nhận trừng phạt. Tịch Bạch sẽ từ từ dạy dỗ Tịch Phi Phi hiểu rõ đạo lý này.Lời vừa nói ra, sắc mặt Tịch Phi Phi đột nhiên thay đổi, “Ba, ba xem em ấy kìa.”“Im miệng, còn thấy chưa đủ mất mặt sao! Tịch Bạch nói cái gì thì là cái đó, theo ba về nhà!”Nháo một màn kịch vui, nhóm quần chúng ăn theo cảm thấy mỹ mãn giải tán.Tịch Bạch đi đến bên người Tịch Phi Phi, lấy thiệp mời trong tay cô, nhìn cũng không nhìn cô một cái, theo trợ lý Tần và bà nội vào trong cửa khách sạn.Tịch Phi Phi lê bước theo đường cũ trở về, người khác thấp giọng xì xào cùng ánh mắt khinh miệt của bọn họ giống như dao, từng dao đâm vào trên lưng cô.Mỗi một dao đều mang theo máu.————Trong đại sảnh buổi tiệc, quần áo lộng lẫy, ăn uống linh đình.Bà Tịch dẫn theo Tịch Bạch đi giao tiếp xung quanh, nhận biết thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn và đối tác làm ăn.Tịch Bạch đối với tình huống xã giao công việc này biểu hiện còn hơi trúc trắc, nhưng cách cư xử tốt và lịch sự, nói chuyện chân thành cũng giúp cô có được không ít ấn tượng tốt từ khách mời.Bác cả mặc đồ Tây từ xa nhìn Tịch Bạch đi sau lưng bà Tịch cũng hơi có chút kinh ngạc.Đứa con gái yên ắng nhà chú hai Tịch Minh Chí sao lại đột nhiên nhận được sự thương yêu của bà Tịch, toàn bộ hành trình trong buổi tiệc đều dẫn cô theo, giúp cô mở rộng mối quan hệ.
Chính là ngay cả đứa con gái ưu tú của ông cũng không có vinh hạnh đặc biệt này như Tịch Bạch.Chẳng lẽ bà Tịch có gửi gắm gì khác với cô sao? Trong lòng mỗi người đều có tính toán của riêng mình.Trên sân khấu truyền đến giai điệu piano động lòng người. Con gái nhà bác cả Tịch Tĩnh đang diễn tấu khúc Chopin.Cô mặc váy trắng xinh đẹp, nhã nhặn lịch sự ngồi trước đàn piano, đầu ngón tay linh hoạt di chuyển trên phím đàn trắng đen, ưu nhã hào phóng. Tịch Bạch vẫn cảm thấy người chị họ Tịch Tĩnh này mới coi là tiểu thư khuê các chân chính — ưu tú, mỹ lệ, thông minh… so với cô thì Tịch Phi Phi kém quá nhiều rồi. Nếu phải tìm ra một người thừa kế tập đoàn Tịch thị trong tương lai từ những anh chị em này, Tịch Bạch cảm thấy hẳn là chị họ Tịch Tĩnh.Tịch Bạch thưởng thức diễn tấu của chị họ, nhưng không chú ý tới ánh mắt người thiếu niên bên cạnh ngóng nhìn cô.“Em có phải Tịch Bạch không?”Tịch Bạch nghiêng người nhìn, trông thấy một người thiếu niên mặc đồ Tây.Bộ đồ Tây màu đen vừa người tôn lên thân thể cân xứng của anh, cà vạt được buộc cẩn thận trên cổ, tuổi của anh tuy xấp xỉ cô, có điều thần thái giữa mi tâm lộ ra cảm giác thành thục hơn so với lứa tuổi, đường nét anh tuấn tìm không ra chút tì vết.“Em còn nhớ anh không?”Tịch Bạch nhìn anh rất lâu, không xác định hỏi: “Lệ Sâm?”Khóe mắt Lệ Sâm gợi lên tia cười ấm áp: “Hóa ra em còn nhớ rõ anh.” “Sao có thể không nhớ, trước kia chúng ta chơi cùng nhau mà.”Lệ Sâm là thái tử gia của tập đoàn Lệ thị, là cậu ấm tập hợp ngàn vạn cưng chiều trên người.Nhà họ Lệ và nhà họ Tịch có quan hệ thân thiết ba đời, khi còn bé Tịch Bạch thường xuyên nhìn thấy Lệ Sâm. Cậu ấm này cho dù đi tới đâu đều mang bộ dáng nghiêm túc đứng đắn, đối đãi với mọi người lễ phép lịch sự. Lệ Sâm đánh giá Tịch Bạch, trong mắt lộ ra kinh ngạc: “Lâu rồi không gặp em, em thay đổi thật nhiều, càng ngày càng xinh đẹp hơn.”“Cảm ơn anh Lệ Sâm.” Tịch Bạch nói chuyện với Lệ Sâm, “Anh hiện tại đang học đại học sao?”“Đúng vậy, đại học S.”Đại học S ở Giang Thành là đại học ưu tú nhất cả nước.
Ánh mắt Tịch Bạch ngóng trông, “Em cũng chuẩn bị thi vào đại học S, cũng không biết có đậu hay không.”“Anh nhớ hình như năm nay em lên cấp ba.”Tịch Bạch không nghĩ tới Lệ Sâm còn có thể nhớ rõ cấp học của cô, cô cười gật đầu, “Đúng vậy, năm nay cấp ba, nhất định phải thêm chút sức, cố gắng thi vào đại học tốt nhất.”“Tài liệu ôn thi đại học anh vẫn còn, có thời gian anh đưa sang cho em, hẳn là sẽ có ích cho em.”Tịch Bạch kinh ngạc, “Vậy ư, thế thì cảm ơn anh Lệ Sâm!”Lệ Sâm năm đó thi vào trường đại học thế nhưng là đậu thủ khoa, tài liệu học tập của anh với Tịch Bạch mà nói khẳng định là một sự trợ giúp to lớn. Hai người trò chuyện, khúc piano của chị họ Tịch Tĩnh cũng kết thúc, mọi người lịch sự vỗ tay. Tịch Tĩnh nâng váy đi đến giữa sân khấu, tao nhã gửi lời cảm ơn tới mọi người.Kế tiếp liền tới màn diễn tấu cello của Tịch Bạch.Vài vị trợ lý mang đàn cello cẩn thận đặt lên sân khấu.So với diễn tấu piano, diễn tấu cello có vẻ không tao nhã và xinh đẹp như vậy. Dưới ánh đèn, cánh tay nhỏ bé của cô kéo khúc, thân thể cũng lay động theo giai điệu sục sôi, cô nhắm mắt lại, quá chú tâm đắm chìm trong tình cảm của mình.Tiếng đàn cello trầm thấp giống như chiếc hộp bị phủ bụi nhiều năm bỗng nhiên bị mở ra, phát ra tiếng cót két, bụi bặm tung bay trong ánh sáng sáng ngời, mọi thứ đều lộ ra vẻ cũ kỹ mà ý nhị kia.Một khắc kia, Lệ Sâm thấy có chút giật mình. Cô giống như tinh linh ở tiên cảnh tình cờ rơi vào nhân gian, xinh đẹp không giống vật ở phàm trần.Người chung quanh cũng bị cô hấp dẫn ánh mắt, thậm chí ngay cả chị họ Tịch Tĩnh trước sau kiêu ngạo cũng bị tiếng đàn cello của Tịch Bạch hấp dẫn, ánh mắt ngóng nhìn cô không che giấu được sự kinh diễm.Người em họ nhà chú hai này xưa nay không nổi bật không được yêu thương, hôm nay xem như không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót làm người kinh ngạc.Một khúc kết thúc, Tịch Bạch đặt đàn cello xuống, đi đến trước sân khấu cúi chào. Toàn bộ hội trường vỗ tay như sấm, bà Tịch ở phía xa nhìn cô, đáy mắt không phải không có ý thưởng thức.Bà tin vào mắt mình, Tịch Bạch đích thật là tài năng đáng được bồi dưỡng. Đôi má Tịch Bạch có chút ửng hồng, tâm tình cũng kích động. Đây là lần đầu tiên cô lộ mặt trước mặt trưởng bối cùng chị em họ trong gia tộc. Trước
kia, những trưởng bối những thân thích này chưa từng để cô vào mắt, bởi vì bọn họ đều biết, Tịch Bạch tồn tại vẻn vẹn chỉ để làm ‘kho máu dự bị’ cho người mắc chứng bệnh máu khó đông đáng thương Tịch Phi Phi kia.Ai lại để mắt tới một cái ‘kho’ chứ?Có điều sau đêm nay, có lẽ bọn họ phải thay đổi cách nghĩ của mình rồi. Cả buổi tiệc, Lệ Sâm đều đi theo bên người Tịch Bạch, nói chuyện phiếm với cô. Hai người cũng đã có thời gian thật dài không gặp mặt, nói chuyện coi như có vẻ hợp ý. Tịch Bạch luôn hỏi anh về việc thi đại học.Nháy mắt, chuông đồng hồ gõ vang 0h.Mọi người đặt ly rượu xuống, nhao nhao tới cửa sổ sát đất, pháo hoa bay lên trời đêm, nổ tung.Tịch Bạch cùng mọi người đi đến cửa sổ sát đất bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ.Thiếu niên đứng trong trời tuyết bay tán loạn, giương mắt nhìn tòa nhà cao vút trong mây, bông tuyết mảnh rơi vào đôi mắt đen nhánh.Tâm Tịch Bạch giống như đột nhiên bị khoét một khối.Ánh mắt mọi người đều bị ánh sáng của pháo hoa trên bầu trời kia hấp dẫn mà ngửa đầu nhìn, phát ra từng tiếng tán thưởng. Chỉ riêng Tịch Bạch, cô cúi đầu ngơ ngác nhìn dưới lầu.Lệ Sâm chú ý tới sự khác thường của Tịch Bạch, theo ánh mắt của cô nhìn xuống lầu cũng thấy được người thiếu niên đẩy xe đạp đứng lặng dưới trời tuyết bay tán loạn kia.“Cậu ta là bạn em sao?” Lệ Sâm tò mò hỏi, “Sao lại đứng trong tuyết vậy?” Cô đắm chìm trong buổi tiệc xa hoa náo nhiệt mà Tạ Tùy vẫn luôn chờ cô! Anh muốn cùng cô đón năm mới.Giờ phút này Tịch Bạch đã bất chấp cái gì là lễ phép, cái gì mà dáng vẻ, đáy mắt cô chỉ có thiếu niên cô độc kia.Giống như cô bé lọ lem lúc mười hai giờ đêm, cô nâng váy vội vàng chạy xuống lầu.