Đàm Ngu Cơ ngồi chồm hổm trên mặt đất, cằm tựa trên đầu gối, cầm một cây quạt quạt mo quạt lửa lò trong tay, trên lò đang nấu một ấm nước, nàng đang chuẩn bị nước pha trà cho Ngọc Hành.
Hôm qua hắn nói sẽ thưa chuyện hôn sự của họ với cha nương hắn, hắn nói, cha nương của hắn rất vui vẻ, tối nay bảo bọn họ đến Hầu phủ Hộ Quốc dùng bữa tối, mọi người gặp mặt một lần.
Nàng thấy hắn tỏ ra rất vui vẻ, không muốn đợi nữa mà muốn thông báo với mọi người, nhưng nàng đã cản lại, muốn qua hẳn hôm nay rồi mới nói.
Bởi vì nàng rất lo lắng, nếu là cha nương của hắn không thích nàng, vậy phải làm thế nào đây?
"Ai!" Khẽ thở dài, nàng không để lửa tắt, nhấc nắp ấm lên nhìn vào trong vì sao vẫn chưa sôi?
Dậy nắp lại, Đàm Ngu Cơ đứng dậy đến cạnh hộc tủ, lấy trà hắn yêu thích ra đặt trên bàn, chuẩn bị ấm chén, nước sôi đợi hắn về, nàng cầm đôi giày trong giỏ may lên, cầm kim chỉ lên tỷ mỉ may từng mũi.
Hồi trước, may cho hắn hai bộ y phục, thấy hắn có vẻ rất thích, trân trọng mặc đi mặc lại mãi, nàng cũng rất vui, cho nên lần này nàng muốn may cho hắn đôi hài.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ầm mỹ, khiến nàng phải chú ý.
Kỳ lạ, hàn phách viện ngoài người quét don ra thì làm gì co người khác, ngày thường chẳng có người ui tới, chứ đừng nói dám la hét ầm mỹ như vậy.
Là ai vậy nhỉ?
Nàng đạt ấm trà vào lại giỏ mây, tò mò đứng dậy bước về phía của sổ, chưa thấy rõ người đã nghe thấy tiếng.
"Tiểu muội! Ngươi thật to gan dám đến đây la lối om sòn, dừng lại đi kẻo Đại ca về trách mắng!"
Đàm Ngu Cơ nghe được giọng của, Tiết Từ Phong. còn Tiểu muội là aiLà muội muội của Tiết Từ Phong sao?
"Ta mặc kệ, ta m2 không đến Hành ca ca sẽ bị hồ ly tinh đoạt mất!"
Hành ca ca? Ngọc Hành sao? Hồ ly tinh kia ở đâu nhỉ? Đàm Ngu Cơ ngẩn người. không phải là nói nàng chứ?
Quan hệ của Cô nương này và Ngọc Hành như thế nào?
Đưa tay nhẹ nhàng nắm nhẹ váy áo, sắc mặt không mấy tốt . Từ trước đến giờ nàng chưa từng nghĩ hắn có đối tượng nào khác, hiện giờ người ta còn tìm đến cửa à?
"Tiểu muội, Cơ Nhi cô nương không phải hồ ly tinh, nàng. . . . . . Nàng không thể là hồ ly tinh được mà!"
Nghe những lời của Tiết Từ Phong cánh môi nàng khẽ nhếch, đưa tay sờ nhẹ một bên mặt. Đúng vậy , thế này thì sao có thể làm hồ ly tinh .
Sau khi nói mọi việc cùng Ngọc Hành, nàng vẫn dán vết sẹo như cũ, không có ý định bỏ đi, Ngọc Hành cũng chẳng có ý kiến gì với quyết định này của nàng, hắn nói sau khi biế vế sẹo là giả thì không còn thấy đau lòng mỗi khi nhìn thấy nữa, nhìn lâu, thì vết sẹo kia cũng thuận mắt .
Nghĩ đến đó nàng không nhịn được bật cười. Hắn thậm chí còn nói, hắn sẽ không cho cha mẹ biết vết sẹo của nàng là giả, bởi vì hắn muốn cho nàng biết, cha mẹ của hắn không phải loại người hời hợt coi trọng vẻ bề ngoài.
"Không phải mới lạ! Nàng nếu không phải hồ ly tinh, sao lại khiến Ngọc Hành ca cacó nhà mà không thèm về nhà?"
Ái chà? Ngọc Hành rõ ràng ngày nào cũng về nhà , chẳng lẽ Hành ca ca trong miệng cô nương này không phải là Ngọc Hành sao?
Không, Tiết Từ Phong gọi là Đại ca thì chính là Ngọc hành, vậy. . . . . . Có nhà không về là có ý gì?
"Tiểu muội, Đại ca hiện giờ đang ở nhà hắn còn gì."
"Nơi này đâu có phải nhà Hành ca ca! Nhà Hành ca ca là Hộ Quốc Hầu phủ, người nhà của hắn đều đó, nơi này chỉ là phủ đệ được ban thôi!"
Thì ra là đangnói đến Hộ Quốc Hầu phủ.
"Nơi này Phủ tướng quân do hoàng thượng ban cho, chính là nhà của Đại ca, sau khi thành thân huynh ấy sẽ ở đây còn gì."
"Không phải vậy! Trước kia Hành ca ca trở về kinh thành rất ít ngủ lại phủ tướng quân, huynh ấy sẽ về nhà cha mẹ là Hầu phủ, thế nhưng từ khi trở về đến giờ chẳng về đó lần nào mà, nay lại quay về thì lại vì con hồ ly tinh ấy!"
Hắn không trở về thăm người nhà của hắn sao?
Nàng nhớ lại, trừ mỗi khi ra ngoài vì lâm triều sáng, những lúc khác, hắn hình như đều ở cạnh nàng, hình như chưa từng về nhà.
"Tuy vậy, nhưng đó là do Đại ca muốn Cơ Nhi cô nương không liên quan, cũng không phải là Cơ Nhi cô nương kêu huynh ấy đừng về, ngươi tới tìm Cơ Nhi cô nương tranh luận thật không đúng."
"Ca! Ta muội muội rượt của huynh, huynh ruốt cuộc ủng hộ bên nào?"
"Ủng hộ Đại ca."
"Huynh dám nói nếu không có hồ ly tinh kia Hành ca ca cũng không về nhà à?"
"À. . . . . ."
"Huynh nói xem…vì sao phải nói giúp nàng ta? Tất cả đều do nàng ấy!"
"Mặc kệ tại sao, ta không hy vọng ngươi quấy rầy Cơ Nhi cô nương!"
"Tránh ra, ta nhất định phải đi!"
"Không được, tiểu muội, ta chẳng qua vì ngươi thôi, ngươi chạy tới nơi này chất vấn Cơ Nhi cô nương chắc chắn sẽ chọc giận Đại ca, ngươi không hi vọng Đại ca giận ngươi chứ!"
Đàm Ngu Cơ không nghe thấy câu trả lời của muội muội.
"Thừa dịp Đai ca còn chưa về, cùng ta về thôi."
"Được rồi, về thì về!"
Nàng nghe được muội muội kia rốt cuộc không cam lòng đồng ý.
"Vậy đi nhanh đi, chúng ta có thể từ. . . . . . Tiểu muội! Quay lại!"
Tiết Từ Phong đột nhiên kêu to, sau đó. . . . . . Nàng cuối cùng nhìn thấy một cô nương ăn mặc thật đẹp chạy sang phía này, Tiết Từ Phong đuổi sát ở phía sau.
Đàm Ngu Cơ lui khỏi cửa sổ, đi đến bên bàn ngồi xuống, cúi đầu , sửa lại vài lọn tóc xõa xuống che má phải, lại cầm chiếc hài đang may dở từ chiếc rổ tre lên, may từng mũi , lẳng lặng chờ.
Không biết được Tiểu muội có phá cửa vào? Hay là Tiết Từ Phong ngăn lại tiểu muội?
Kết quả là, tiểu muội thắng thế.
Cánh cửa bị sức đẩy ra, một muội xinh đẹp như gió xuân xông vào, nhìn bốn phía trong chốc lát, nhìn thấy nàng.
"Chính là ngươi sao?" Tiết Ánh Tuyết Lập tức vọt tới bàn, đôi tay đạp vào mặt bàn 1 cái, thân nghiêng tới trước, muốn ép hỏi nàng.
Đàm Ngu Cơ để lại đôi giày vào rổ tre, mới khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng ta.
Cô nương này, xem ra không cùng tuổi với nang, có thể nhỏ hơn vài tuổi, có đôi mắt sáng long lanh, cùng với dáng ve tràn ngập sức sống, nếu ao nàng ta với Chiêu Quân, chỉ là Chiêu Quân hơn hẳn vị tiểu muội muội này, chững chạc hơn nhiều.
Tiết Ánh Tuyết nhìn bên má trái xinh dẹp của nàng, choáng váng vì mộ người qá đỗi xinh đẹp, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải phản ứng sao. Người đẹp như vậy. . . . . . Nàng sao địch nổi?
"Tiểu muội!" Tiết Từ Phong sau đó chạy vào, tức giận quát to.
Đàm Ngu Cơ nghiêng đầu nhìn về phía hắn, vì vậy hơi lộ ra má phải dưới những lọn tóc.
Nháy mắt sau đó, Tiết Ánh Tuyết cũng cất cao giọng điệu.
"Ôi trời ơi!!!" Nàng kêu lên, Kinh ngạc trong tích tắc biến mất, trong nháy mắt tự ti mặc cảm dường như biến mất vô hình, thay vào đó là"mình hơn hẳn" ra vẻ hài lòng."Trên mặt ngươi có vết sẹo đang sợ này, vậy mà dám quyến rũ Hành ca ca…không cảm thấy xáu hổ sao!"
"Tiết Ánh Tuyết!" Tiết Từ Phong không dám tin rống giận.
"Cái người này với dáng vẻ đó làm sao dám ra ngoài gặp người ta kia chứ ——"
"Đừng có náo loạn nữa!" Tiết Từ Phong khuyên ngăn tiểu muội.
Đáng tiếc Tiết Ánh Tuyết lại không nghe.