Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 117




Xe chạy được nửa đường, cuối cùng vẫn là bạn cùng phòng Tề Bân nhớ tới, đại bài đương hình như chạng vạng mới mở cửa, mọi người hắc tuyến, lập tức quay đầu xe chạy về trường học, tắm rửa một cái ngủ một giấc cũng tốt, trận này đánh vẫn rất khổ cực, vừa thả lỏng toàn thân đều cảm thấy đau.

Bởi vì trên người Tiêu Thần có vết thương, cho nên Mộ Dung Phong chở bốn người bọn họ về biệt thự, vừa vào cửa lớn, liền nhìn thấy một chiếc xe màu lửa đỏ đậu ở trước cửa biệt thự, nghĩ đến chủ chiếc xe, Tần Mộc lập tức cảm thấy đau đầu, ngay cả Tiêu Dật cũng mím môi, hạ vai, dáng vẻ như ra trận gặp kẻ thù. Từ Văn Khiêm chỉ liếc mắt nhìn một cái liền thu hồi tầm mắt, hắn biết Tần Hiểu, xác suất Tiêu Thần nhắc tới cô ta gần với Tần Mộc, đương nhiên, không tính tới Tiêu Dật, không có lúc nào cậu ta không ở trong lòng Tiêu Thần, hoàn toàn không cần nói.

Mộ Dung Phong đi tuốt đàng trước mở cửa, dù sớm chuẩn bị trong lòng, nhưng mà lúc Tần Hiểu xông tới, bọn họ vẫn là vô thức lui về phía sau từng bước muốn chạy trốn.

“Dám chạy thử xem xem!” Tần Hiểu hừ một tiếng. Một tiếng hừ lạnh này làm lưng Tần Mộc cùng Tiêu Dật cứng ngắc, đối với thủ đoạn của Tần Hiểu, bọn họ thật sự không muốn nghĩ lĩnh giáo lần nữa, ngay cả Tiêu Dật cũng không thể không cúi đầu, duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã, cổ nhân nói quá chính xác mà!

Tần Hiểu vừa lòng đi đến trước mặt Tiêu Dật, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má cậu, hỏi:“Trên người vô cùng đau đớn sao?”

Tiêu Dật lắc đầu, viện cớ đẩy đôi tay đang chiếm tiện nghi của mình ra:“Không đau.”

Cái tay của Tần Hiểu lung lay trên không trung một vòng, lại chạm lên mặt Tần Mộc:“Nghe nói trên người em không ít chỗ bầm, hôm nay bị đụng mạnh như vậy, chẳng lẽ sẽ không đau?”

“Cũng được, chút vết thương ấy không là cái gì.” Tần Mộc vừa nói, vừa lôi kéo Tiêu Dật vào nhà, Tiêu Thần bị thương, không thể đứng lâu.

Tần Hiểu nhường đường, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn “Hai đôi” trước mắt, có thể nói bốn người này đem bốn loại thuộc tính diễn dịch vô cùng nhuần nhuyễn, trung khuyển Tần Mộc, nữ vương Tiêu Dật, cố chấp thiên nhiên ngốc Tiêu Thần cùng với mặt lạnh ngạo kiều Từ đại thiếu, nhìn mỗi người bọn họ, ngay cả đi đường cũng là như thế, Tần Mộc cẩn thận dẫn Tiêu Dật đi, Tiêu Thần nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Tiêu Dật, hoàn toàn không để ý tới lãnh khí trên người Từ Văn Khiêm đang đỡ hắn đi. Đây là hình ảnh đáng yêu cỡ nào, Tần Hiểu yên lặng cười trộm ở trong lòng, xoay tròn ánh mắt, ồ, còn quên hai anh trai! Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp! Gian tình của hai người này còn nhiều hơn! Cô đã vài lần nhìn thấy Đa Nạp chủ động quyến rũ Mộ Dung Phong!

Đối với Tần Hiểu, mọi người sớm đã thấy nhưng không thể trách, Mộ Dung Phong lập tức mang theo bốn người đi lên lầu nghỉ ngơi, theo thường lệ đem Tiểu tiểu thư khó giải quyết này để lại cho Đa Nạp đối phó, Đa Nạp sớm có chuẩn bị, nhìn theo bọn họ rời đi, quay đầu muốn nói chuyện, lại nghe Tần Hiểu nói:“Anh Đa Nạp, em cũng không làm khó dễ anh, anh giúp em một việc, nói cho em biết lát nữa bọn họ muốn đi đâu ăn đại bài đương được không?”

Tươi cười hoàn mỹ trên mặt Đa Nạp có một chút dấu vết nứt vỡ, đây mà còn gọi là không khó dễ? Nếu nói ra không biết đêm nay sẽ ầm ĩ thành dạng gì nữa, bữa cơm này của bọn họ có thể ăn được an ổn hay không cũng không biết:“Tiểu tiểu thư, anh cũng không biết bọn họ muốn đi đâu, nơi nào cũng có đại bài đương, đến lúc đó bọn họ ở trên xe chỉ chỗ nào chính là chỗ đó.”

Tần Hiểu cũng không dễ đuổi đi như vậy, cô nhìn Đa Nạp, cười đến ý vị thâm trường:“Nếu anh nói cho em biết, em liền nói cho anh một chuyện của anh Mộ Dung, anh tuyệt đối sẽ không biết, hơn nữa tuyệt đối có lợi với anh!”

Tươi cười của Đa Nạp lập tức thân thiết hơn rất nhiều, gần như không chút do dự gật đầu:“Thành giao.”

Tần Hiểu cười cong mặt mày, trong lòng không biết đang có ý gì.

Bốn người ăn no ngủ ngon, cho đến khi trời sắp tối mới bị Mộ Dung Phong đánh thức, lên xe trở về trường học đón những người khác cùng hướng về chợ đêm, đối với chuyện sau khi rời giường không nhìn thấy Tần Hiểu, bọn Tiêu Dật không để ở trong lòng, cô cũng đã lên tới đại học, sao có thể tùy tiện kiều khóa (cúp cua).

Đa Nạp lôi kéo bọn họ cùng Mộ Dung Phong thương lượng chỗ đến, là nơi sâu bên trong phố ăn vặt, vị trí có chút khuất, diện tích cũng không phải rất lớn, so sánh với quán đại bài đương đầu phố bên kia, khách cũng rất ít, nhưng mà hương vị cũng thực không tệ, bọn Tề Bân cũng không có ý kiến gì, chỉ cần là đại bài đương là được.╮[╯▽╰]╭

Chủ quán đại bài đương này là hai người đàn ông, một đầu bếp một người chạy bàn, đầu bếp thanh nhã lịch sự, tuy rằng tiếp xúc với khói dầu, nhìn người lại rất nhẹ nhàng khoan khoái, cũng không lôi thôi, mặc áp chữ T màu trắng cùng quần bò màu xanh nhạt, đeo tạp dề đứng ở nơi đó, dáng vẻ xem như không tệ, nét mặt thản nhiên, không có biểu cảm gì, mà người còn lại chính là người tiếp đón khách, vừa nhìn, cảm thấy rất nhỏ, thật ra chỉ có khuôn mặt trẻ con, cười rộ lên, ánh mắt cong cong, có vài phần đáng yêu, nhìn thấy một đám người đi đến, cười tủm tỉm nghênh đón:“Các em muốn ngồi bên ngoài hay là ngồi bên trong?”

Tề Bân vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại cảm thấy hành động của mình thật là khờ, loại chỗ như thế này làm sao có thể thưởng thức được cảnh sắc bầu trời đêm, hắn làm bộ nhìn nhìn, lại ho khan một tiếng:“Ừ, chúng ta ngồi bên ngoài đi, thời tiết thế này ngồi bên ngoài tốt hơn.”

Tần Mộc nhìn nhìn bốn phía, người đến cũng không nhiều, cũng gật gật đầu, tùy ý. Ông chủ mặt tròn nhìn thấy bọn họ đến hơi đông người, kéo cái bàn không có khách ngồi đến, muốn đem hai cái bàn hợp lại, vừa nhấc chân đi hai bước, người vốn dĩ vẫn đứng không nhúc nhích bên kia đột nhiên đã đi tới, cùng hắn cùng nhau nâng cái bàn, mặt tròn ngẩng đầu nhìn anh ta nở nụ cười, người nọ cũng lộ ra một nụ cười yếu ớt, tuy rằng nhìn không quá rõ ràng, thế nhưng cả khuôn mặt lại rõ ràng vì vậy mà dịu dàng hơn.

Bạn cùng phòng Tề Bân bên này nhìn thấy ông chủ mặt tròn đi qua kéo cái bàn, vốn dĩ tính giúp một tay, lại nhìn thấy ông chủ còn lại đã đi tới, lập tức liền ngừng chân, lại nhớ tới Tề Bân bên cạnh, nghe hắn mặt mày hớn hở nói về chuyện trận đấu ngày hôm nay, trong lòng cảm thấy có loại cảm giác thỏa mãn không hiểu được.

Sau khi dọn cái bàn xong, ông chủ mặt tròn cười mời mọi người ngồi xuống, lại hỏi mọi người muốn ăn cái gì, Tề Bân theo thường lệ vung bàn tay to lên:“Sở trường của các anh là gì liền mang cái đó lên!”

Ông chủ mặt tròn cười càng vui vẻ:“Món sở trường của đầu bếp chỗ bọn anh có rất nhiều, các em ăn không hết nhiều như vậy.” Lời nói còn mang theo tự hào.

Tề Bân nghe vậy liền cảm thấy hứng thú, xoay người xoa eo, dáng vẻ kia là tính cùng ông chủ thảo luận một chút về vấn đề tay nghề của đầu bếp, Tần Mộc bên cạnh thấy thế, lập tức giành mở miệng trước:“Vậy mang một ít món mà người khác đến đây hay gọi, đúng rồi, tôm hùm cũng phải có một đĩa lớn! Ốc nước ngọt cũng muốn một đĩa lớn!”

Ông chủ mặt tròn cười trả lời:“Vậy muốn uống cái gì không? Chỗ bọn anh có nước trái cây, sữa đậu nành, còn có, kem tươi anh làm cũng còn, các em muốn nếm thử hay không?”

“Được, vậy lấy một ít kem tươi.” Tiêu Dật nghiêm túc gật đầu, trong lòng nghĩ, tên nghe cũng không tệ, phải nếm thử.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của những người khác, Tần Mộc cười tủm tỉm mở miệng:“Khó có khi Tiểu Dật muốn ăn, ông chủ, lấy mấy phần kem đi.”

Tươi cười của ông chủ mặt tròn ngừng một lát, lại hỏi:“Vậy chọn vị gì?”

“Mỗi vị lấy một phần.”

Ông chủ mặt tròn lập tức có chút do dự, nếu không phải thấy mấy cậu thiếu niên này dáng vẻ đều không tệ, hành vi cử chỉ đều thực ngoan ngoãn lễ phép, hắn sẽ nghĩ bọn họ đến phá quán, đang nghĩ, bả vai đột nhiên bị người nhẹ nhàng đè lại:“Làm sao vậy?”

Nhìn thấy ông chủ đầu bếp đến, ông chủ mặt tròn lập tức thoải mái, quay đầu cười nói:“Ừ, không có gì, bọn họ chọn xong thức ăn, chúng ta đi chuẩn bị đi.”

Ông chủ đầu bếp nhìn hắn một lát, thẳng đến khi làm ông chủ mặt tròn bị nhìn đến chột dạ cúi đầu, lúc này mới xoay người. Ông chủ mặt tròn vừa thấy, lập tức đi theo. Nhưng mà Tần Mộc luôn cảm thấy dáng vẻ của ông chủ mặt tròn có vẻ thí điên thí điên. Tần Mộc không biết, hắn ở trong mắt người khác, dáng vẻ khi đi theo Tiêu Dật cũng là thí điên thí điên.o[∩_∩]o

Tề Bân đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn về phía ông chủ mặt tròn cao giọng gọi một câu:“Đúng rồi, chúng tôi còn muốn bia! Lấy một thùng bia!”

Ông chủ mặt tròn xoay người trả lời, lúc quay người lại không khỏi nhỏ giọng nói thầm một câu:“Chọn nhiều như vậy ăn hết không?”

Ông chủ đầu bếp nghe xong, thản nhiên nói:“Đều là người có tiền, mặt khác cái tên nhóc tóc dài kia là tiểu thái tử em thích nhất.”

“A! Thật vậy sao? Tiểu thái tử thế mà đến chỗ chúng ta ăn cơm!” Ông chủ mặt tròn lập tức trở nên kích động, trong mắt lóe sao,“Khó trách em cảm thấy dáng vẻ của cậu nhóc ấy thật dễ nhìn, thực quen mắt, không nghĩ rằng chính là tiểu Thái Tử! Anh em muốn cậu ấy kí tên cậu ấy sẽ đồng ý không? Ai, vừa rồi cậu nhóc còn nói muốn ăn kem tươi em làm!”

Nhìn thấy ông chủ mặt từ từ mất hồn, ông chủ đầu bếp nhíu mày, sớm biết vậy sẽ không nhắc nhở cái tên này đứa nhóc kia là tiểu Thái Tử, hắn xoay người cầm lấy sổ ghi chép, lật đến chỗ trống, nhấc chân đi đến chỗ Tiêu Dật:“Hắn thực thích em đóng phim, có thể xin em kí tên cho hắn không?” Tuy rằng là câu hỏi, giọng nói lại không có chút phập phồng, càng giống như là một câu trần thuật.

Tiêu Dật nhìn ông chủ mặt tròn đang ôm mặt không biết đang thầm thì ở đằng xa, cầm sổ, ký tên, ông chủ đầu bếp cầm được chữ kí, nói câu cám ơn liền rời khỏi, từ đầu tới cuối không có liếc mắt nhìn Tần Mộc một cái.

Bị coi nhẹ hoàn toàn Tần Mộc chịu đả kích, sao lại có người chỉ xin Tiêu Dật kí tên mà không thuận tiện xin luôn hắn chứ? Tề Bân lại không chút nào che dấu vỗ tay:“Tần Mộc cậu cũng có hôm nay, thế mà lại bị người ghét bỏ, ha ha!”

Tiêu Dật nhìn xa xa, nhìn thấy ông chủ đầu bếp đem chữ kí cho ông chủ mặt tròn, ông chủ mặt tròn lập tức mặt mày hớn hở, sắc mặt ông chủ đầu bếp cũng tốt hơn một chút, sau đó hai người còn nói nói mấy câu, đều tự đi làm việc. Trong lòng Tiêu Dật mơ hồ cảm thấy giữa bọn họ hình như có sự ăn ý, thực ấm áp thực hạnh phúc. Đang nghĩ, trên vai cảm thấy nặng, Tần Mộc đè lại, khoa trương làm nũng:“Tiểu Dật, anh chịu đả kích!”

“Ngươi cách tiểu thiếu gia xa một chút đi!” Tiêu Dật còn chưa nói, Tiêu Thần đã gầm lên. Giọng Từ Văn Khiêm càng thêm lạnh lẽo:“Tần Mộc, Tiêu Thần có thương tích, cậu đừng kích thích hắn.”

Lúc mọi người vui cười đùa giỡn, đồ ăn lần lượt được dọn lên, sắc hương vị đều có, màu sắc tươi đẹp làm cho người ta muốn động đũa, mọi người đều đói bụng thật lâu, lúc này đều giơ đũa vùi đầu ăn, không bao lâu, ông chủ mặt tròn đưa kem tươi lại, màu sắc ngon miệng, vừa nhìn cũng cảm thấy rất mát mẻ, đúng lúc đang cay không chịu được mọi người lập tức ăn một miếng to, lập tức sảng khoái thở dài, cảm giác này thật sự là rất thích!

Tần Mộc trong lòng vẫn luôn nhớ thương chuyện mấy ngày hôm trước Tiêu Dật nói tửu lượng bản thân chỉ có ba ly rượu, đang muốn nhân cơ hội chuốc say cậu, có thể thấy được Tề Bân lúc trước vẫn ồn ào nói muốn uống rượu sau khi nhìn thấy đồ ăn dọn lên, thế mà đã ném chuyện nâng cốc ra sau đầu, không khỏi âm thầm tức giận, cái tên cật hóa này!

Có lẽ là oán niệm của Tần Mộc quá nặng, lúc ăn được một nửa Tề Bân nhớ tới chuyện này, lập tức quay đầu đi tìm ông chủ mặt tròn, sao còn chưa đem bia lên! Ở đại bài đương phải ăn một ngụm thức ăn uống một ngụm bia mới đúng a!

Ông chủ mặt tròn không biết làm sao, hắn không quá muốn để cho bọn họ uống bia, người trẻ tuổi, uống không có chừng mực, uống quá nhiều ngày mai lại đau đầu, cho nên hắn mới cố ý không đem bia lên, không ngờ bọn họ vẫn nhớ tới, hắn chỉ phải bất đắc dĩ cầm thùng bia giá đắt nhất, lại có số lượng ít nhất đi qua.

Khui chai bia, Tề Bân trực tiếp cầm lên, hào sảng uống hết nửa chai, cuối cùng còn nấc một cái:“Đến, mau uống!”

Tần Mộc âm thầm vui sướng, lại đè ép không biểu hiện ra ngoài, cũng giơ tay cầm chai bia, sáp qua hỏi Tiêu Dật:“Em có muốn uống một chút hay không?”

Tiêu Dật gật đầu:“Nam nhân đương nhiên phải uống rượu.”

Tần Mộc không có nghe được hàm nghĩa ẩm giấu sau những lời này của Tiêu Dật, cười tủm tỉm rót một ly cho Tiêu Dật, lại rót cho mình một ly, Tề Bân nhìn mà mắt trợn trắng:“Nè, Tần Mộc, cậu làm gì đó? Chúng tôi đều cầm chai uống, cậu còn lấy ly uống, không được không được! Đổi cái chai!” Nói xong, liền cướp đi ly bia trước mặt Tần Mộc, những người bên cạnh lập tức đưa chai bia qua, Tần Mộc chỉ đành phải cầm lấy. Còn Tiêu Dật, thật ra không ai dám quản cậu, nhưng cậu vẫn giơ tay cầm một chai bia, Tiêu Thần thấy thế, cũng đẩy cái ly trước mặt ra, trực tiếp cầm cái chai, Từ Văn Khiêm trầm mặt, uống trong chai nồng độ sẽ cao hơn rất nhiều, chỉ tiếc, đối với Tiêu Thần, cũng không có gì khác biệt.

Đàn ông lên bàn rượu không thể kiềm chế mình, huống chi còn là một đám thiếu niên chưa từng uống bia rượu, lập tức học dáng vẻ nhóm người lớn khi cùng đi ra ngoài ăn cơm, cậu mời tôi tôi mời cậu, chỉ chốc lát sau, mỗi người đều uống hết hai ba chai, Tần Mộc vừa uống vừa vụng trộm quan sát Tiêu Dật, để xem lúc nào cậu cảm thấy không chịu được thì đúng lúc giúp đỡ, uống bia nhiều sẽ rất khó chịu.

Ai ngờ, Tiêu Dật liên tục uống xong hết ba chai bia, mặt vẫn không đổi sắc như cũ, suy nghĩ rõ ràng, nói chuyện rõ ràng.

Tần Mộc 囧, không phải nói chỉ uống ba ly liền say sao? Sao đã uống ba chai, còn chưa có say? Ly trong hoàng cung cổ đại chẳng lẽ lớn như cái vại sao?

Hình như cũng chú ý tới ánh mắt giật mình của Tần Mộc, Tiêu Dật nghiêng đầu, nhìn hắn cong môi cười:“Năm đó đó là lần đầu tiên ta uống rượu, ba ly đó là rượu trắng. Sau lần đó, phụ hoàng cảm thấy ta rất mất mặt, vì thế cho tay uống say rất nhiều lần, sau đó, ta cơ bản sẽ không say.”

Tần Mộc cảm thấy nụ cười này của Tiêu Dật quả thực rất đẹp mặt, thật muốn nhào qua ôm hôn một cái, vừa nghĩ, thân thể đã hành động, nhào qua ôm lấy cậu.

Tiêu Dật nhìn Tần Mộc nhào lại, ôm mình vào trong lòng, miệng còn mơ mơ màng màng lẩm bẩm trước:“Tiểu Dật em cười thật là đẹp mắt! Anh thích em nhất!” Ý cười bên môi Tiêu Dật sâu sắc hơn một chút, giơ tay giữ lấy Tần Mộc đang lung lay sắp đổ.

Từ Văn Khiêm thì đang đỡ lấy Tiêu Thần say đến bất tỉnh nhân sự, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tần Mộc cùng Tiêu Dật, âm thầm hừ một tiếng: Tần Mộc cái tên ngu ngốc này, chơi mưu kế, cậu làm sao là đối thủ của thái tử hàng thật giá thật? Nhìn nhìn lại Tiêu Thần trong lòng mình, Từ đại thiếu cuối cùng cũng cảm thấy cân bằng, tuy rằng tên này có lúc đáng ghét giống như chủ tử kia, nhưng mà, cũng không tệ lắm……