Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 97




Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tần Mộc đã bị Tần lão gia xách ra ngoài, hắn thậm chí cũng chưa kịp nói với Tiêu Dật một câu, chưa kịp xác định Tiêu Dật còn tức giận hay không đã bị mang ra khỏi tổ trạch.

Vì thế, lúc Tiêu Dật mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo thói quen nghiêng người, nhưng cái gì cũng không có đè trúng, vì thế lại nghiêng người, vẫn không có ai, Tần Thái Nhiên ngồi ở một bên, nhìn đứa nhỏ lăn qua lăn lại trên giường lớn, cuối cùng cũng xoay người ngồi dậy, đôi môi mịn màng hơi hơi chu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút không vui. Tần Thái Nhiên bật cười, đi qua xoa xoa đầu nó, tiện tay vuốt vuốt mái tóc dài tán loạn:“Tiểu Dật, bắt đầu từ hôm nay, con đi theo chú cùng bác cả học một vài thứ, sáng sớm tiểu Mộc được lão gia mang đi ra ngoài, thấy con còn đang ngủ nên không đánh thức con.”

Nghe Tần Thái Nhiên nói như vậy, tâm trạng Tiêu Dật hình như tốt hơn một chút, nó ngẩng đầu lên:“Được.”

Tần Thái Nhiên trông nom nó đánh răng rửa mặt, lại vấn tóc cho nó, nghĩ nghĩ, cuối cùng thay một bộ lễ phục cho nó, tây trang nhỏ màu trắng làm cho đứa nhỏ càng thêm xinh đẹp, ăn điểm tâm xong liền dẫn theo Tiêu Dật đến công ty.

Vì chú ý đặc biệt đến Tiêu Dật, hôm nay Tần Thái Nhiên không có ngồi ở trong văn phòng, mà đem theo Tiêu Dật đi dạo một vòng, buổi sáng là hội nghị thường kỳ ở công ty, chủ yếu là báo tình hình của các ngôi sao, sau đó thảo luận một chút xem người nào có tương lai phát triển, người nào không có hy vọng nào, cuối cùng là do Tần Thái Nhiên xao định vài đối tượng quan trọng bồi dưỡng, phải biết rằng, ngôi sao đều dựa vào nâng đỡ.

Tiêu Dật ngoan ngoãn ngồi ở bên người Tần Thái Nhiên, nghiêm túc nghe bọn họ thảo luận, bởi vì lúc trước các quản lý ngành cùng một vài người đại diện đã được dặn dò qua, cho nên cũng không có bởi vì có Tiêu Dật ở đây mà giấu diếm, lúc này Tiêu Dật mới biết thì ra chuyện xấu còn có nhiều như vậy.

Tần Thái Nhiên vừa họp vừa để ý đến vẻ mặt đứa nhỏ, mặc dù có giật mình nhưng không có cảm thấy chán ghét, điều này làm cho Tần Thái Nhiên yên tâm không ít, hắn dự tính ra liều thuốc mạnh, trước tiên để cho Tiêu Dật thấy rõ bản chất của giới giải trí, cũng không phải tinh khiết mơ mộng như nó cùng Tần Mộc tiếp xúc.

Hội nghị chấm dứt, Tiêu Dật ở trong văn phòng Tần Thái Nhiên hỏi ra vấn đề của mình:“Mỗi lần Diệp Thanh Mộc cùng Mạc Tinh cùng tôi đóng phim, đều ở trước mặt mọi người khen chúng tôi, đều là nâng đỡ tôi sao?”

Tần Thái Nhiên gật gật đầu:“Phim của bọn họ cho con tham gia, cũng là vì nâng đỡ con, đi theo Đại Minh tinh, sẽ dễ dàng được chú ý tới, về phần bọn họ khen con ở trước mặt mọi người, cũng là vì tạo đề tài cho phóng viên viết bài, đó là điều cần thiết để trở thành Đại Minh tinh.”

Tiêu Dật mím môi, tâm trạng mơ hồ có chút bị thương:“Vậy Bạch Ức Hàn cũng là vì nâng đỡ tôi mới như vậy sao?”

Hiểu được Tiêu Dật để ý cái gì, Tần Thái Nhiên sờ sờ đầu nó, mỉm cười nói:“Bọn họ khen con, một phần là vì công ty quyết định nâng con, nhưng mà bản thân bọn họ cũng rất thích con, ví dụ như Diệp Thanh Mộc, bình thường cậu ta dạy con một ít kỹ xảo đóng phim, có rất nhiều kinh nghiệm mà cậu ấy tự rút ra, rất khó có được, cậu ấy thật tâm đối xử tốt với con. Về phần Bạch Ức Hàn, cái khác chú khó mà nói, nhưng mà cậu ấy là một người thích ăn kẹo như vậy, mỗi lần nhận được kẹo ngon, trước tiên sẽ đưa cho con một phần, con cảm thấy cậu ấy đối xử với con tốt không?”

Tiêu Dật suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhìn về phía Tần Thái Nhiên nở nụ cười:“Tiểu thúc, tôi hiểu được.” Thật ra bản chất của giới giải trí cũng giống như trong hoàng cung, bởi vì thân phận nó, cho nên mỗi người đều đối tốt với nó, nhưng trên thực tế, những người đó cũng không nhất định đều là thật tâm, nhưng là vẫn có những người đối xử thật lòng với nó, trước kia có Tiêu Thần, nay nhất định cũng sẽ có những người khác.

Tần Thái Nhiên nhịn không được khom người ôm lấy Tiêu Dật, không để ý đứa nhỏ kháng nghị, hôn ở trên mặt nó một cái:“Tiểu Dật thực thông minh. Lòng người cách cái bụng, không nên dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng mà cũng không nên cho rằng tất cả mọi người là xấu, tốt xấu cũng phải dựa vào cảm giác của bản thân, cũng phải nghe ý kiến của người khác.”

“Tôi đã biết, tiểu thúc.” Biết Tần Thái Nhiên đối thật lòng đối xử tốt với nó, Tiêu Dật giơ tay ôm cổ Tần Thái Nhiên, có một nghĩa phụ như vậy, Tiêu Dật cảm thấy thật thỏa mãn.

Lúc giữa trưa, Bạch Ức Hàn thản nhiên đi vào công ty, mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ có trợ lý của Bạch Ức Hàn yên lặng rơi lệ trong lòng: Bạch đại thần trước kia chưa từng dạo chơi như vậy mà! Vừa nghe nói Tiêu Dật đến công ty, quảng cáo mới chụp một nửa đã vỗ vỗ mông rời đi, hành vi này quá ngây thơ quá tùy hứng quá vô sỉ mà!

Bên này Tần Thái Nhiên đang cùng Tiêu Dật thương lượng giữa trưa ăn cái gì, cửa phòng đã bị đẩy ra, nhìn thấy được người đi vào vạn năm không thay đổi màu áo trắng, Tiêu Dật hầu như vô thức liền mím môi, nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, Tần Thái Nhiên nhìn thấy âm thầm không nói gì, lúc nãy không phải cảm thấy hắn là người tốt sao, sao đảo mắt lại trở mặt?

Bạch Ức Hàn nhướng mi:“Sao em lại tới đây? Trốn học cũng không phải là thói quen tốt.” Trợ lý đi theo phía sau Bạch Ức Hàn lảo đảo một cái, Bạch đại thần đúng là một chút cũng không nghiêm túc mà trêu chọc Tiêu Dật!

“Anh nghĩ tôi giống như anh tuổi còn nhỏ đã trốn học sao?” Tiêu Dật không chút nghĩ ngợi trả lời lại một cách mỉa mai.

Bạch Ức Hàn bước đôi chân dài, đến gần Tiêu Dật:“Thì ra em chú ý anh như vậy, ngay cả chuyện trước đây anh trốn học cũng biết, muốn anh cho em tấm ảnh khi còn bé rồi kí tên lên không?”

Tiêu Dật tức giận đến không nói, da mặt người này thật sự dày không giới hạn!

Nhìn thấy cái tai nhỏ trắng noãn giận đến đỏ của đứa nhỏ, tâm trạng của Bạch Ức Hàn thật tốt, không uổng phí hắn chạy hơn phân nửa thành phố lại đây, lập tức duỗi cánh tay dài ra, ôm đứa nhỏ vào trong lòng, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ của nó, tiếp tục trêu chọc:“Hôm nay còn mặc lễ phục, rất xinh đẹp.”

Tần Thái Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, bộ tây trang này sợ là sau này phải xếp xó, nhìn thấy đứa nhỏ càng ngày càng giận, hắn nhanh chóng tiến lên từng bước, ôm Tiêu Dật vào trong lòng mình, nhấc chân đi ra ngoài:“Được rồi, đi ăn cơm đi.” Nói xong, dỗ dành mà vỗ vỗ phía sau lưng Tiêu Dật.

Tiêu Dật hừ một tiếng:“Trốn việc chạy tới cọ cơm, cũng không xấu hổ.”

“Anh cùng Thái Nhiên đã hẹn ăn cơm, em mới là cọ cơm.” Bạch Ức Hàn nói.

Tiêu Dật đương nhân bất nhượng (việc nhân đức không nhường ai):“Tiểu thúc là cha nuôi tôi, cha con chúng tôi ăn cơm, anh là người ngoại đến xem náo nhiệt gì!”

“Lấy quan hệ của anh cùng Thái Nhiên, em cũng nên gọi anh một tiếng cha nuôi, đến, gọi nghe một chút.”

Những lời này thật sự đâm đến chỗ đau trong lòng Tiêu Dật, nó vẫn luôn không rõ vì sao người tốt như Tần Thái Nhiên vậy thế mà lại coi trọng người tầm thường như Bạch Ức Hàn! Quả nhiên là hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu!

Nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng hầm hừ, Tần Thái Nhiên nhìn không nỡ, muốn giúp nó nói mấy lời, lại thấy Tiêu Dật nâng cằm, soi mói nhìn Bạch Ức Hàn, có chút khinh thường hừ một câu:“Anh còn chưa có gả vào nhà chúng tôi đâu! Đắc ý cái gì? Cửa Tần gia chúng tôi cũng không phải dễ vào như vậy!”

Bạch Ức Hàn đột nhiên nghẹn lời, gả! Lời này thật sự là có chút đả kích Bạch đại thần luôn luôn kiêu ngạo của chúng ta.

Tiêu Dật nhìn Bạch Ức Hàn không hé răng, lập tức trở nên đắc ý, phía sau cũng sắp có một cái đuôi lắc lắc, nó ôm cổ Tần Thái Nhiên, vẻ mặt nghiêm túc nói:“Tiểu thúc, sau này tôi tìm người tốt hơn cho thúc!”

Bạch Ức Hàn híp mắt lại, đứa nhỏ này thế mà đạp mũi lên mặt. Bên này Tần Thái Nhiên nhìn Bạch Ức Hàn cũng bắt đầu tức giận đứa nhỏ, không khỏi không nói gì, đi qua vỗ về hôn lên gò má Bạch Ức Hàn một cái, tay vỗ vỗ phía sau lưng Tiêu Dật, cười nói:“Chú có Tiểu Bạch là đủ rồi.”

Tiêu Dật không khỏi chu chu miệng, tâm nói người đàn ông tốt như Tần Thái Nhiên sao lại gặp phải người trẻ con như Bạch Ức Hàn chứ? Bạch Ức Hàn nâng cằm:“Nghe thấy không, sớm hay muộn em cũng phải gọi anh cha nuôi.” Tần Thái Nhiên không nói gì trừng mắt liếc nhìn Bạch Ức Hàn một cái, lập tức lại vỗ về Tiêu Dật đang xù lông trong lòng.

Bữa cơm này ăn cực kỳ sôi nổi, Tiêu Dật luôn luôn tuân theo tiêu chí ăn không nói ngủ không nói phá lệ cùng Bạch Ức Hàn đấu võ mồm đấu không ngừng, còn Bạch Ức Hàn cũng không có một chút dáng vẻ lãnh ngạo ngày thường, một bước cũng không nhường đứa nhỏ, Tần Thái Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau khi ăn cơm xong, Tần Thái Nhiên ôm Tiêu Dật đã buồn ngủ vào phòng nhỏ trong văn phòng, cởi áo đắp chăn cho nó, cuối cùng cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm.

Bạch Ức Hàn thấy thế, hừ một câu:“Tiểu quỷ!”

Tần Thái Nhiên cười ôm eo Bạch Ức Hàn dẫn người ra ngoài:“Tiểu Bạch, từ lúc nào em đã trở nên ngây thơ như vậy.”

Buổi chiều ba giờ, Tiêu Dật xoa mắt mình ngồi dậy, chân trần chạy ra bên ngoài tìm Tần Thái Nhiên, Tần Thái Nhiên nhìn thấy, bước nhanh qua ôm lấy Tiêu Dật, tay cầm lấy chân nó, quả nhiên có chút lạnh, miệng nói:“Sao còn chân trần mà đã chạy ra? Hôm nay trời lạnh, trên sàng cũng không trải thảm, đông lạnh rồi làm sao bây giờ?”

Tiêu Dật ôm cổ Tần Thái Nhiên, nhỏ giọng lẩm bẩm:“Tôi không để ý.”

Một lát sau, sau khi giúp Tiêu Dật chỉnh trang xong, Tần Thái Nhiên lại cho nó uống một ly trà sữa cùng một cái bánh bích quy, thấy đã đến giờ, hắn dẫn theo Tiêu Dật đến phòng luyện tập dưới lầu. Muốn cho Tiêu Dật nhìn thấy ngôi sao bình thường đi từng bước một lên như thế nào.

Lầu ba là nơi chuyên môn dùng cho những người mới vào công ty học tập, ở trong này, bọn họ phải học tập một ít thứ quan trọng, ví dụ như bước đi, mỉm cười, dáng dấp cùng với một ít quy tắc cơ bản trong giới giải trí. Tần Thái Nhiên chỉ vào một cánh cửa thủy tinh, Tiêu Dật nhìn thấy trong phòng có khoảng hai mươi người, đều còn trẻ tuổi, lúc này luyện bước đi, bên cạnh còn có hai người cầm cây thước trong tay.

“Nơi này đều là nhóm người mới được tìm kiếm, sau khi huấn luyện cơ bản sẽ sắp xếp cho bọn họ lộ diện, nếu như phản hồi không tệ, sẽ bắt đầu đóng gói bọn họ. Những chuyện này con cùng tiểu Mộc đều không có trải qua, bởi vì các con là chú trực tiếp chọn.”

Tiêu Dật hỏi:“Vậy anh Diệp Tử cũng là từ nơi này ra sao?”

Tần Thái Nhiên cười cười:“Lúc vừa bắt đầu cũng không có người thích Diệp Thanh Mộc, bởi vì tuy rằng dáng vẻ cậu ấy không tệ nhưng mà tính tình rất ôn hòa, không đặc biệt, cho nên cấp trên cũng không xem trọng, là chú vô tình phát hiện sau đó hiểu rõ rồi đưa lên.”

“Vì sao?”

“Bởi vì trên người cậu ấy có loại khí chất trầm tĩnh, cái này ở trong giới giải trí rất khó được, thật ra tính cách cũng có thể đào tạo, tính tình ôn hòa cũng không phải không học được, chủ yếu nhìn xem có đồng ý học hay không, có thiên phú hay không, con xem bây giờ chẳng phải cậu ấy đã trở thành Đại Minh tinh sao? Giới giải trí này, rất ít ai có thể một đêm thành danh, đều là từng bước một cố gắng đi lên.” Tần Thái Nhiên lúc trước nhìn trúng Diệp Thanh Mộc bởi vì hắn liên tục diễn vai phụ, nhưng vẫn không kiêu không nóng nảy, không có xốc nổi như những người khác, hơn nữa kỹ năng diễn xuất vẫn luôn tiến bộ, chứng tỏ hắn có trao dồi kỹ năng đóng phim, mà không phải nghĩ rằng sẽ dựa vào khuôn mặt có thể đi lên. Lâu sau đó Tần Thái Nhiên mới biết được, Diệp Thanh Mộc không kiêu không nóng nảy chính là bởi vì tính cách ôn hòa của hắn, mà hắn làm diễn viên cũng chỉ là bởi vì nhất thời tò mò mà cũng không có nghĩ rằng sẽ lên cao, hắn vốn định thể nghiệm hai năm rồi trở về gia tộc tiếp quản sản nghiệp, lại không nghĩ rằng bị Tần Thái Nhiên nhìn trúng, từ nay về sau sửa lại quỹ tích cả đời.

Tiêu Dật gật gật đầu, yên lặng đem lời nói của Tần Thái Nhiên ghi tạc đáy lòng.

Kế tiếp, Tiêu Dật từ chối việc Tần Thái Nhiên muốn đưa nó lên lầu, mà là chạy vào theo người mới cùng nhau học một chút chương trình học. Tần Thái Nhiên mỉm cười để nó tùy ý.

Mà bên kia Tần Mộc cũng không có nhẹ nhàng như Tiêu Dật, sáng sớm hắn đã bị Tần lão gia đưa đến tòa nhà thương mại của tập đoàn Tần thị, không biết từ nơi đâu tìm đến một người, ở trên mặt hắn vẽ qua vẽ lại, làm cho hắn không quá giống chính hắn, sau đó bị đưa đến cửa hàng mỹ phẩm, để cho hắn làm nhân viên đi bán đồ trang điểm.

Tần lão gia ngồi ở trong văn phòng trên lầu, thông qua camera nhìn Tần Mộc luống cuống tay chân đối phó phó nhóm quái tỷ tỷ quái a di, bàn tính của Tần lão gia gõ thực vang dội, đầu tiên, muốn cho Tần Mộc học được cách đối mặt đủ loại phụ nữ, mà cửa hàng mỹ phẩm, chính là chỗ tốt nhất.

Tổng quản đại nhân nhìn màn hình, trong lòng có chút không nỡ:“Lão gia, tiểu Mộc thiếu gia hình như không giỏi đối phó trường hợp này.”

Tần lão gia có tai mắt khắp nơi:“Ở đoàn phim nó là tiểu ngôi sao nhỏ tuổi, nữ ngôi sao đối xử với nó rất cẩn thận, xem nó như tiểu thiếu gia, lúc này mới là chân chính đối mặt với phụ nữ. Sớm nên để cho nó đến đây, nếu không cũng sẽ không bị đứa con gái của Cầu Nhẫn làm luống cuống tay chân.”

Vào ban đêm, lúc hai đứa nhỏ gặp lại, chuyện không vui hôm trước giống như chưa từng xuất hiện, Tần Mộc ngao một tiếng bổ nhào vào trước mặt Tiêu Dật, túm tay nó tỉ mỉ quan sát, hôm nay hắn bị giày vò, nghe nói Tiêu Dật cũng bị mang đi “Mở mang kiến thức”, lo nó cũng bị giày vò.

Đối mặt với Tần Mộc quan tâm, Tiêu Dật lắc đầu:“Ta không sao, chỉ là cùng tiểu thúc đi dạo công ty một chút, còn gặp Bạch đại thúc!” Lời cuối cùng có chút nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này Tần Mộc mới yên lòng, ngay sau đó Tiêu Dật cũng hỏi Tần Mộc làm gì, Tần Mộc trực giác che giấu cả ngày nhếch nhác, cũng lắc lắc đầu:“Anh cũng không có việc gì, chỉ là cùng ông nội đi dạo trong khu thương mại.”

Hai đứa nhỏ còn nói một lát, Tiêu Dật nghe điện thoại của Tiêu Thần, sau đó liền cùng nhau ngủ, lần này, bọn nhỏ hầu như là vừa nhắm mắt liền ngủ, hơn nữa nằm lâu cũng không có trở người, có thể thấy được là thật sự mệt.