Ngu Nữ Bắt Chồng

Ngu Nữ Bắt Chồng - Chương 9





"Bảo chủ!"


Trần Vân Nương vội vàng gọi Hạ Hầu Diễm, ánh mắt vì khẩn trương mà lóe lên, ngay cả lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.


"Có chuyện gì sao?" Hạ Hầu Diễm dừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng ta.


Trần Vân Nương nhìn hắn mà không dời nổi mắt. Nam nhân trước mặt này là người mà nàng yêu say đắm đã lâu. Nàng đã nghĩ rằng chỉ cần kiên trì ở bên cạnh hắn thì hắn sẽ thuộc về nàng.


Nhưng ai ngờ, Hướng Tiểu Dương lại xuất hiện phá vỡ mộng đẹp của nàng. Nhưng Trần Vân Nương nàng tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc!


Cắn cắn môi, Trần Vân Nương bất chấp tất cả, dùng sức ôm chầm lấy Hạ Hầu Diễm.


"Vân Nương, ngươi làm cái gì vậy?" Hạ Hầu Diễm sửng sốt, đẩy nàng ta ra ngay lập tức không chút lưu tình. Lông mày khó chịu nhíu lại, lạnh lùng nhìn nàng ta.


Sự lạnh lùng của hắn lại càng khiến cho Trần Vân Nương không cam lòng. Vì cái gì hắn có thể đối xử dịu dàng với Hướng Tiểu Dương mà lại bày ra khuôn mặt lạnh nhạt này đối với nàng?


"Ta thích chàng đã rất lâu rồi." Gạt qua sự căng thẳng, Trần Vân Nương quyết tâm nhìn Hạ Hầu Diễm lên tiếng: "Từ nhỏ cho tới bây giờ, ta vẫn luôn thích chàng!"


Lời tỏ tình của Trần Vân Nương làm Hạ Hầu Diễm ngẩn ra, không nghĩ tới nàng ta lại có tình cảm này đối với mình.


"Ta không có ý gì với ngươi cả." Hắn lạnh lùng cự tuyệt, dứt khoát không hề dây dưa. Đối với hắn mà nói, Trần Vân Nương chỉ là nữ nhi của Trần tổng quản, ngoài thân phận đó ra thì chả có ý nghĩa gì với hắn cả.


Trần Vân Nương đau khổ cắn môi, không thể tin được."Chàng không có một chút tình cảm nào đối với ta hay sao? Nhưng không phải chàng rất tin tưởng ta ư?"


Cho tới tận bây giờ, hắn cũng vẫn để nàng đợi ở bên cạnh hắn mà. Nàng là nữ nhân duy nhất có thể tiếp cận với hắn gần như vậy!


"Ngươi là thuộc hạ của ta có phải không? Chẳng lẽ ta lại không tin tưởng năng lực thuộc hạ của mình?" Hạ Hầu Diễm trở về với dáng vẻ lãnh khốc.


Ngoại trừ Hướng Tiểu Dương, hắn không dùng bộ dạng ôn nhu để đối xử với các nữ nhân khác. Trên đời này, nữ nhân khiến hắn động lòng chỉ có thể là Dương nhi mà thôi, còn những người khác, không đáng để hắn quan tâm.


"Thuộc hạ?" Nội tâm Trần Vân Nương lạnh lẽo trừng mắt nhìn hắn, "Đối với chàng, ta chỉ là thuộc hạ thôi sao?"


Không! Nàng không tin!


"Nếu không thì còn có thể là gì? Những lời vừa rồi, sau này ta không muốn nghe thấy nữa." Liếc qua nàng ta một cái, Hạ Hầu Diễm không muốn mất thời gian thêm nữa, xoay người định rời đi.


"Bảo chủ!" Trần Vân Nương bỗng dưng gọi giật lại.


Hạ Hầu Diễm không kiên nhẫn quay đầu, một ít bột trắng đột nhiên tung về phía hắn. Hắn vội vã phong tỏa hô hấp, nhưng vẫn không kịp. Lượng bột hắn hít phải cũng không ít.


"Ngươi. . . . . ." Hạ Hầu Diễm trừng mắt nhìn Trần Vân Nương, lui về phía sau vài bước.


"Là chàng không tốt, ai bảo chàng đối với ta vô tình như vậy. . . . . ." Sắc mặt Trần Vân Nương tái nhợt, yên lặng nhìn Hạ Hầu Diễm. Dù không chiếm được trái tim của hắn đi chăng nữa thì nàng cũng muốn hắn phải thuộc về nàng!


"Ngươi hạ độc gì với ta?" Hai mắt thoáng mơ hồ, đầu óc choáng váng, Hạ Hầu Diễm liên tục lắc đầu giữ vững tỉnh táo, nhưng không thể chống lại mê man đang dần dần lan tỏa kia.


"Chàng là của ta, của Trần Vân Nương ta. Ngoại trừ ta ra, chàng đừng mơ thuộc về nữ nhân khác!" Trần Vân Nương cố chấp nói, bước tới nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Hầu Diễm.


"Tránh. . . . . . ra. . . . . ." Hạ Hầu Diễm muốn đẩy Trần Vân Nương ra, nhưng toàn thân lại không có một chút sức lực. Hắn cảm thấy thần trí của mình bắt đầu hỗn loạn, làm hắn không thể tập trung suy nghĩ.


"Nói! Chàng yêu ta, có đúng hay không?" Trần Vân Nương dịu dàng ôm lấy mặt của Hạ Hầu Diễm, nhẹ nhàng hỏi.



"Ta. . . . . ." Lông mày nhíu chặt, Hạ Hầu Diễm nhìn nàng ta chăm chăm, muốn nói là không thích, muốn đẩy nàng ta ra, nhưng hắn đã không thể khống chế được bản thân nữa.


Tròng mắt đen tràn ngập tức tối dần dần trở nên trống rỗng, không còn bất kỳ cảm xúc nào.


"Chàng yêu ta, có đúng hay không?" Nở một nụ cười xinh đẹp đầy thỏa mãn, Trần Vân Nương lặp lại câu hỏi một lần nữa.


"Đúng, ta yêu nàng." Hạ Hầu Diễm vô thức giống như con rối nhìn nàng ta, ngoan ngoãn nghe lệnh mà trả lời.


"Ta biết mà!" Trần Vân Nương vui vẻ cười. Hạ Hầu Diễm là của nàng! Không ai có thể giành với nàng được.


Có gì đó không ổn!


Hướng Tiểu Dương chậm rãi đi về phía đại sảnh, cảm thấy ánh mắt người hầu bốn phía xung quanh nhìn nàng thật kỳ quái, dường như có chút đồng cảm thương hại.


"Phu nhân. . . . . ." Trần tổng quản vừa nhìn thấy nàng, lập tức áy náy cúi đầu xuống.


"Trần tổng quản, đã xảy ra chuyện gì sao?" Sao mọi người ai cũng kỳ lạ như vậy?


"Phu nhân, xin ngài thứ lỗi cho nô tài. . . . . ." Trần tổng quản cúi đầu thật thấp, nói xin lỗi không ngừng.


"Thứ lỗi cho ông?" Hướng Tiểu Dương cảm thấy rất khó hiểu.


Nàng nghe người hầu nói Hạ Hầu Diễm muốn gặp nàng, bảo nàng đi tới đại sảnh. Nhưng vì sao trên đường tới đây, thái độ của mọi người lại quái lạ như thế?


"Trần tổng quản, ông đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu lắm?" Vẻ mặt Hướng Tiểu Dương nghi hoặc, một chút bất an lặng lẽ dâng lên trong lòng khiến nàng thoáng hoảng sợ.


Nhìn Trần tổng quản, lại nhìn vẻ mặt đồng cảm của người hầu bốn phía, Hướng Tiểu Dương nhíu mày, nhấc chân nhanh chóng đi về phía đại sảnh.


Vừa đến trước cửa đại sảnh, bước chân đột ngột sững lại, nàng trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn một màn trước mặt ——


Nam nhân của nàng đang ngồi ở trên ghế chủ vị, mà trên đùi hắn vốn là chỗ của của nàng thì giờ phút này đang có nữ nhân khác ngồi lên. Hình ảnh thân mật của hai người làm mắt nàng đau nhói.


Hướng Tiểu Dương nắm bàn tay thật chặt, lạnh lùng nhìn bọn họ.


"Phu quân, có thể nói cho ta biết đây là chuyện gì không?" Đi vào đại sảnh, Hướng Tiểu Dương yên lặng nhìn Hạ Hầu Diễm, muốn từ trong vẻ mặt của hắn nhìn ra điều gì bất thường.


Nhưng nàng nhìn rất kỹ mà cũng không nhận ra có gì đó không đúng. Hơn nữa ánh mắt của hắn nhìn nàng lạnh như băng, khiến lòng nàng không tự chủ được run lên.


Hắn chưa từng dùng ánh mắt lãnh khốc như vậy nhìn nàng, giống như nàng chỉ là một người xa lạ đối với hắn. Chuyện gì đang xảy ra thế này?


"Chuyện gì xảy ra với chàng vậy?" Hướng Tiểu Dương không nhịn được mở miệng hỏi, trong lòng dâng lên bất an mãnh liệt cùng một chút nghi ngờ.


"Ta rất tốt, chưa khi nào tốt như bây giờ." Khẽ nhếch khóe miệng, Hạ Hầu Diễm vô tình nhìn nàng."Thứ duy nhất không tốt đối với ta, chính là đã thành thân với ngươi."


"Chàng nói vậy là có ý gì?" Hướng Tiểu Dương mở to mắt nhìn Hạ Hầu Diễm, không thể tin nổi mình đang nghe thấy gì. Đây là người đã triền miên nhiệt tình với nàng đêm qua ư? Sao nàng lại có cảm giác như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy?


"Nói rõ ràng như thế mà ngươi còn nghe không hiểu sao?" Ngồi ở trên đùi Hạ Hầu Diễm, Trần Vân Nương kiêu ngạo liếc nàng một cái, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.


"Câm mồm! Ta không hỏi ngươi." Hướng Tiểu Dương rống giận.


"Ngươi mới phải là người câm mồm! Ai cho phép ngươi nói chuyện với Vân Nương như vậy?" Hạ Hầu Diễm lớn tiếng bảo vệ Trần Vân Nương, hung hãn trách cứ Hướng Tiểu Dương.



"Diễm, chàng đừng tức giận. Ta đã nói rồi mà, nữ nhân này đâu có xứng với chàng." Nhẹ nhàng vuốt vuốt lồng ngực của hắn, Trần Vân Nương dịu dàng nói.


"Đúng thế! Nàng nói đúng, nàng ta không xứng với ta, người phù hợp với ta nhất chỉ có thể là nàng." Hạ Hầu Diễm phụ họa theo, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Hướng Tiểu Dương.


Vừa nhìn thấy ánh mắt tổn thương của nàng, tim của hắn chợt thắt lại, lông mày bất giác nhíu chặt, dường như có một tia sáng thoáng qua trí óc.


"A. . . . . ." Hạ Hầu Diễm nhăn nhó, cảm thấy đầu của mình rất đau.


"Diễm, chàng sao vậy?" Thấy vẻ mặt của hắn khác thường, Trần Vân Nương khẩn trương, chỉ sợ hắn nhớ ra điều gì.


"Không, không sao." Lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nữa, đau đớn kia cũng dần dần biến mất.


Trong lúc đó, Hướng Tiểu Dương cũng lờ mờ phát hiện ra có chút gì đó kỳ lạ. Nàng có cảm giác Hạ Hầu Diễm hiện giờ không giống với hắn lúc bình thường.


"Trần Vân Nương, ngươi đã làm gì Diễm?" Hướng Tiểu Dương trực tiếp chất vấn Trần Vân Nương.


"Ta đã làm gì à? Ta chỉ thổ lộ tình cảm của mình đối với Bảo chủ, sau đó hắn cũng phát hiện ra người hắn thực sự yêu chính là ta. Có vậy thôi." Trần Vân Nương cao ngạo hả hê nói.


"Không thể nào!" Hướng Tiểu Dương hiển nhiên là không tin chuyện này.


Thấy nàng không tin, Trần Vân Nương nũng nịu dựa vào người Hạ Hầu Diễm. "Diễm, chàng có yêu ta hay không?" Nàng ta vừa hỏi, vừa đắc ý liếc nhìn Hướng Tiểu Dương một cái.


"Yêu! Ta yêu nàng." Tiếng nói rõ ràng truyền đi khắp đại sảnh, cũng truyền đến tai của Hướng Tiểu Dương.


Nàng lùi lại phía sau mấy bước, sững sờ.


"Chàng. . . . . . Chàng nói cái gì. . . . . ." Hướng Tiểu Dương nhìn Hạ Hầu Diễm chằm chằm, sửng sốt hỏi lại hắn. Nàng luôn cố gắng không ngừng khiến hắn yêu nàng, hắn chưa từng nói yêu nàng, vậy mà bây giờ lại nói điều đó với Trần Vân Nương.


"Ta yêu Vân Nương." Hạ Hầu Diễm kiên định nhắc lại, chỉ có điều cơ thể không tự chủ được căng cứng. Hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Hướng Tiểu Dương thì trái tim lại bất giác nhói lên đau đớn.


"Chàng yêu nàng ta? Không thể nào! Ta không tin!" Hướng Tiểu Dương lắc đầu thật mạnh, dường như muốn gạt hết câu nói kia ra khỏi đầu ."Vậy còn ta. . . . . ."


"Ngươi?" Hạ Hầu Diễm hừ lạnh một tiếng."Ta thành thân với ngươi chỉ là một sai lầm, ta hối hận rồi, đáng lẽ ngay từ đầu ta nên thành thân với Vân Nương mới phải."


Hắn giống như đang đọc thuộc lòng, từng câu từng chữ đều đều nói ra, lạnh lẽo không mang theo bất kỳ một chút cảm xúc nào, chỉ có tròng mắt đen không tự chủ được lóe ra ánh sáng phức tạp.


Hạ Hầu Diễm quả thực không muốn nói những lời này, khi nói ra, tim của hắn cũng đau theo từng chữ, nhưng trong đầu dường như lại có một luồng khói đen khống chế, khiến hắn không có cách nào kháng cự.


"Sai lầm?" Hướng Tiểu Dương đau khổ nỉ non nhắc lại hai từ khiến nàng tổn thương nhất, gương mặt tràn đầy kinh ngạc cùng thất vọng.


"Đối với chàng, ta là một sai lầm ư?" Hướng Tiểu Dương không cam lòng tiếp tục hỏi, đau đớn trong lòng khiến nàng không nhận ra được sự bất thường của hắn, trong đầu chỉ tràn ngập những từ ngữ tàn khốc kia, không ngừng tra tấn, hành hạ nàng.


Toàn bộ tỉnh táo, lý trí, khả năng phán đoán của nàng đều không còn, Hướng Tiểu Dương chỉ cảm nhận được nỗi đau từ tận trong tâm khảm.


"Đúng vậy! Ngươi đối với Diễm chỉ là một sai lầm, ta mới là sự lựa chọn đúng đắn của hắn. Người xứng đáng với hắn chỉ có ta mà thôi."


Trần Vân Nương đắc ý cười lớn, nhìn vẻ mặt đau thương của Hướng Tiểu Dương thì cảm thấy vô cùng sảng khoái."Diễm, chàng mau mau giải quyết sai lầm này đi!" Chu miệng làm nũng, Trần Vân Nương đưa mặt lên mơn trớn cánh môi của Hạ Hầu Diễm ngay trước mặt nàng.


Lông mày thoáng nhíu lại một chút, mùi vị kia hắn không quen thuộc, hắn muốn kháng cự, nhưng không thể chống lại sự mờ mịt trong trí óc, chỉ có thể bị động ngồi im.


Thấy Trần Vân Nương làm ra hành động thân mật với Hạ Hầu Diễm, Hướng Tiểu Dương trợn to mắt, nhưng Hạ Hầu Diễm không những không đẩy ra mà thậm chí còn ôm lại nàng ta nữa. . . . . .


Hướng Tiểu Dương ngây ngẩn cả người, ngay lúc đó, Hạ Hầu Diễm lại lấy ra một phong thư ném xuống cho nàng.


Nhìn bì thư trước mắt, Hướng Tiểu Dương hoàn toàn chết lặng, không nói được nên lời.


"Chàng bỏ ta?" Rất lâu sau, nàng mới chậm rãi thốt ra câu này.


Trên thư kia ghi rõ hai chữ "Hưu thư" thật to khiến lòng của nàng rỉ máu.


"Đúng vậy!" Hạ Hầu Diễm quay lại dáng vẻ lãnh khốc, ánh mắt nhìn nàng không có một chút tình cảm. "Nếu đã là sai lầm thì tất nhiên cần phải nhanh chóng giải quyết rồi."


"Giải quyết?" Hướng Tiểu Dương lớn tiếng, "Chàng dùng hai chữ này để phủi sạch quan hệ giữa hai chúng ta?"


"Nếu không thì dùng cái gì?"


"Chàng chưa từng thích ta một chút nào sao? Vậy sự quan tâm của chàng dành cho ta thì coi là gì?"


Nàng không tin! Không phải hắn từng vì nàng mà ghen sao? Đó là biểu hiện của sự quan tâm, là hắn để ý đến nàng mà!


Nàng đã nghĩ rằng chỉ cần bản thân tiếp tục cố gắng, hắn nhất định sẽ nói hắn yêu nàng, nhưng sao có thể ngờ, thứ nàng nhận được lại là một tờ hưu thư của hắn.


Kết quả này, nàng không thể nào chấp nhận nổi.


Hướng Tiểu Dương cho rằng ít nhất nàng cũng có ý nghĩa gì đó với hắn, nhưng hóa ra hắn chỉ coi nàng là một “sai lầm”. Đáng buồn làm sao! Tình yêu của nàng đối với hắn mà nói, cũng chỉ là một sai lầm. . . . . .


"Ta. . . . . ." Hai tay nắm chặt, Hạ Hầu Diễm cảm thấy nội tâm quặn thắt đau đớn từng đợt, hắn muốn thu lại hết những lời nói kia, nhưng. . . . . .


Đầu truyền đến từng cơn đau buốt, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng trái tim còn đau hơn trăm lần. Cả hai nơi đều hành hạ hắn, khiến hắn càng thêm thống khổ.


Trần Vân Nương ở trong lòng Hạ Hầu Diễm rốt cuộc cũng phát hiện ra sự bất thường này, vội vã nhỏ giọng nói ở bên tai hắn: "Diễm, mau đuổi nàng ta đi!"


Trần Vân Nương tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ chuyện ngoài ý nào muốn xảy ra. Hạ Hầu Diễm là của nàng, chỉ cần Hướng Tiểu Dương rời khỏi đây thì sẽ không còn ai có thể tranh giành hắn với nàng nữa!


Mệnh lệnh truyền đến trí óc, Hạ Hầu Diễm nhăn mày, cắn răng khạc ra một câu. "Đủ rồi! Ngươi còn muốn dây dưa với ta đến khi nào nữa? Nếu ngươi cứ cố tình bám lấy không buông thì chỉ làm ta càng cảm thấy chán ghét hơn mà thôi!"


Từng chữ tàn nhẫn cứa vào tim, Hướng Tiểu Dương từng bước lui về phía sau .


"Ngươi có biết ta không thể chịu nổi sự dây dưa của ngươi nữa hay không? Vậy mà ngươi vẫn tự mình đa tình, tình cảm của ngươi ta không cần!"


"Đủ rồi !" Không muốn nghe hắn nói thêm nữa, Hướng Tiểu Dương bịt kín tai lại, hét to. "Chàng không phải nói nữa, ta sẽ đi!"


Mím chặt môi, nàng bướng bỉnh quật cường không chịu rơi nước mắt. Cho dù đau đớn trong lòng còn thống khổ hơn cả cái chết thì vẫn mạnh mẽ không hề khóc nháo. Cầm tờ hưu thư lên, Hướng Tiểu Dương lạnh lẽo cười đến thê lương.


"Ta sẽ đi như chàng mong muốn." Nói xong, nàng lập tức xoay người rời khỏi đại sảnh.


Đối với ánh mắt đồng tình của những người khác, nàng làm như không thấy.


Canh bạc ái tình này, nàng thua, thua thảm hại rồi!