Ngu Quân Như Núi

Ngu Quân Như Núi - Chương 30




Xe ngựa của Đại thần quan tuy đi thong thả, nhưng vẫn đúng hạn đến kinh thành.



Liên Ngu Sơn thân thể suy yếu, thuyền xe mệt nhọc, tâm sự nặng nề, bởi vậy cũng không khá hơn chút nào. Kỳ quái nhất là dược hiệu của đản tử đan đột nhiên mãnh liệt hơn trước gần cả tháng.



Vân Ly gặp tình huống không lạc quan của y, vô luận thế nào cũng không thể không quan tâm.



Liên Ngu Sơn bởi vì ăn xong dược, cả ngày mơ màng trầm trầm, một ngày hơn phân nửa là ngủ thiếp đi. Vân Ly cho y ăn mặc thành thần thị, theo xe ngựa của mình vào cung.



Vân Ly bởi vì thân phận đặc thù, lại có kim bài của tiên hoàng ngự ban nên không có ai dám kiểm tra xe của ông.



Ngày hôm đó Liên Ngu Sơn tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ. Cử động thân mình, nhìn quanh bốn phía, mặc dù chưa tới đây bao giờ nhưng theo cách bài trí xung quanh cùng với mùi hương này có thể đoán được, đây là trong cung. Hắn hơi kinh hãi, dựa theo đầu giường ngồi dậy.



Thị tòng (thị tòng) bên người Vân Ly bên bưng thuốc vào, thấy y tỉnh liền nói, “Liên công tử, uống thuốc đi.”



“Đây là chỗ nào?”



Thị tòng kia nói, “Nơi này là Duệ Kỳ cung, là tẩm cung tiên hoàng ngự ban cho đại thần quan.”



Liên Ngu Sơn biết chỗ này. Từ nhỏ y đã là thị đồng bên người Vân lạc, đối với hoàng cung đương nhiên là cực kì quen thuộc. Hắn từ nhỏ làm Vân Lạc đích thị đọc, đối hoàng cung quen thuộc cực kỳ. Duệ Kỳ cung chỉ cách Tử Tâm diện của hoàng thượng một ít. Trước kia y từng nghe Vân Lạc nói qua, Duệ Kì cung cấm người ngoài vào, ngay cả thái giám cung nữ; cung nhân (người của 1 cung = thị tòng) nơi này chỉ có thần thị thủy thần.



Liên Ngu Sơn có chút yên lòng. Kỳ thật tinh thần y không tốt, căn bản vô lực phản ứng với bất cứ điều gì.



Chậm rãi đem thuốc uống, tay Liên Ngu Sơn hư nhược, có chút run run. Ngay cả chuyện đơn giản như ngồi dậy thế này cũng lấy của y không ít mồ hôi.




Tiểu thị tòng dìu y nằm xuống, bộ dáng rất cẩn thận, giống như coi y như một con búp bê.



Liên Ngu Sơn chợt nghĩ tới mình không biết giờ đã là bộ dáng gì. Rất lâu y đã không soi gương rồi, còn nhớ lần cuối cùng soi gương là lúc còn đang ở Tân Châu. Một đêm trước ngày gặp chuyện không may ấy, sau khi Vân Lạc tự mình đưa phu thê Liên thái thú về liền bàn đến chuyện đi Sùng Thắng Viên. Tuy ban ngày hai người có thể tự do gặp mặt, nhưng buổi tối không thể không xa nhau. Bất quá Vân Lạc có thể bị làm khó ao? Lúc hắn nhảy vào phòng ngủ của mình, Liên Ngu Sơn thực sự rất kinh hỉ, nghĩ hắn không ra thể thống gì, trách cứ vài câu nhưng nhanh chóng bị hắn ôm cổ.



“Tiểu thư ngốc, ngươi thật đúng là tiểu thư ngốc! Liên Văn Tương không hổ là nhất quốc chi tương (lòng luôn hướng về đất nước), quả nhiên là biết nhận thức nhân tài, dự kiến trước, cho ngươi đặt tên là Ngu Sơn. Ngu Sơn Ngu Sơn, thật sự là vượt qua quân vương.” Vân Lạc cười hì hì nói xong, trước khi y kịp phản bác đã chặn miệng y lại.



Có lần đầu tiên, đương nhiên còn có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư…



Đến khi Liên Ngu Sơn mỗi đêm đều mở cửa phòng chờ hắn, đỡ cho mỗi đêm bị hắn oán hạn cửa phòng quá cũ, mỗi lần mở ra đều lo sẽ phá hư khung cửa.



Liên Ngu Sơn không làm kẻ trộm nhưng vẫn có chút chột dạ, lo lắng nếu phụ thân biết được sẽ giận dữ. Vân Lạc lại nói, “Liên thái thú là người thông minh, biết chuyện này rồi nhưng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, làm như không thấy thôi, không lẽ còn muốn cùng nữ tế (con rể) như ta đây so đo sao?” Thật đúng là tiểu thư ngốc!”




“Cái gì là nữ tế’?!” Liên Ngu Sơn trừng mắt.



Vân Lạc cười nói, “Ngươi gả cho ta làm thái tử phi, ta không phải nữ tế của Liên gia thì là cái gì?”



Liên Ngu Sơn đỏ mặt, “Không phải, là nhập chủ đông cung. Hơn nữa cũng không phải thái tử phi, là Cảnh Dương hầu!”



“Được rồi được rồi, dù sao cũng đều giống nhau cả mà.” Vân Lạc đem Liên Ngu Sơn kéo đến trước gương đồng, chỉ theo bóng hai người trong gương, “Ngươi xem chúng ta người tài, ách ách… người sắc*, quá xứng đôi còn gì.



(* nguyên văn: lang tài, ách, ách… lang mạo / lang: từ chỉ người con trai; tài: tài năng, tài giỏi, mạo: tướng mạo)




Liên Ngu Sơn hé miệng cười, nói, “Như vậy ai có tài? Ai có sắc?”



Vân Lạc nghĩ nghĩ, cắn răng nói, “Ngươi có tài, ta có sắc.”



Liên Ngu Sơn lúc xuôi xuôi, quay đầu lại nâng cằm hắn lên, học theo ngữ khí của tên côn đồ đầu đường, “Mỹ nhân, đêm nay công tử cùng ngươi vui vẻ.”



Vân Lạc hạ thấp người, giả bộ thẹn thùng, thanh thanh cổ họng, “Công tử xấu quá a~~ ”



Liên Ngu Sơn sợ run cả người, “Thì ra hoa hoa công tử cũng không dễ làm a…”



Vân Lạc chôn ở trước ngực y, cọ a cọ, không thuận theo nói, “Công tử xấu quá a, công tử xấu a ~~~ ”



Liên Ngu Sơn bị hắn làm nhột, khanh khách cười.



Đêm đó sau khi Vân Lạc rời khỏi, Liên Ngu Sơn nằm úp sấp ở trên giường, càng nghĩ càng buồn cười, nhịn không được bò người lên tự nhìn gương; y lại nhớ tới bộ dáng dĩ sắc thị nhân (lấy sắc đẹp hầu hạ người khác) đáng yêu vừa rồi của Vân Lạc; có điều đúng là hắn so với mình thì hấp dẫn hơn hẳn. Nhưng phàm là nam nhân đều muốn người ta khen ngợi tài năng của mình chứ không phải dung mạo. Vân Lạc lại là người cao ngạo, trừ bỏ Liên Ngu Sơn, trên đời này đại khái sẽ không có người thứ hai làm cho hắn nói ra những lời này.







Liên Ngu Sơn nhớ lại chuyện cũ, kí ức xa xôi tựa như đã là kiếp, nhưng y vẫn tinh tường nhớ rõ, lúc ấy nhìn hình bóng người kia trong gương chính là khóe khóe miệng mỉm cười, hai tròng mắt lưu chuyển, thần thái tứ dật (thần thái tuyệt trần tỏa ra khắp nơi), thực là một vị giai công tử.



Liên Ngu Sơn chậm rãi xoa nắm gò má đã có chút hóp lại, bống nhiên bức thiết muốn nhìn một chút, xem chính mình đã biến thành bộ dáng nào rồi.