Ngu Quân Như Núi

Ngu Quân Như Núi - Chương 6




Liên Ngu Sơn nghe vậy, trong lòng căng thẳng, cuống quít cầm tay Vân Lạc, đôi mắt như toát ra tâm sự.

Vân Lạc cười cười, nói, “Ngươi yên tâm, ta là ai?! Đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm đúng là cầu còn không được mà. Cả ngày ở trong hoàng cung thật sự không có ý nghĩa, thực hận không thể sớm trưởng thành, giống phụ thân năm đó đi ra ngoài, bước chân vào giang hồ. Nói không chừng còn có thể ngồi một chút ở ngôi vị minh chủ võ lâm, có lẽ so với làm hoàng đế còn thích hơn.”

Liên Ngu Sơn nghiêm mặt nói, “Ngươi đường đường là thái tử, tương lai là vua của một nước, làm sao có thể nói lời như thế?”

Vân Lạc nói, “Nói giỡn thôi.”

Liên Ngu Sơn đạo, “Ngôi vị hoàng đế chí tôn, thái tử điện hạ sau này trăm triệu không thể nói lời vui đùa như thế này.”

Vân Lạc thu liễm tính tình nói, “Hảo.”

Liên Ngu Sơn ngược lại có chút ngượng ngùng, lúng ta lúng túng nói, “Ta cũng là muốn tốt cho ngươi.”

Vân Lạc cười cười, nói, “Ta biết.” Nói xong lại nhịn không được sờ sờ mặt Liên Ngu Sơn, rồi mới tiến lên, ở trên môi y hôn nhẹ, cũng không dám hôn sâu hơn.

Vân Lạc tuy rằng còn vị thành niên nhưng xuất thân hoàng thất, ở bên trong cung đình lớn lên, lại có hai vị phụ thân làm tấm gương, rất nhiều việc so với Liên Ngu Sơn hiểu hơn nhiều. Vừa rồi thấy y đứng dậy trốn một bên, sắc mặt ửng hồng, thở dốc không ngừng, ẩn ẩn cảm giác đó là bộ dáng động tình, không khỏi cũng có chút bị ảnh hưởng. Nhưng hắn rốt cuộc còn nhỏ, tuy rằng mẫn tuệ sâu sắc, phát hiện được sự biến hóa  của Liên Ngu Sơn, nhưng cũng không rõ hoàn toàn, biết để dễ cho mình nắm tất cả trong tay, vẫn là không nên trêu chọc y mới tốt.

Vân Lạc dùng sức lại hôn Liên Ngu Sơn hai cái, nhìn thời gian cũng không còn sớm, thấy y cũng nên ra cung rồi, cảm thấy có chút mất mát.

Liên Ngu Sơn càng thêm khổ sở, nhưng tính tình y vốn nghiêm cẩn, xử sự tự hạn chế, không dám ở trong cung nhiều, chỉ đành lưu luyến không rời khỏi tay Vân Lạc, cùng những vương tôn công tử khác đúng hạn ra cung.

*************

Tối hôm đó, trong giấc mơ của Liên Ngu Sơn đều là bóng dáng của Vân Lạc. Nụ cười của hắn, thanh âm của hắn, hắn gọi chính mình tiểu thư ngốc, còn có nụ hôn của hắn.

Khi tỉnh lại, toàn thân Liên Ngu Sơn một mảnh khô nóng, hạ thân có chút ẩm ướt, xốc lên chăn liền thấy dấu hiệu đầu tiên cho thấy chính mình đã lớn.

Liên Ngu Sơn tuy rằng đơn thuần nhưng chuyện nên biết vẫn biết. Huống chi y bệnh lâu thành y (người bệnh lâu cũng có thể thành đại phu), lại ở Hạo Hãn thần điện từng ấy năm, đương nhiên biết trên người mình đã xảy ra cái gì, không khỏi xấu hổ không chịu nổi. Kỳ thật bình thường nam hài mười hai mười ba tuổi liền đã như thế, Liên Ngu Sơn tính so với người khác phát dục có phần chậm chạp hơn.

Buổi sáng gã sai vặt tiến vào hầu hạ, thấy y đã thay tiết khố cũng làm lơ, trái lại Liên Ngu Sơn không được tự nhiên, hận không thể lập tức biến mất.

Liên Ngu Sơn ở nhà ở vài ngày, vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy Vân Lạc lần thứ hai. Lễ thành niên đã xong, không thể không trở lại bách trạch.

y cùng Vân Lạc xa nhau đã bốn năm, gặp nhau bất quá chỉ nửa canh giờ liền vội vàng ly biệt, lần gặp lại thứ hai cũng là nhiều năm sau.

****************

Vân Lạc mười bốn tuổi, sau lễ thành niên, Vân Dạ quả nhiên nói một không hai, đem hắn đưa ra cung, để hắn tự ra giang hồ học hỏi.

Sau khi Vân Lạc rời đi không lâu, Liên Ngu Sơn về tới Thương Lãng. Khi đó y đã mười sáu tuổi, được bách trạch nội hải làm dịu, Hạo Hãn thần điện hun đúc, cùng đại thần quan Vân Ly dốc lòng giáo dưỡng, đã đào tạo ra nam nhân có phẩm chất như mỹ ngọc, tính tình vừa ôn nhuận lại vừa có trí tuệ.

Cũng năm đó, phụ thân Liên Ngu Sơn – Liên Tĩnh Văn làm quan bên ngoài nhiều năm cuối cùng đã quay về kinh. Cả nhà đoàn tụ, đương nhiên vui mừng vô cùng. Nhưng Liên Tĩnh Văn ở phía nam đã lâu, dần dần quen với cuộc sống nơi đó. Ở Thương Lãng ở ít lâu liền cùng phụ thân ông thương lượng, muốn thỉnh tấu lên Hoàng thượng, điều ông về phía nam làm quan.

Liên Văn Tương vốn cũng là người phương nam, đối với quê hương đương nhiên là cảm tình không nói hết. nghĩ đến trăm năm sau, chính mình cũng phải ‘lá rụng về cội’ nên đối với đề nghị của nhi tử cả cũng thập phần đồng ý.

Liên Tĩnh Văn thỉnh tấu lên Hoàng thượng cũng không có nhiều trở ngại. Vân Kha chiến tích bên ngoài  của ông cũng hết sức hài lòng, không muốn cho một  nhân tài như vậy ở kinh thành làm chứ quan nhàn tản, liền tuyệt bút vung lên, đưa ông làm thái thú Tân Châu của Giang Nam.

Thế là Liên Ngu Sơn liền theo cha mẹ di chuyển, ly khai kinh thành.