Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 104




Khi thánh chỉ Hoàng đế triệu Cảnh Vương về hoàng thành tới thì nhóm cá con được sáu tháng tuổi rồi, ngoại trừ uống sữa, các bé có thể ăn một ít cháo bột, bánh hoa đào mà các bé tâm tâm niệm niệm cũng có thể làm thành cháo ăn.

Nhưng hoàng thất cổ đại bình thường sẽ không vội cai sữa cho em bé, mà là các bé muốn uống bao lâu thì uống nên vú em ở Cảnh Vương phủ cũng nghĩ như vậy. Tuy nhiên, Lý Ngư ở hiện đại biết rõ rằng trẻ sau tháng đã có thể cai sữa rồi nhưng nhập gia tùy tục mà, nghe nói sữa rất có dinh dưỡng, uống nhiều thêm một chút chắc chẳng sao đâu. Nhưng ai ngờ Đại Bảo vừa mới tròn sáu tháng thì dù có làm cách nào cũng không chịu uống sữa, chỉ chịu ăn cháo, tự mình lưu loát cai sữa luôn.

Dưới sự dẫn dắt của Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo và Tứ Bảo cũng răm rắp học theo, các bé không chịu uống sữa nữa, đứa nào đứa đấy đều vươn cổ ra đòi ăn cháo, không thèm nhìn nhũ mẫu. Nếu nhũ mẫu bế các bé lên ép các bé uống thì ngay cả Tứ thiếu gia hay cười, tính tình tốt nhất cũng sẽ nổi nóng, xoay người ra đằng sau rồi chổng cái mông về phía nhũ mẫu.

Lần đầu tiên trong đời nhũ mẫu bị lạnh nhạt như vậy, còn tự nghi ngờ bản thân, phải chăng sữa của nàng có vấn đề nên các thiếu gia mới không thích không?

Đương nhiên Lý Ngư biết rõ chuyện gì xảy ra, nhóm cá con cũng không phải là em bé bình thường, các bé có chủ ý của riêng mình nhưng Lý Ngư không cách nào nói rõ, chỉ đành phải an ủi nhũ mẫu nhiều hơn. Đối với một nhà như Cảnh Vương phủ mà nói thì cho đứa nhỏ nhà mình nhũ mẫu thì gần như là họ nuôi luôn cả đời còn lại của nhũ mẫu luôn nên nhũ mẫu không cần phải lo gì về tương lai cả. Thấy nàng tạm thời không cần cho bọn trẻ bú sữa nữa, Lý Ngư mời nàng trông giúp bọn trẻ, nhũ mẫu đồng ý ngay. Nhóm tiểu thiếu gia cũng rất thông minh, e rằng sẽ khác những đứa trẻ bình thường rất nhiều?

Cảnh Vương cũng hơi lo lắng cho sức khỏe của bọn trẻ, Lý Ngư nhiều lần bảo đảm, trẻ sáu tháng cai sữa không có vấn đề gì cả. Đương nhiên là Cảnh Vương tin Cá Nhỏ rồi nên chuyện nhỏ như bọn trẻ cai sữa như này rất nhanh đã bị bỏ qua.

Khi thánh chỉ của Hoàng đế đến, Cảnh Vương sai người bắt đầu thu dọn hành lý. Vì đã sớm đoán được ngày này sẽ đến, công vụ ở Tây Thùy cũng đã sắp xếp ổn thỏa, Cảnh Vương chính thức trao chức quan cho trưởng trấn, đồng thời giao tất cả công vụ lại cho trưởng trấn.

Thổ phỉ đã bình, Tây Thùy giờ đây đã yên bình, hai đội ngự tiền thị về được hoàng đế phái bảo vệ Cảnh Vương vẫn được Cảnh Vương yêu cầu ở lại Tây Thùy thêm một thời gian để giúp đỡ trưởng trấn. Mặt khác Cảnh Vương còn huấn luyện thêm một nhóm binh lính ở địa phương rồi cũng giao những người này cho trưởng trấn luôn.

Công vụ tiến triển thuận lợi, gần như đã không còn vấn đề gì không giải quyết được, điều duy nhất còn lại là thu dọn hành lý trong phủ. Trước khi đến Tây Thùy, Cảnh Vương vẫn là một nam nhân chưa lập gia đinh, mang theo bạn trai Lý công tử còn bây giờ trở về thì lại thành phu phu Cảnh Vương và bốn vị công tử nhỏ nên không chỉ số lượng người có sự thay đổi mà ngay cả hành lý cũng nhiều hơn. Chỉ riêng quần áo, đồ chơi và tã lót của trẻ em đã chất đầy mấy xe rồi, còn thêm cả nhũ mẫu, những người chăm sóc trẻ em và cả mấy vị đại phu đi theo họ đến Tây Thùy. Mấy vị phu tử ban đầu được Cảnh Vương mời từ hoàng thành, mặc dù không cần dùng nhưng hắn vẫn phải phụ trách đưa họ về.

Lý Ngư có các bé cá con với Cảnh Vương ở Lạc Phong Trấn. Vương phủ ở Lạc Phong Trấn đối với cậu mà nói có ý nghĩa không bình thường mà nó càng giống như một ngôi nhà khác hơn. Lý Ngư rất không nỡ rời khỏi ngôi nhà này, cậu nhìn đông nhìn tây một vòng, nhìn thấy cái gì cũng muốn mang đi.

Bể cá, bình thủy tinh và tất cả gối ôm cá đều là thứ cần phải mang theo nhưng cậu còn muốn mang theo cả hai con vịt nuôi ở trong sân nữa. Hai con vịt này chính là hai vịt con lông xù ban đầu được Lý Ngư mang về từ trại vịt, còn giờ đây thì chúng đã lớn thành vịt trưởng thành rồi.

Lý Ngư ngoài miệng thì nói vịt con lớn lên rất xấu nhưng trong lòng cậu lại rất thích. Bốn cục cưng nhìn vịt dần dần lớn lên xấu đi cũng rất thích nó, thậm chí ngay cả Lý Ngư thích vịt nướng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện nướng hai con vịt này.

Vương Hỉ đã viết tất cả những thứ Lý Ngư muốn vào một cuốn sổ nhỏ, thấy thế cười khuyên nhủ: “Vương phi, xin ngài hãy cân nhắc lại. Mang theo hai con vịt này suốt hành trình chắc không được tiện lắm đâu.”

“Thật sự không được?” Lý Ngư có chút không nỡ: “Nhưng nếu để lại cũng chẳng có ai chăm sóc chúng.”

Vương Hỉ nói: “Dinh thự này đã được lão nô và trưởng trấn mua lại rồi, sẽ không có người khác ở đâu. Vậy nên sẽ có một nhóm hạ nhân ở lại đây, bọn chúng có thể để họ nuôi nấng.”

“Nhưng mà…”

Lý Ngư biết rõ ý của Vương Hỉ, cũng biết đây là cách làm bình thường nhưng nếu để vịt lại thì chắc chắn sau này sẽ không được thấy chúng nữa.

Chắc chắn Cảnh Vương sẽ trở thành Hoàng đế. Cậu cũng biết một năm ở Tây Thùy này là vì lót đường cho Cảnh Vương. Chuyến này trở về hoàng thành, chắc chắn Cảnh Vương sẽ bộc lộ tài năng còn cậu và Cảnh Vương chắc chắn sẽ chẳng thể lại đặt chân trên mảnh đất Tây Thùy này nữa.

“Vương công công, không thể mang thật sao? Không phải chúng ta cũng mang theo cá ư? Với cả vịt không chiếm nhiều chỗ, lại còn có thể đi lại, chúng ta chỉ cần mang đủ thức ăn, vậy thôi, phải không?”

Lý Ngư luôn cảm thấy cỏ thể chừa lại một chỗ nhỏ trong xe để cho vịt.

Vương Hỉ: “…”

Vương công công nghĩ thầm, cá sao có thể so với vịt chứ, đem hai con vịt từ Tây Thùy về tận hoàng thành, đây cũng quá điên rồi đó.

Vương Hỉ giật giật khóe môi: “Sợ là chúng nó không chịu được đường xá xóc nảy.”

Lý Ngư còn muốn tranh thủ vì nhóm vịt thì Cảnh Vương từ xa xa thấy cậu gặp khó khăn nên đi tới, nắm chặt lấy tay Lý Ngư rồi nhìn Vương Hỉ bằng ánh mắt khiển trách.

Sống lưng Vương Hỉ chợt ớn lạnh, lập tức sửa lời nói: “Vâng, hẳn là có thể mang, lão nô sẽ đi sắp xếp để… Mang hai con vịt này theo.”

Cảnh Vương gật đầu thỏa mãn. Thật ra hắn cũng không trách gì Vương Hỉ vì suy nghĩ của Vương Hỉ rất bình thường, chỉ là hắn biết ngôi nhà này trong lòng Cá Nhỏ lại không đơn giản như vậy.

Lúc trước, trước khi rời khỏi hoàng thành, Cá Nhỏ không có bất cứ ý kiến gì, bởi khi đó cậu còn chưa có danh phận, Cảnh Vương phủ ở hoàng thành đối với Cá Nhỏ thì nó càng giống như chỗ để ở hơn.

Còn hiện giờ, nơi đây là nơi bọn họ thành thân sinh con, Cá Nhỏ là chủ nhân khác của ngôi nhà này nên việc mang gì hay không mang gì thì tất nhiên cũng là do cậu làm chủ.

Vương phi nói như vậy thì nghe theo đi, Cảnh Vương ra hiệu bằng ánh mắt.

Vương Hỉ gật đầu liên tục, trong lòng thầm nhủ: Vừa nãy ông thật ngu xuẩn mà, sao ông lại cố ý thay đổi suy nghĩ của Lý công tử chứ. Bây giờ Lý công tử đã là Vương phi, là chủ nhân của ông, chủ nhân muốn làm cái gì thì ông phải cố gắng làm theo chứ.

Vương Hỉ cung kính nói: “Thỉnh Vương phi cho lão nô một cơ hội, lão nô nhất định sẽ làm thỏa đáng. “

Lý Ngư:?

Lý Ngư không hiểu Cảnh Vương đã nói cái gì với Vương Hỉ nhưng Vương Hỉ lại phá lệ đồng ý mang theo vịt, Lý Ngư vui mừng còn không kịp.

“Vậy thì nhờ Vương công công.” Lý Ngư nói.

Vương Hỉ vội vàng nói không khách khí, giống như lao ra chuẩn bị, trước tiên tìm một cái lồng vịt lớn nhỏ thích hợp, sau đó hỏi người đi theo có biết nuôi vịt hay không, bởi vì vịt không thể ở trong xe ngựa quá lâu, còn phải chuẩn bị một chiếc xe khác để đặt lồng vịt lên…

Xem ra vịt cũng không phải là không thể mang theo, mà là phải xem làm thế nào để mang theo. Lý Ngư phía sau lại muốn mang theo cái gì, Vương Hỉ chỉ cần gật đầu cùng giải quyết ổn thỏa.

Tới ngày xuất phát, Lý Ngư ôm con, nhìn vào hàng xe dài dằng dặc phía sau mà lòng cảm thấy thật xấu hổ, có vẻ như cậu thật sự đã dọn sạch cả vương phủ rồi.

Không sao đâu, Cảnh Vương cười nhạt, x.oa nắn đôi bàn tay cậu, sau đó đưa cho cậu một mảnh giấy.

Lại là mảnh giấy?

Thôi được rồi, Vương phi cá đã quen với việc này rồi, cậu nhận lấy xem Cảnh Vương có chỉ thị gì.

Lần này lời Cảnh Vương muốn nói là —

Của hồi môn của Cá Nhỏ.

Lý Ngư lập tức đỏ mặt: Của hồi môn cái đầu chàng ấy.

Đến lúc rời đi, xe ngựa của Lý Ngư rất rộng rãi, lần này Cảnh Vương đã nới rộng xe ngựa ra nhiều. Hắn vốn định để Vương Hỉ, nhũ mẫu và bốn đứa trẻ ngồi cùng một xe ngựa nhưng Lý Ngư nhất quyết giữ mấy đứa trẻ lại bên mình. Cậu cũng không ngại bọn chúng quấy khóc, các bé cá cũng muốn ở gần cá cha nên Cảnh Vương cười đồng ý. Nhưng Cảnh Vương cũng không muốn Lý Ngư ngồi cùng xe với nhũ mẫu trong một thời gian dài, thế là hắn dứt khoát bỏ ngựa để ngồi cùng xe với Lý Ngư và đám trẻ, cũng có thể chăm sóc đám trẻ giúp Lý Ngư.

Nhũ mẫu lại bị cho ra rìa, nàng cảm thấy không thể tưởng tượng được nên nói cho Vương công công nghe, Vương Hỉ nghe thế thì ung dung bảo: “Có gì mà phải ngạc nhiên, đây là vì điện hạ yêu thương Vương phi và các vị thiếu gia, ngươi tới muộn nên không biết, sau này sẽ thấy những chuyện này nhiều hơn nữa.”

Nhũ mẫu rất tán thành với những gì Vương công công nói.

Đoàn người thuận lợi khởi hành nhưng khi họ đi chưa được nửa dặm thì Vương Hỉ ngồi bên ngoài bỗng bảo dừng xe rồi thỉnh Cảnh Vương và Lý Ngư nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảnh Vương xốc rèm xe lên, chỉ thấy bách tính Tây Thùy quỳ đầy bên đường.

Trưởng trấn giải thích với Cảnh Vương rằng dân chúng biết Cảnh Vương phải về hoàng thành, họ đặc biệt tới để đưa tiễn.

Cảnh Vương bình thổ phỉ, lại trị châu chấu, tạo phúc cho dân chúng. Cách mà bọn họ bày tỏ lòng cảm kích vô cùng chất phác, đó là đặt những thứ ngon bọn họ có thể ăn, có thể dùng vào trong giỏ trúc, muốn tặng cho Cảnh Vương và Vương phi.

Trong đám người, còn có bà cụ từng được Cảnh Vương cứu, mang theo đứa cháu nhỏ của bà, dập đầu liên tục.

Còn có đứa bé được Lý Ngư lệnh thị vệ đoạt được từ trong tay thổ phỉ, sau đó cha mẹ được thị vệ vương phủ tìm được, hiện giờ họ đang ôm con và cũng tới thăm.

Đôi mắt Lý Ngư có chút ướt nhưng cậu không biết mình nên nói gì. Cuối cùng cậu không nói gì cả, chỉ vẫy tay chào họ như trong ngày đại hôn.

Dân chúng đều lớn tiếng nói: “Chúc Vương gia và Vương phi, thượng lộ bình an.”

Bách tính Tây Thùy quá nhiệt tình, thậm chí còn tặng cả gà vịt heo dê, bọn họ không thể nào mang đi hết được nên Cảnh Vương để Lý Ngư xử lý. Lý Ngư ngẫm nghĩ rồi lệnh Vương Hỉ lấy hai quả trứng gà đỏ và một con vịt quay làm kỷ niệm, cậu biết bách tính cũng khó khăn nên mời họ mang phần còn lại về.

Dân chúng vẫn đến đưa tiễn liên tục, một canh giờ sau Cảnh Vương và Lý Ngư mới chính thức rời khỏi Lạc Phong trấn.

Lý Ngư nhìn bách tính đã dần thành những chấm đen nhỏ sau lưng, cậu nghĩ thầm nếu như có cơ hội, cậu sẽ làm nhiều việc hơn cho những người đáng yêu này.

Cảnh Vương vẫn như thế, lúc rời hoàng thành không chút hoang mang, lúc trở về cũng thong dong bình tĩnh.

Bởi vì có trẻ con đi cùng nên tốc độ di chuyển phải chậm lại một chút, Lý Ngư còn có cảm giác như đang du sơn ngoạn thủy.

Cảnh Vương vẫn giống như khi đến, mỗi khi đi qua một thành trấn vì cải thiện bữa ăn cho cậu mà dẫn cậu đi ăn vặt, mỗi lần đi đến một nơi xa lạ hắn đều nắm tay cậu thật chặt, cứ như sợ cậu sẽ bay đi mất vậy.

Lý Ngư ngẫm lại đến bây giờ nam nhân vẫn coi cậu là cá chép tinh, vẫn luôn bảo vệ cậu còn cùng cậu chăm con, vừa buồn cười, vừa cảm động.

Ai nói nam nhân thành hôn sẽ không trân trọng chứ?

Ngược lại Cảnh Vương đối với cậu là càng ngày càng tốt.

Ngay khi họ đến hoàng thành, hệ thống hại cá chậm chạp mãi vẫn chưa tuyên bố đầu mối chính, làm cho Lý Ngư suýt quên nó mất tiêu, cuối cùng cũng cập nhật mới nhiệm vụ rồi, xoát độ tồn tại với cậu.

“Thông báo, nhiệm vụ chính “cùng bạo quân cộng giang sơn” đã bắt đầu. Mời ký chủ hãy vui lòng kiểm tra ngay và lấy thông tin của nhiệm vụ.”

Cuối cùng nhiệm vụ cuối cùng đã xuất hiện. Lý Ngư rất phấn khích nhưng sau đó cậu nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cộng giang sơn, là cái “cộng giang sơn” mà cậu nghĩ đó sao?

Trước đây nhiệm vụ của hệ thống hại cá toàn ra nhiệm vụ liên quan đến yêu đương với dưỡng thành, nên hình như cái cuối cùng này cũng quá khó rồi đấy.

Đàm luận giang sơn với Cảnh Vương, nhất định là sau khi lên ngôi. Nói cách khác là nếu muốn làm nhiệm vụ này thì tám chín phần mười trước tiên là cậu phải đợi đến khi Cảnh Vương tranh trữ xong đã.

Xét thấy trước kia mặc kệ nhiệm vụ đấy có kỳ lạ ra sao cậu đều có thể hoàn thành, thì nhiệm vụ lần này liệu cũng sẽ giống trước sao?

Cùng bạo quân cộng giang sơn…

Điều này không giống như anh anh em em bởi ngay cả Đế Hậu cũng không nói đến chuyện như này.

Lý Ngư liếc nhìn nam nhân đang cầm tay mình, trong lòng khó tránh khỏi nghi vấn, người này sẽ yêu cậu đến mức tình nguyện chia sẻ giang sơn với cậu sao?

Phải biết là giang sơn không giống với bất cứ vật nào bởi đây chính là thứ khiến cho rất nhiều người vì nó mà từ bỏ cả tình thân lẫn tình yêu.

Nhưng mà, Lý Ngư nhớ tới mình từng đồng ý sẽ tin tưởng Cảnh Vương.

Vậy thì tạm thời thử tin đi, thử tin bọn họ có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này.

Đến hoàng thành, dù rằng mọi người đều rất mệt mỏi nhưng nhiệm vụ đầu tiên họ phải làm là vào hoàng cung yết kiến Hoàng đế.

Cảnh Vương dẫn Lý Ngư theo, mỗi người ôm hai đứa bé, Vương Hỉ chạy thật nhanh đến Càn Thanh Cung báo tin. La Thụy Sinh nhận lệnh của Hoàng đế đợi bên ngoài cung, thấy gia đình Cảnh Vương từ xa, ông chạy ra đón ngay.

Trước đây La Thụy Sinh chưa từng gặp Lý Ngư, ông khách sáo hành lễ, đợi đến khi ông nhìn thấy Nhị và Tam Bảo trong lòng Lý Ngư, còn có Đại Bảo trong lòng Cảnh Vương, La tổng quản không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Đúng là giống thật, đặc biệt là tiểu thế tử, đúng là hệt như Cảnh Vương hồi bé, y như được đúc ra từ một khuôn.

La tổng quản còn muốn hàn huyên thêm vài câu nhưng bản thân Hoàng đế đã không chờ được nữa mà tự mình ra khỏi điện rồi.

“Cảnh Vương đâu?” Hoàng đế vừa đi vừa cao giọng nói.

Lời còn chưa dứt, chính Hoàng đế cũng phải ngây người.

Cảnh Vương đang đứng cách đó vài trượng, bên cạnh có một thiếu niên thanh tú đang dựa vào hắn, còn trong lòng hai người thì mỗi người ôm hai đứa bé.

Cảnh Vương vừa thấy Hoàng đế đã vội kéo Lý Ngư quỳ xuống hành lễ.

Hoàng đế lệnh La tổng quản đỡ người dậy, nhìn chăm chú Cảnh Vương một lúc lâu, ông cảm khái nói: “Đen một chút, cũng tráng kiện hơn rồi. “

Hoàng đế lại nhìn về phía Lý Ngư đúng bên cạnh Cảnh Vương. Ông cảm thấy thiếu niên này có một đôi mắt sáng ngời hoạt bát, môi đỏ răng trắng, thoạt nhìn rất là đẹp mắt.

Hoàng đế đoán được trong lòng, cười hỏi: “Con chính là Lý Ngư?”

Cảnh Vương bóp bóp nhẹ tay Lý Ngư dưới ống tay áo, Lý Ngư hiểu ý, thật ra thì Hoàng đế cũng không xa lạ gì với cậu, thế là cậu thoải mái gọi một tiếng “Phụ hoàng”.

Hoàng đế nghe vậy thì vô cùng hài lòng, dường như ông lại có thêm một người con trai vậy, rồi khi nhìn hai người lại một lần nữa, ông cảm thấy bất kể ngoại hình hay tính cách đều rất hợp nhau, trông rất xứng đôi.

Hoàng đế hòa ái gật đầu.

Đại Bảo và Tứ Bảo đều được Cảnh Vương ôm, trên đường tới Lý Ngư nói cho các cục cưng nên Đại Bảo biết cái người mặc xiêm y vàng óng kì quặc này là gia gia.

Nhưng Đại Bảo không biết nói chuyện, gần đây cứ há miệng là chảy nước miếng ròng ròng. Đại Bảo sợ xấu mặt nên quyết định không mở miệng nữa, bé bắt chước người lớn, bàn tay nhỏ hợp lại cùng nhau, lắc lư trước mặt gia gia.

Ánh mắt Hoàng đế lập tức rơi xuống người Đại Bảo rồi chợt sửng sốt.

Một lúc lâu sau, Hoàng đế cười nói: “Thiên Trì, thằng nhóc này giống con thật, hệt như khi con còn bé, là một nhóc béo.”

Cảnh Vương khổ sở với nhóc béo đã lâu: “…”

Đám Vương Hỉ, Diệp Thanh Hoan không dám gọi thẳng Cảnh Vương là nhóc béo, chỉ có Hoàng đế không sợ gì.

Lúc này Cảnh Vương mới phản ứng lại, lẽ nào nhóc béo mà Cá Nhỏ nhắc tới lúc trước là hắn à?