Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 112




Từ khi Cảnh Vương về hoàng thành, Hoàng đế càng ngày càng thêm coi trọng Cảnh Vương. Với chiến tích ở Tây Thùy trước đây cộng với bản thân Cảnh Vương là con vợ cả, tuy hắn không thể nói nhưng các đại thần lại chẳng thể nói được câu phản đối nào cả.

Thời gian trước, Lục hoàng tử một nhà độc đại, sau án nhận hối lộ bị Hoàng đế khiển trách, cũng ít khi xuất hiện trước mặt người khác, gã lựa chọn tạm thời tránh mặt người khác, cũng làm cho không ít triều thần đã đứng về phe Lục hoàng tử do dự.

Những thần tử này vốn là phe cánh của Tam hoàng tử, lúc Lục hoàng tử bộc lộ tài năng còn đánh cờ hiệu là hai vị hoàng tử vốn là một thể. Bây giờ Tam hoàng tử đã thất sủng, những người này căn bản không có nói lời nào thương xót Tam hoàng tử, ngược lại trực tiếp đầu quân cho Lục hoàng tử luôn, vốn là cỏ đầu tường nên chuyện mấy người này nay đây mai nọ cũng là điều rất bình thường.

Lục hoàng tử tự có tính toán, tạm thời gã không có ý định trấn an bọn họ. Bây giờ Cảnh Vương đang ở đầu ngọn gió, không chỉ có chiến tích mà hắn còn có các con làm chỗ dựa nên tạm thời được Hoàng đế ủng hộ. Vì Lương thị mang thai nên Lục hoàng tử đã thấy rõ trong lòng Hoàng đế thiên vị Cảnh Vương. Nếu gã công khai khiêu chiến với Cảnh Vương thì gã sẽ nối gót Tam hoàng tử, bị Hoàng đế ghét bỏ, nhưng nếu gã cứ giả vờ nhu nhược rồi tìm điểm yếu của Cảnh Vương, khiến Cảnh Vương mất đi thánh tâm thì gã tin chắc chắn Hoàng đế sẽ chú ý sang gã.

Còn việc Cảnh Vương có lỗi gì thì gã đã nắm chắc rồi. Gần đây Trương phi cho gã mấy người giúp đỡ, là họ hàng xa của Trương gia, Lục hoàng tử có thể tin tưởng họ, gã lén phái một số thuộc hạ có năng lực đi xác minh, tốt nhất có thể lấy được thứ gã muốn. Bề ngoài Lục hoàng tử an phận đến không thể an phận hơn, như thể việc Cảnh Vương đang dần dần nắm quyền không hề liên quan gì đến gã, còn trên thực tế, gã chỉ đang chờ đợi một tin tức chính xác.

Sau đó, gã sẽ tung ra một đòn lập tức hạ gục đối phương.

Cảnh Vương phủ.

Gần đây nhũ mẫu Tần thị của Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo gặp phải một chút rắc rối. Con trai của nàng làm ăn buôn bán bị lỗ một số bạc lớn, bị người đòi nợ đuổi tới tận nhà. Mặc dù Tần thị đã lấy hết tiền tiết kiệm của mình ra nhưng vẫn không thể bù vào hết được. Hai ngày nay nàng mặt mày ủ rũ, lúc chăm sóc mấy cục cưng cũng không tránh được mắc lỗi, đã vậy còn mắc rất nhiều lần. Tuy lỗi nàng mắc không đặc biệt nghiêm trọng gì nhưng nếu chiếu theo tính tình của Cảnh Vương thì nàng cũng đã lãnh đủ.

Tần thị biết sai. Nàng quỳ xuống, cầu xin Cảnh Vương đừng trục xuất nàng ra khỏi phủ. Với công việc này, tương lai nàng sẽ được Vương phủ phụng dưỡng, nửa đời sau không cần phải lo nghĩ, nhưng nếu như nàng bị đuổi thì nàng sẽ chẳng còn gì cả.

Tần thị cũng được coi như người hầu bên người Lý Ngư. Cảnh Vương nhìn Lý Ngư, bây giờ tuy Lý Ngư là Vương phi nhưng mà cậu lười lắm, chẳng bao giờ nhúng tay vào sự vụ trong phủ cả. Cảnh Vương đã cân nhắc việc giúp Lý Ngư lập uy, nhưng khi nhớ lại chuyện của Hứa đại nương thì hắn nghĩ có lẽ cái chuyện lập uy này có lẽ có lặp cũng chẳng được. Cảnh Vương gần như có thể đoán được là Cá Nhỏ sẽ làm những gì, thôi thì không bằng giúp Cá Nhỏ kết thiện duyên còn hơn.

Cảnh Vương đưa toàn quyền xử trí Tần thị cho Lý Ngư giải quyết.

Lý Ngư nhận lấy cành oliu hắn đưa.

Vốn dĩ Vương phi cá cũng không muốn nhúng tay vào chuyện gì, bởi chuyện phu thê phản bội nhau vì địa vị không phải là ít. Lý Ngư cho rằng nếu như cậu có thể rời xa quyền thế một chút thì cậu có thể sống được lâu hơn nhưng vấn đề là ngay cả cái hệ thống hại cá này còn giao cho cái nhiệm vụ “Cộng giang sơn” này, cậu muốn nhàn vân dã hạc (1), chắc là cũng không được rồi.

(1) Nhàn vân dã hạc: 闲云野鹤 / 閑雲野鶴 hình dung người nhàn tản, không chịu câu thúc, không cầu danh lợi.

Nếu không thể trốn vậy thì phải dũng cảm đối mặt thôi. Lý Ngư giơ chân hướng về phía quản gia, cẩn thận thử.

Vậy trước tiên cứ xử trí Tần thị đã.

Phủ đã có quy định sẵn. Nếu vẫn xử như cũ thì chẳng có gì khó, cũng không dễ xảy ra vấn đề gì, nhưng Lý Ngư nhớ rõ tính tình Tần thị vốn không tệ, cũng rất tỉ mỉ, sao có thể liên tiếp phạm sai lầm??

Lý Ngư kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc ngươi làm sao vậy, có phải có nguyên nhân gì mới luôn mắc lỗi không?”

Mũi Tần thị chua xót, cùng lắm nàng cũng chỉ là một hạ nhân, các thiếu gia đã sớm không cần sữa của nàng vậy mà Vương phi không chỉ bảo nàng tiếp tục giúp đỡ chăm sóc mà còn chơi cùng bọn nhỏ. Trên thực tế dù cho công việc mỗi ngày của nàng không nhiều nhưng số bạc trắng nàng cầm vẫn là tiêu chuẩn của một nhũ mẫu. Để phạm phải sai lầm như vậy, ngay cả Tần thị cũng cực kỳ hổ thẹn, cảm thấy bản thân thẹn với Vương phi. Nhưng Vương phi không những không so đo mà còn chủ động hỏi nàng nguyên nhân. Tần thị mặc kệ mình có mất mặt hay không liền khóc huhu, kể hết chuyện của con trai mình ra.

Lý Ngư hỏi rõ số bạc mà hắn ta nợ, Tần thị nói ra một số bạc, Lý Ngư cân nhắc một lát rồi nói: “Kỳ thật cái này cũng không phải là việc khó gì, Tần thị, bà là nhũ mẫu của bọn Đại Bảo nên trước sau gì sau này Vương phủ cũng sẽ phụng dưỡng bà, số bạc này, Vương phủ có thể dự chi trước cho bà, sau đó chi phí sẽ được trừ vào tiền lương hàng tháng của bà.”

Ý của Lý Ngư là lấy danh nghĩa của Vương phủ cho Tần thị vay gấp sau đó mỗi tháng Tần thị sẽ phải trả lại một ít. Tuy cậu không có mắt mua đồ cổ nhưng ít nhất cậu cũng biết một đống đá quý mà lão công ném cho cậu chơi là cực kỳ có tiền. Số tiền này đối với Cảnh Vương không là cái gì, nhưng đối với Tần thị đó lại là tiền cứu mạng, dù sao thì “cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp” mà.

Với cả cậu cũng đâu cho miễn phí đâu, là cho vay cơ mà, là loại không có lãi suất ấy. Để mỗi tháng của Tần thị bị trừ một ít thì Tần thị sẽ không bị quá khó xử, cũng như sẽ không cảm thấy mất mặt.

Thật ra Cảnh Vương cho cậu toàn quyền xử trí. Mặc dù cậu không phải không thể trực tiếp xin Cảnh Vương giúp Tần thị trả nợ nhưng bây giờ cậu là Vương phi, đương nhiên suy nghĩ càng cần xa hơn thế.

Tần thị là người phạm sai trước. Nếu như cậu đã đưa tiền lại còn miễn nợ cho người thì cũng quá vô lý rồi, như vậy thì hạ nhân khác sẽ nghĩ như nào chứ, chẳng lẽ cứ mắc lỗi là có thể chiếm tiện nghi à?

So với giúp ai, giúp như thế nào thì uy tín của Vương phủ cũng rất quan trọng.

Cho nên cậu mới chọn cho vay. Bằng cách này, Vương phủ vừa không có hại gì, Tần thị cũng sẽ có thể vượt qua khó khăn bằng chính sức của mình, còn được người ngoài nhìn là Cảnh Vương phủ nhân từ cơ chứ.

Lý Ngư an bài như vậy, Tần thị quá đỗi vui mừng, rồi viết giấy nợ vay ngay tại chỗ. Lý Ngư tự mình nhìn qua một lần rồi nhờ Cảnh Vương duyệt mới giao cho Vương Hỉ cất đi.

Lý Ngư nhìn nhìn Cảnh Vương, một cái rồi tự chủ nói thêm: “Nếu trong phủ có ai gặp khó khăn gì, cứ bẩm báo với điện hạ là được. Điện hạ sẽ thu xếp để giải quyết.”

Cảnh Vương: “……”

Cảnh Vương bất giác mỉm cười. Hắn vốn là muốn giúp Vương phi lập uy quyền, nhưng cuối cùng, Vương phi lại lập uy cho hắn.

Sao Vương Hỉ có thể không nhận ra rằng điều này là vì tốt cho Cảnh Vương chứ. Vốn bên ngoài Cảnh Vương có tiếng là khắc nghiệt, trước kia thì không có gì, bây giờ Cảnh Vương được Hoàng thượng sủng ái, hắn sợ nhất chính là thanh danh bị kéo xuống. Nếu như mọi chuyện có thể thuận theo lời Vương phi thì cũng coi như chuyện tốt!!

Vương Hỉ chờ mong đáp án từ chủ nhân, Cảnh Vương liền liếc ông: Đi làm.

Vương Hỉ vội vã đi thu xếp.

Nói chung, dù sao Tần thị cũng phạm sai nên vẫn phải chịu phạt theo quy củ mới có thể làm mọi người phục. Lý Ngư có chút phản đối với hình phạt thấp nhất là 30 đại bản nên nếu đã được xử trí thì Lý Ngư cũng muốn nhân cơ hội này sửa lại.

Trước kia cậu là cá cưng, điều cậu làm được nhiều nhất cũng chỉ là bán manh trước mặt Cảnh Vương còn lại thì chẳng có gì hữu ích cả. Bây giờ cậu là Vương phi, ít nhất nên làm những gì trong khả năng của mình!

“Thiên Trì, chúng ta điều chính một chút được không? Thiên Trì thấy vi phạm lần đầu mười bản, tái phạm 30 được không?” Lý Ngư thận trọng thương lượng với Cảnh Vương.

Vốn cậu tính nói là mười lăm, nhưng nếu nói thẳng mười lăm bản thì cậu sợ sẽ khiến cho Cảnh Vương cảm thấy giảm quá nhiều. Vì vậy Lý Ngư liền dùng chút khôn vặt, quyết định bắt đầu từ mười.

Sao Cảnh Vương có thể không biết cậu đang nghĩ gì chứ. Thế là hắn mím môi viết lên giấy, vi phạm lần đầu mười lăm, tái phạm rời phủ.

Đối với việc “Tái phạm” cao hơn cũng không có gì đáng trách.

Lý Ngư “ýe” một tiếng trong lòng nhưng bề ngoài cậu vẫn trưng ra vẻ mặt miễn cưỡng đồng ý.

Tần thị ngàn ân vạn tạ, tự đi lãnh đòn. Sau khi bị phạt xong, nàng cầm giấy nợ đi vay ngân lượng từ chỗ Vương Hỉ công công rồi khập khiễng đi trả nợ.

Nhìn bộ dạng của Tần thị, chủ nợ cho rằng nàng ăn trộm bạc nên bị chủ nhân đánh nên gã khinh thường cười lạnh vài tiếng.

“Xem dáng vẻ tiều tuỵ của bà, chắc là không có tiền. Tuy nhiên, ta có một cách để miễn nợ cho bà. Không biết bà có bằng lòng hay không?”

Tuy Tần thị có cầm ngân phiếu do Vương Hỉ phát trong lòng nhưng dù sao cũng là miễn nợ thế nên nàng chọn lắng nghe trước thay vì tiết lộ ngay là mình có tiền.

Người kia nói: “Ta biết bà là nhũ mẫu của Cảnh Vương phủ. Ta muốn một món đồ, nếu như bà lấy được nó thì ta sẽ miễn nợ cho bà.”

Trái tim Tần thị nhảy bình bịch. Người kia nghe nói mấy vị công tử nhỏ nhà Cảnh Vương phủ là sinh bốn nên muốn lấy thứ gì đó của bọn trẻ để làm bùa hộ mệnh, có thể đảm bảo an toàn cho phu nhân đang mang thai ở nhà mẫu tử bình an.

Triều đại này đúng là có loại phong tục này. Trên thực tế, một chiếc vòng tay hoặc khăn tay của trẻ nhỏ là đủ. Tần thị vốn có không ít. Ngay khi nàng đồng ý xem xét điều này, người kia bất ngờ nói: “Ta không cần cái khác, chỉ cần một giọt máu của tiểu thế tử là được rồi.”

Một bên là nàng có thể thành thật trả hết nợ bằng tiền của Cảnh Vương phủ, mặt khác là làm theo lời của người này. Vì nàng có nhiều cơ hội đến gần tiểu thế tử hơn so với nhiều người khác nên chỉ là lấy một giọt máu mà thôi, đợi khi nào tiểu thế tử ngủ say thì nó cũng chẳng khó gì.

Tần thị có chút do dự nhưng khi tay nàng vói vào lồ.ng ngực chạm vào ngân phiếu mà Vương phi đưa, Tần thị cắn chặt răng.

Vương phi tốt bụng giúp nàng, sao nàng

có thể không biết tốt xấu mà lấy oán trả ơn làm thương tổn tiểu thế tử chứ!

Ý đồ của kẻ này là gì còn chưa biết, Tần thị trấn tĩnh lại và quyết định cứ trấn định kẻ này trước đã. Nàng nói nàng muốn suy nghĩ trước đã rồi chạy như bay về Cảnh Vương phủ, gõ vang cửa thư phòng Cảnh Vương.

Ánh nến thư phòng vẫn luôn sáng tới tận đêm khuya. Sau khi Tần thị rời đi, Vương Hỉ cũng đi vào rồi ở lại một lúc lâu.

Ngày hôm sau, Tần thị gặp chủ nợ, nói bản thân cùng đường, nguyện ý giúp đỡ. Hai mắt người nọ lộ ra ý cười đắc thắng.

Vốn Tần thị muốn tự mình làm nhưng người nọ lại nói: “Bà dẫn ta vào phủ, ta tự mình làm.”

Tần thị biết đối phương không tin tưởng mình, chỉ có thể làm theo lời nam nhân, nhận gã làm thân thích của mình, nói với bên ngoài rằng mình mang theo người thân đến Cảnh Vương phủ, thỉnh Vương công công tìm giúp cho một công việc.

Sau khi Vương Hỉ tra hỏi nhiều lần mới đồng ý cho nam nhân kia vào phủ.

Nam nhân vừa tiến vào, thiếu chút nữa bị dòng nước bao quanh vương phủ làm chói hết cả mắt. Tần thị cười nói: “Điện hạ thích nuôi cá, đây là cho cá chủ nhân nuôi.”

Nam nhân hờ hững gật đầu, chuyện Cảnh Vương thích nuôi cá cũng coi như có chút nổi ở hoàng thành.

Cảnh Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt. Sau đó, Tần thị và nam nhân bị tra hỏi rất nhiều lần, cuối cùng nam nhân đó được dẫn vào một sân trong.

Không biết vì sao trong sân này lại có nuôi hai con vịt béo, kêu quác quác, khi nam nhân bước vào, chẳng hiểu sao hai con vịt mập này lại bay lên rồi mổ vào người gã.

Nam nhân giơ tay định đánh, Tần thị vội nói: “Không thể đánh, đây là vịt cưng từ Tây Thùy mang đến của Vương phi và các chủ nhân nhỏ. Nếu như đánh nó, bị thị vệ bên ngoài phát hiện thì cứ thiếu một cái lông vịt là sẽ bị ăn một gậy.”

Nam nhân: “……”

Hết cá cưng rồi đến vịt cưng, đây là cái thể loại vương phủ linh tinh cám lợn gì vậy?

Vịt Tây Thùy rất máu chiến, hung hăng mổ nam nhân khiến gã đau điếng. Vì đại kế, gã cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Tần thị đi chậm hơn một chút, dẫn nam nhân vào phòng trong, trên giường có một đứa bé đang nằm quay mặt vào trong ngủ ngon lành.

Tần thị bước nhanh vào, nhẹ nhàng gọi: “Đại thiếu gia.”

Đứa bé mơ mơ màng màng lật người, từ xa liếc nhìn dung mạo của đứa trẻ, liền biết nó rất giống với chân dung mà gã nhận được.

Mắt thấy đứa bé sắp tỉnh lại, nam nhân vội vàng bảo Tần thị tiếp tục dỗ nó.

Chờ đứa nhóc ngủ rồi, nam nhân lấy một cái khăn từ trong tay áo ra rồi trùm lên mặt đứa nhóc một lúc.

Tần thị cho rằng gã muốn làm hại tiểu thế tử, vội vàng lao vào cứu nhưng nam nhân ấy lấy một tay đẩy nàng ra, sau khi gã thấy sắp xong rồi thì tháo cái khăn xuống.

Cái khăn này che không kín nên sẽ không lấy mạng người nhưng trên khăn có phấn hoa mạn đà la (2), có thể khiến con người ta hôn mê.

(2) Cà độc dược còn gọi là mạn đà la (hoa trắng), tên khoa học là Datura metel, thuộc họ Cà (Solanaceae).

Nam nhân thấy đứa nhóc ngủ say mới yên tâm móc ra một cái ngân châm và một cái bình sứ tráng từ trong tay áo

Nam nhân thấy đứa nhóc ngủ say mới yên tâm móc ra một cái ngân châm và một cái bình sứ tráng từ trong tay áo.

Tần thị gục xuống đất, không đành lòng nhìn thêm nữa.

Lấy máu xong, nam nhân lại lấy thêm một chiếc lắc tay bằng bạc mà đứa nhóc đeo rồi nghênh ngang bỏ đi.

Tất cả chuyện này đều bị mấy người ngồi ở trong hốc nhìn qua khe hở.

“Đi rồi sao?” Lý Ngư vừa ôm Đại Bảo vừa dùng tay ra hiệu với Cảnh Vương.

Cảnh Vương gật đầu.

Đại Bảo ngồi trong lòng cá cha, không dám thở mạnh, bé cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi liền hiểu được ngay “đáng sợ” mà cá cha nói trước đó.

Đại Bảo biết mình còn nhỏ quá, cái gì cũng không làm được vậy nên bé chỉ nhớ kỹ mặt của gã này để về sau méc Hhoàng đế gia gia.

Cảnh Vương xác định an toàn rồi lắc chuông Ngọc. Không lâu sau, Vương Hỉ dẫn Tần thị vào nhà.

Tần thị rũ mắt đứng, Cảnh Vương ra lệnh cho Vương Hi xé bỏ giấy nợ Tần thị viết coi như là ban thưởng, Tần thị liên tục khấu tạ.

“Đứa trẻ” đang nằm trên giường nhảy xuống đi tới gian phòng của Cảnh Vương, lấy ra một lọ nước thuốc đặt trước mặt Cảnh Vương, thành thục lau mặt..

Khuôn mặt mũm mĩm ban đầu trông giống Đại Bảo ngay lập tức biến thành khuôn mặt của người lớn. Ngay cả giọng nói của hắn ta cũng là của người trưởng thành.

Đây thực chất là một người lùn có vóc dáng không khác gì một đứa trẻ, là thị vệ đặc biệt dưới trướng của Cảnh Vương. Cảnh Vương gọi hắn ta tới là để hợp tác với Tần thị và Vương Hỉ, diễn một vở kịch.

Thị vệ hành lễ xong, ngẩng đầu. Hai mắt Lý Ngư lập tức sáng lên, cậu cảm thấy thị vệ này lợi hại thật đấy, giả làm Đại Bảo mà giống tới tận năm phần, nhưng hắn ta vẫn phải nằm xuống để cho vóc dáng không được quá khác biệt.

Nhưng lấy đó để lừa một gã chưa từng thấy Đại Bảo mà chỉ dựa vào bức họa để phân biệt thôi cũng là quá đủ rồi.

“Ngươi dịch dung à?” Lý Ngư kích động hỏi.

Sách cũng đã xuyên, cá cũng đã biến, con cũng đã có, không ngờ rằng trên đời này cậu còn có thể thấy được dịch dung đấy.

Thị vệ sửng sốt, cười nói: “Thuộc hạ không biết dịch dung là ý gì, vừa rồi chỉ là thật hóa trang, một chút tài mọn mà thôi.”

“Dù không phải dịch dung nhưng nó cũng lợi hại lắm đấy. Ngươi làm kiểu gì thế?” Lý Ngư nhịn không được tò mò.

Thị vệ vốn muốn giải thích cặn kẽ cho Lý Ngư nhưng khi thoáng thấy Cảnh Vương bên cạnh mặt đen như đít nồi, cung kính hành lễ với hai vị chủ nhân, quyết đoán cáo lui.

Lý Ngư: “……”

Vương phi làm việc riêng một lần nữa chú ý đến đại kế của lão công.

Cùng bày mưu hại người với Cảnh Vương, cảm giác này thật vui quá đi mất!

Đặc biệt là khi người nọ còn tự cho là đã nắm chắc chiến thắng trong tay cơ chứ. Dù sao thì thật ra máu của tiểu thế tử mà gã lấy được lại là của một kẻ ở góc xó xỉnh nào đó.

Cậu dùng đầu ngón chân có thể biết người này là ai, chỉ là cậu lo không biết Lục hoàng tử có nghi gì không.

“Điện hạ…… Gã sẽ tin ư?” Lý Ngư hỏi.

Sẽ. Cảnh Vương khẳng định chắc chắn.

Lục hoàng tử tâm tư kín đáo, cho nên nếu trên đường không gặp phải bất cứ chuyện gì nhất định sẽ nghi hoặc, vì vậy Cảnh Vương đã lệnh cho thị vệ tra xét đi tra xét lại vài lần, Lý Ngư còn thả vịt quân phụ trách trông nhà ra, thậm chí bọn nó còn mổ nam nhân kia mấy chục cái.

Càng “nguy hiểm” bao nhiêu thì càng có thể khiến đối phương cảm thấy “thật” bấy nhiêu.

Cảnh Vương biết Lục hoàng tử vẫn luôn muốn nắm lấy nhược điểm của hắn, thế nên bây giờ hắn tự nguyện “giao ra” một cái. Truyện Việt Nam

Nếu Lục hoàng tử lại ngủ đông, sẽ không dễ đối phó, nhưng nếu gã giở trò với cái nhược điểm siêu to khổng lồ kia của hắn thì sao?

Tuy rằng cái này bản thân cái nhược điểm là giả, nhưng chỉ cần Lục hoàng tử tin là thật thì sẽ có tác dụng.