Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 121




Hoàng đế cũng hoảng sợ, Cảnh Vương nhất định không được xảy ra chuyện gì. Ông vội vàng ra lệnh cho thị vệ đưa Cảnh Vương về lều rồi cho gọi thái y đến đấy để khám cho Cảnh Vương.

Cảnh Vương đột nhiên ho ra máu, Lý Ngư thậm chí còn lo hơn cả Hoàng đế.

Trong ấn tượng của cậu, chỉ có trọng thương hay bệnh nặng thì mới ho ra máu. Cảnh Vương không có vết thương nào trên người, lẽ nào hắn bị bệnh sao?

Dù bọn họ ở bên nhau cả ngày nhưng cậu lại chẳng phát hiện ra chút nào cả, cậu đúng là một vương phi không xứng chức mà!

Lý Ngư vừa hối hận vừa lo lắng cho Cảnh Vương. Khi thị vệ tới muốn đưa Cảnh Vương đi, Lý Ngư nhảy dựng lên và khăng khăng muốn đi cùng. Cảnh Vương dù ho ra quá nhiều máu nhưng hắn vẫn còn rất tỉnh táo, hắn nằm trong kiệu, nắm tay Lý Ngư, muốn Lý Ngư an tâm.

Lý Ngư ở ngay trước mặt hắn, cho dù hắn nói gì thì cậu cũng đều sẽ gật đầu nhưng thật ra trong lòng cậu sao yên tâm được chứ. Nếu Cảnh Vương có chuyện gì thì trời của cậu cũng sẽ sụp,. cậu nên làm gì bây giờ?

Có những người một khi quá hoảng loạn sẽ trở nên bình tĩnh bất thường, Lý Ngư chính là một trong số đó.

Cậu còn có con. Nếu như Cảnh Vương bị bệnh, cậu sẽ chống đỡ cái nhà này. Cậu không thể chỉ lo bản thân mình đau khổ mà không nghĩ đến bọn nhỏ được, cậu phải nghĩ xem cách nào để giúp Cảnh Vương.

Sau khi về lều, Lý Ngư nhanh chóng lau nước mắt rồi đi gặp bọn nhỏ trước. Bọn nhỏ được Vương Hỉ mang theo, các bé thấy cá cha đều rất vui,. Lý Ngư chua xót nói cho các bé rằng Cảnh Vương phụ thân bị bệnh rồi, để các bé không làm ồn rồi giao lại các bé cho Vương Hỉ trông. Khi Vương Hỉ biết Cảnh Vương bị bệnh, trong lòng ông cũng rất lo lắng, nhưng vương phi nói đúng, các thiếu gia cũng cần được chăm nom, ông không thể để điện hạ đang bị bệnh lại còn phải lo lắng thêm nữa. Vương Hỉ quỳ xuống, khẩn cầu Lý Ngư hãy chăm sóc Cảnh Vương thật tốt, Lý Ngư đồng ý sau đó liền canh giữ bên cạnh Cảnh Vương, nhìn hắn không chớp mắt.

Thái y tới từng đợt từng đợt, mấy lần thỉnh cầu Lý Ngư đi nghỉ ngơi. Lý Ngư vẫn ngồi ở đấy, ngoại trừ hỏi bệnh tình ra thì không hề để ý tới việc gì khác.

“Thiên Trì, chàng thấy sao rồi?” Lý Ngư lo lắng sờ sờ gò má Cảnh Vương.

Cảnh Vương cười với cậu, không có gì đáng lo.

Sau khi ho ra quá nhiều máu, sắc mặt Cảnh Vương đã trở nên tốt hơn một chút, hô hấp cũng trở nên nhịp nhàng hơn.

Lý Ngư cảm thấy Cảnh Vương không lừa mình, chỉ là thái y đã khám đi khám lại rất nhiều lần rồi mà vẫn không biết vì sao, vẫn luôn không nói ra là bệnh gì.

Thời gian khám càng lâu, Lý Ngư càng lo lắng đến hoảng. Thái y không nói, có phải là bệnh rất nghiêm trọng không, nghiêm trọong đến mức ngay cả thái y cũng không chữa được nên cũng không nắm chắc.

“Cảnh Vương điện hạ, thần có mấy vấn đề muốn hỏi ngài, xin điện hạ hãy nói đúng sự thật.” Một vị thái y hơi lớn tuổi sau khi thảo luận với các thái y khác xong liền ra dò hỏi.

Lý Ngư dò hỏi nhìn Cảnh Vương, nếu như thái y hỏi phức tạp, Cảnh Vương nhất định phải viết, không biết thân thể bây giờ của Cảnh Vương có thể chịu nổi hay không?

Kỳ thật Cảnh Vương cũng không phải không khoẻ, thái y muốn hỏi, Cảnh Vương gật đầu đồng ý. Lý Ngư lập tức chạy tới bên án, lấy bút lông cho hắn.

Thái y nói: “Trước khi điện hạ ho ra máu, ngài có cảm thấy khó chịu gì không?”

Cảnh Vương đề bút viết: Tức ngực, cổ họng như lửa đốt.

Thái y cẩn thận nói: “Điện hạ đã từng gặp qua tình huống như vậy chưa?”

Cảnh Vương cẩn thận suy nghĩ, gật đầu, viết: Có, nhưng không hộc máu.

Thái y hỏi: “Vậy điện hạ còn nhớ sớm nhất là khi nào không?”

Cảnh Vương: “……”

Cảnh Vương viết: Hơn một năm trước.

Tận hơn một năm trước rồi á?

Hốc mắt Lý Ngư nhất thời đỏ lên: “Vì sao chàng không nói cho ta?”

Cảnh Vương vội vàng viết cho cậu: Em bị cảm, ngã bệnh. Lúc đấy gấp, ta không khỏe nhưng ngay sau đó liền không sao nên không có nghĩ nhiều.

…… Bị cảm?

Lý Ngư sức khỏe tốt, ít bệnh vặt. Cậu sửng sốt một lúc mới phản nhớ lại đây chẳng phải là lúc Cảnh Vương mới tỏ tình với cậu à. Lúc đấy cậu vẫn chưa nhận ra lòng mình, với cả cũng còn đang nói dối Cảnh Vương.

Lúc đấy cậu chỉ nghĩ mình không vui thôi, đâu có nghĩ đến Cảnh Vương bị bệnh với không thoải mái chứ?

“Xin lỗi, em không biết……” Lý Ngư uể oải đến sắp khóc.

Cảnh Vương vội vàng lắc đầu: Không liên quan gì đến em, là ta không để ý.

Cảnh Vương vội vàng an ủi Lý Ngư, lão thái y sau khi được Cảnh Vương trả lời liền vội vàng đi thảo luận với các thái y khác, sau đó cẩn thận bắt mạch cho Cảnh Vương.

Về phía Hoàng đế, vốn ông không nên trực tiếp đến thăm nhưng khi biết thái y vẫn chưa đưa ra kết luận, Hoàng đế không thể ngồi yên, đích thân đến lều của Cảnh Vương.

“Cảnh Vương rốt cuộc là bị sao?” Hoàng đế trầm giọng hỏi.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng Hoàng đế đã quyết định vị trí trữ quân cho Cảnh Vương nên ông cực kỳ không hy vọng Cảnh Vương xảy ra chuyện.

Hoàng đế tự mình hỏi, lão thái y nhìn xung quanh rồi mới nói với Hoàng đế hãy mời những người không liên quan đi trước.

Hoàng đế làm theo, lão thái y quỳ xuống bẩm báo: “Hoàng thượng, theo chẩn đoán của chúng thần, Cảnh Vương điện hạ nhất định đã trúng độc lâu ngày, bởi vì vừa rồi tình thế nguy cấp nên điện hạ bị dâng khí huyết, khiến cho máu độc chôn sâu trong người bị phun ra, mới phát hiện ra.”

Trúng độc?

Cảnh Vương khiếp sợ, Hoàng đế và Lý Ngư cũng khiếp sợ, sao Cảnh Vương lại bị trúng độc, lẽ nào là do Lục hoàng tử giở trò?

Lý Ngư cảm thấy trái tim mình nhảy lên cổ họng. Cậu không thèm để ý Hoàng đế có ở đây, vội vàng hỏi: “Thái y, đây là độc gì, có thể trị được không, lâu rồi là có ý gì?”

Theo như những gì Cảnh Vương nói có phải hắn đã trúng độc từ một năm trước không?

Vì trúng độc, nên hắn mới…… Ho ra máu đen?

Hoàng đế không thèm để ý Lý Ngư thất lễ, nói với thái y: “Mau trả lời, đây cũng là những gì trẫm muốn biết.”

Lão thái y điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, cung kính nói: “Hoàng thượng, xin cho phép thần trả lời câu hỏi cuối cùng trước. Theo chẩn đoán của chúng thần, độc của điện hạ có lẽ đã ở trong người được mấy chục năm rồi. Mãi cho đến năm nay, độc tính hơi lui, chính bởi lúc này khí huyết dâng trào, nên mới lộ ra manh mối ngoài ý muốn.”

“Mấy chục năm?” Hoàng đế khiếp sợ, Cảnh Vương cùng lắm mới chỉ hai mươi, sao hắn đã trúng độc mấy chục năm rồi?

Cảnh Vương thấy thế cũng vô cùng kinh ngạc, ngay cả Cảnh Vương cũng không rõ ràng lắm!

“Ý ngươi là Cảnh Vương bị trúng độc này từ khi mới sinh?”

Hoàng đế nhớ lại Cảnh Vương lúc mới sinh ra đã rất yếu ớt, khi còn rất nhỏ đã được thái y chẩn trị mấy lần, khi lớn lên mới tốt hơn nhưng không bao giờ có bất kỳ dấu hiệu nào của trúng độc. Bình thường thái y cũng hay bắt mạch cho Cảnh Vương, hơn nữa trúng độc đã lâu, vì sao không phát hiện sớm?

Lão thái y giải thích: “Hoàng thượng, độc này không mạnh, ngày thường Cảnh Vương điện hạ không có biểu hiện không khoẻ, mạch tượng khỏe mạnh nên không có phát hiện gì.”

Hoàng đế nói: “Vậy độc này có nguy hiểm gì đến tính mạng không?”

Lão thái y chần chờ một chút rồi lắc đầu: “Bây giờ thần chỉ biết điện hạ trúng độc nhưng không biết đó là độc gì. Thần cần phải đi đọc lại sách y, kết hợp với mạch tượng của điện hạ mới xác nhận được. Tuy nhiên, vì chất độc này đã ở trong cơ thể của điện hạ đã lâu nên có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng ngay lập tức.”

Hoàng đế hoàn toàn thất vọng. Ông mới hạ quyết tâm chọn Cảnh Vương, lẽ nào ông trời coi ông như là trò hề lớn vậy sao?

Cảnh Vương bị câm bẩm sinh đã đủ khổ rồi, đường đường là đích hoàng tử, vậy mà lại bị trúng độc ngay dưới mí mắt của ông!

Vì chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, nên chắc chắn đó không thể là tác phẩm của Lục hoàng tử nhỏ hơn Cảnh Vương vài tuổi được. Vậy thì đó có thể là ai? Là ai muốn làm hại Cảnh Vương?

Hoàng đế vừa phẫn nộ vừa áy náy. Không thể bảo vệ tốt Cảnh Vương khiến cho ông cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đi gặp Hiếu Tuệ hoàng hậu nơi chín suối.

“Dù thế nào đi chăng nữa. các ngươi nhất định phải giải độc này cho Cảnh Vương!” Hoàng đế ra lệnh.

Lão thái y tuân chỉ.

Hoàng đế xoay người lại nhớ đến bốn cục cưng kia, sốt ruột hỏi: “Độc này có truyền xuống cho con cháu không?”

Lão thái y không dám khẳng định, Hoàng đế sai Vương Hỉi mang bốn đứa nhóc tới, lão thái y bắt mạch từng đứa một, lại thảo luận với các thái y khác một hồi lâu, mới khẳng định nói: “Tiểu thế tử và các tiểu công tử không bị trúng độc.”

Cuối cùng Hoàng đế cũng có được một tin được coi là tốt, coi như là phúc trong họa.

Hoàng đế triệu Vương Hỉ đến để hỏi. Vương Hỉ vẫn luôn đi theo Cảnh Vương, nếu Cảnh Vương bị trúng độc từ khi còn bé thì nhất định sẽ có gì đó khác thường, Vương Hỉ không thể nào biết được.

Chỉ là tuy Vương Hỉ nhớ đi nhớ lại nhiều lần nhưng cuối cùng ông vẫn dùng tính mạng để đảm bảo rằng, ông chưa bao giờ phát hiện Cảnh Vương có dấu hiệu trúng độc nào.

Thái y đột nhiên tuyên bố Cảnh Vương trúng độc, thời gian trúng độc còn là mấy chục năm trước. Hoàng đế đã loạn rồi, nếu Vương Hỉ nói như vậy, mặc dù Hoàng đế cảm thấy kỳ quái, nhưng tạm thời cũng không có manh mối gì khác.

Lý Ngư ngây ngốc lắng nghe câu hỏi của Hoàng đế. Sau một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng phản ứng lại, hóa ra Cảnh Vương trúng độc từ khi còn nhỏ?

Nhưng vì sao hắn lại không biết? Cái này hẳn không phải là chuyện nhỏ nhưng, vì sao trong nguyên tác lại không thấy nhắc đến?

Cậu nhớ rõ Cảnh Vương trong nguyên tác đến cuối cùng vẫn rất khỏe mạnh, có thể nói nếu không phải lần này Cảnh Vương hộc máu thì có lẽ họ sẽ không phát hiện ra được Cảnh Vương bị trúng độc, mà có lẽ độc này sẽ tiếp tục bị chôn giấu. Vậy…..Mục đích chính xác của độc này là gì?

Bình thường khi trúng độc đều sẽ có triệu chứng. Ngày thường Cảnh Vương hắn……không giống như một người bị trúng độc, trong cả nguyên tác và thế giới hiện tại, cả đời Cảnh Vương đều không gặp vấn đề gì cả, ngoại trừ……

Lý Ngư vừa chuẩn bị ít canh sâm cho Cảnh Vương thì bỗng nhiên tay cầm thìa của cậu run lên bần bật, thìa bạc rơi xuống đất kêu lạch cạch.

Lý Ngư cúi người nhặt, nhưng tay cậu run đến mức suýt nữa không nhặt được.

Mới vừa rồi, cậu có một suy nghĩ rất đáng sợ.

Cảnh Vương trúng độc từ khi còn nhỏ chỉ là phỏng đoán của Hoàng đế và thái y, nhưng kỳ quái là Vương Hỉ phụ trách chăm sóc Cảnh Vương từ khi còn nhỏ lại chưa bao giờ phát hiện Cảnh Vương có gì khác lạ. Lý Ngư tin Vương Hỉ, Vương công công không có lý do gì để nói dối vào lúc này, lẽ nào độc đã được hạ từ lúc sớm hơn, sớm hơn cả lúc Vương Hỉ đến bên Cảnh Vương?

Loại độc này ẩn sâu như vậy, không có triệu chứng là điều không thể. Chẳng lẽ triệu chứng thật sự tồn tại nhưng nó lại bị bỏ qua nên mới không phát hiện ra?

Triệu chứng của chất độc này chính là —— khuyết điểm lớn nhất của Cảnh Vương, tật câm. Cho dù Lý Ngư không phải thái y thì cậu cũng biết trong truyện cung đình có vài loại độc dược có thể gây nên câm điếc.

Nếu như tật câm của Cảnh Vương không phải do trời sinh, mà là do độc gây ra…điều này có khả năng xảy ra không?

Lý Ngư đột nhiên nhớ đến một sự cố nhỏ trước đây.

Vì để tránh di truyền tật câm cho con cháu, Cảnh Vương không có ý định sinh thêm con. Lý Ngư muốn có nữ nhi, quyết tâm phải có nữ nhi. Cậu đã từng hỏi thăm tình hình tổ tiên của Hoàng đế và Hiếu Tuệ hoàng hậu để tính xem xác suất đột biến cao bao nhiêu nhưng khi cậu hỏi, cả hai bên vậy mà không có một ai bị câm. Nói cách khác, trong mấy chục thế hệ bất kể nam nữ, chỉ có mỗi mình Cảnh Vương là bị câm.

Theo di truyền học, điều này thực tế là không thể.

Tuy nhiên, cuộc sống này rất kỳ lạ và phức tạp. Lý Ngư xuyên sách khi còn rất trẻ nên hiểu biết của cậu về di truyền học rất hời hợt nhưng điều khiến cậu càng lo hơn là đây chỉ là thiết lập của nguyên tác.

Bây giờ nghĩ lại, rất nhiều bối cảnh đột ngột trong nguyên tác lại được giải thích hợp lýí trong thế giới này. Ví dụ như tại sao tên của Cảnh Vương – Thiên Trì lại không giống tên của các hoàng tử khác. Thật ra là bởi vì Cảnh Vương vốn có tên là Thiên Cảnh, sau này mới được đổi tên.

Còn tật câm gần như không thể có nguyên nhân là do đâu, là vì Cảnh Vương bị hạ thuốc từ khi còn rất nhỏ nên sau đấy mới bị nghĩ là bẩm sinh, lẽ nào đây là lý do mà không ai nghĩ rằng Cảnh Vương bị hạ độc?

Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của cậu. Nếu nó là thật thì thật kinh khủng, tốt nhất là cậu nên tìm chứng cứ để bác bỏ hoặc là xác nhận.

Cảnh Vương khi còn rất nhỏ…… Nhỏ đến mức Vương Hỉ còn chưa đến…… Hạ thuốc……

Trong đầu Lý Ngư hiện ra một khung cảnh, bé con Cảnh Vương nằm trong tã lót, nhìn nhũ mẫu của mình, nhũ mẫu rưng rưng nuốt một bao thuốc bột.

Vãi mèo, Lý Ngư nhảy dựng lên vì sợ hãi bởi suy nghĩ của chính mình. Vì sao mà đột nhiên cậu lại nhớ tới chuyện này?

Đây là bí mật của Cảnh Vương mà cậu mãi vẫn không hiểu. Tuy rằng thời điểm thích hợp, Vương Hi không có ở đó, nhưng là nhũ mẫu uống thuốc chứ không phải……

Không đúng!

Lý Ngư nhớ lại lúc mình và công chúa Kim Tuyệt nói chuyện phiếm, hình như đối phương từng nhắc qua, nhũ mẫu uống thuốc, có thể đem dược tính thông qua sữa truyền cho đứa bé, như thế là có thể chữa bệnh cho em bé rồi.

Vậy, nếu như nhũ mẫu uống độc thì…..Đứa bé có bị dính không?

Lý Ngư: “……”

Lý Ngư cảm thấy sau khi mình suy nghĩ lung tung xong thì còn sởn tóc gáy hơn!

Cá Nhỏ? Cảnh Vương thấy cậu ngẩn ra, hắn khẽ siết chặt ngón tay cậu.

Lý Ngư hồi thần, kìm nén xúc động muốn nói cho Cảnh Vương.

Tất cả đều chỉ là suy đoán của cậu, cậu không thể l.ỗ mãng nói cho Cảnh Vương, lỡ như không phải, nếu trúng độc không liên quan gì đến bệnh câm, chẳng phải sẽ làm cho Cảnh Vương mừng hụt sao?

Nhiệm vụ cấp bách nhất là giúp thái y xác định chất độc.

Cho dù là như nào, em đều sẽ cứu Thiên Trì.

Lý Ngư nhìn Cảnh Vương và hạ quyết tâm.

Huhu, cá yêu chàng lắm, không muốn thủ tiết đâu!

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện này đã được chôn xuống rất lâu rồi, sẽ cố gắng nói rõ!

Phải thật hạnh phúc nha!