Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 25




Ban đầu Diệp Thanh Hoan cho rằng đây là chuyện hài, vừa cười vừa đọc thư. Trong bức thư này chỉ có vẻn vẹn mấy lời, nhưng sau khi Diệp Thanh Hoan liếc một cái thì sắc mặt liền thay đổi.

Cảnh Vương mặc dù rất ghét bỏ Diệp thế tử nhưng dù sao thì y vẫn là biểu đệ mình, Cảnh Vương vẫn muốn biết chuyện gì khiến cho Diệp Thanh Hoan thay đổi sắc mặt, hắn liếc Vương Hỉ một cái.

Vương Hỉ tiến lên thay hắn nói: "Thế tử gia, ngài sao vậy?"

Diệp Thanh Hoan như người mất hồn, tới nửa ngày sau mới hoàn hồn lại, đưa thư tới: "Thiên Trì, huynh có biết bức thư này do người nào viết không?"

Vương Hỉ nhận thư, không nhìn qua mà lập tức giao cho Cảnh Vương. Mục Thiên Trì nhìn lướt qua, đọc xong cũng bất ngờ.

Bức thư này được viết bằng nét chữ xiêu vẹo nhất hắn thấy từ trước cho tới nay, chỉ có vài chữ là viết bình thường, phần lớn còn lại toàn cụt tay thiếu chân, xiêu vẹo như là bị gió thổi qua, so ra chữ bọn trẻ con sáu bảy tuổi tập viết viết còn đẹp hơn.

Chỉ nguyên chữ xấu còn chấp nhận được, trong thư... lại còn đề cập đến một việc sởn tóc gáy.

Nhị hoàng tử dự định ám hại Diệp Thanh Hoan, muốn đổ oan Diệp thế tử giết công chúa Kim Tuyệt, bức thư này dặn Diệp Thanh Hoan phải để tâm hướng đi của Nhị hoàng tử. Còn nữa càng không tin lời của Lục hoàng tử.

Hoàng đế bây giờ có sáu hoàng tử trong đó có bốn người đã trưởng thành, người tinh tường cũng nhìn ra được, Lục hoàng tử là tùy tùng của Tam hoàng tử, Tam hoàng tử và Nhị hoàng tử không hợp nhau, mà Cảnh Vương lại chẳng hợp với tất cả người còn lại.

Bức thư này chỉ mỏng bằng một tờ giấy nhưng nó lại liên quan tới ba vị hoàng tử trong bốn vị. Bản thân Diệp Thanh Hoan có quan hệ với Cảnh Vương nên chỉ cần nghĩ qua tới đây, sắc mặt Cảnh Vương cũng trở nên nghiêm nghị.

Thừa Ân Công phủ là mẫu tộc tiên hoàng hậu, được hoàng đế vô cùng coi trọng, tiền đồ sáng lạn là điều chắc chắn. Vì tiên hoàng hậu sinh ra mấy vị hoàng tử nhưng không chết trẻ thì lại không trọn vẹn nên mặc dù Thừa Ân Công phủ không có vị hoàng tử nào nhưng ấn theo địa vị bây giờ của họ thì cũng chẳng cần phải trợ giúp vị hoàng tử khác. Thêm nữa bình thường Thừa Ân Công không thường lui tới với mấy vị hoàng tử này, luôn cố gắng tránh phân tranh nhưng rất có thể phân tranh lại chủ động tìm tới.

Bức thư này được Hùng Phong đưa, chỗ nào cũng kỳ lạ. Những chuyện trong thư viết rất khó tin, không biết thực hư nên Diệp Thanh Hoan tạm thời khó mà phân biệt được. Hiện tại y đang còn chuyện khác đáng phải lo hơn, y không biết liệu bản thân mình có trở thành quân cờ trong ván cờ thâu tóm lấy phủ Thừa Ân Công không?

Mục Thiên Trì nghĩ một chút, ho nhẹ một cái. Diệp Thanh Hoan ngẩng đầu, chỉ thấy đầu ngón tay của Cảnh Vương bị móng tay bấm vào tên của một người.

Cảnh Vương đang ám chỉ, Diệp Thanh Hoan thấy rõ, Cảnh Vương muốn y chú ý tới "công chúa Kim Tuyệt".

Diệp Thanh Hoan ngơ ngác: "Sao huynh lại chỉ công chúa Kim Tuyệt?"

Nếu là những người khác có thể độ tin cậy sẽ cao hơn nhưng sao lại có liên quan đến công chúa Kim Tuyệt, gần đây Cảnh Vương và Diệp Thanh Hoan đều không thấy công chúa Kim Tuyệt có động tĩnh gì. Mà Kim Tuyệt cách rất xa hoàng thành của bọn họ, căn bản ngay cả mặt mũi của công chúa Kim Tuyệt cũng chưa từng thấy. Vậy vì sao Nhị hoàng tử lại giết chết một người như vậy rồi vu oan lên người y?

Đây đúng là chỗ mâu thuẫn, nếu như bức thư này là ván cờ bố trí cho Thừa Ân Công phủ thì không cần phải kéo theo công chúa ngoại bang vào. Bởi vậy Cảnh Vương càng nghiêng về phía tin tưởng hơn, ít nhất là tin một phần của bức thư này.

Cảnh Vương lấy giấy bút ra, viết "Lo trước khỏi hoạ". Diệp Thanh Hoan trầm mặc một lát, ý của Cảnh Vương y hoàn toàn hiểu rõ.

"Thà tin là có, chứ đừng không tin. Ta sẽ sai người để ý Nhị hoàng tử, còn cả... Lục hoàng tử kia, xem xem rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì."

Cũng để xem đến cuối cùng người viết bức thư này có ý gì.

"May mà có huynh nhắc nhớ đúng lúc, bằng không chắc ta phải hao tâm tổn trí một phen."

Diệp Thanh Hoan cười sảng khoái vỗ vai Cảnh Vương.

Người ngoài toàn nói rằng Cảnh Vương lạnh lùng, không để cái gì trong lòng cả nhưng đâu ai biết rằng thực ra hắn là một người cực kỳ cẩn thận, cái gì cũng để trong lòng.

Hành động có chút quá khích của Diệp Thanh Hoan khiến Cảnh Vương khẽ cau mày.

"Đúng rồi." Diệp Thanh Hoan nói, "Huynh cảm thấy ai sẽ là người đưa bức thư này, thế mà lại kêu Hùng Phong đưa thư. Chắc chắn người này biết rõ thói quen của ta, có khi nào -- là người rất thân quen với ta ư?"

Suy đoán này của Diệp Thanh Hoan không phải không có lý. Cảnh Vương cũng muốn biết ai là người đưa thư, thế nhưng ý nghĩ của hắn hơi khác với của Diệp thế tử.

Đúng là bức thư này được Hùng Phong đưa, nhưng thư lại được đưa sau khi Diệp thế tử đến thăm Cảnh Vương phủ. Nếu như là người quen của Diệp thế tử vậy vì sao lại gửi ngay dưới mí mắt của Cảnh Vương?

Cảnh Vương càng nghiêng về phía bản thân người này có quan hệ chặt chẽ với Cảnh Vương phủ hơn, chỉ là bắt được lúc Diệp thế tử qua phủ rồi đưa một bức thư như này.

Bức thư này có liên quan đến rắc rối ở khắp mọi nơi. Quay lại nhìn bức thư này, mặc dù chữ trong thư cũng coi như là phóng đãng, mấy mét bút đều phân nhánh, nét chữ rất đậm thuộc về loại thiên dùng sức. Cách viết như này.....sợ là bút đểu...

Cảnh Vương nghĩ lại, hắn nhớ mình từng gặp một cái bút bị trọc lông ở đây mấy hôm trước. Hình như là nó... nó ở trong phòng hắn!

Là thiếu niên kia, hắn từng suy đoán cậu ở trong phòng viết cái gì, lẽ nào -- chính là bức thư Diệp Thanh Hoan đang cầm ở trong tay?

"... Thiên Trì, huynh đang nghĩ gì mà trầm mặt vậy?"

Diệp Thanh Hoan duỗi hai ngón tay ra vẫy vẫy trước mặt Cảnh Vương.

Cảnh Vương không chút lưu tình đập cái tay đang làm loạn của y.

Diệp Thanh Hoan cười nói: "Có phải huynh đã nghĩ ra người đó là ai, ở nơi nào không? Ta sẽ có cách khiến người đó đến tìm ta, chỉ là -- "

Diệp Thanh Hoan liếc Cảnh Vương một cái, miễn cưỡng dừng lại ở chỗ quan trọng.

Cảnh Vương dùng ánh mắt thiếu kiên nhẫn ra hiệu: Có chuyện gì thì nói mau.

"Phốc." Diệp Thanh Hoan cười tiếp tục: "Ta tự có biện pháp của ta, nếu như huynh muốn tìm người đưa thư thì trước tiên hãy trả lời ta một chuyện đi."

Diệp Thanh Hoan cảm thấy mình thật quá thông mình khi nhân cơ hội này moi được chút thông tin từ phía Cảnh Vương. Y rung đùi đắc ý nói: "Nghe nói huynh bị đâm ở trong cung nên mới chuyển về vương phủ. Ta đây mãi vẫn không nghĩ ra, Cảnh Thái Điện là địa bàn của huynh, thị vệ của huynh cũng không hề ít vậy sao lại để thích khách mò vào trong?"

Diệp Thanh Hoan nhiều chuyện đã nghĩ rất lâu rồi.

Liên quan đến việc Cảnh Vương bị đâm, trong cung đều đoán xem là ai ra tay nhưng thích khách đã bị Cảnh Vương giết chết, tuy hoàng đế đã lệnh ngự tiền thị vệ lục lọi toàn bộ thi thể nhưng vẫn không tìm ra được đầu mỗi nào hữu dụng.

Trong cung hầu như mọi người chia ra làm hai suy đoán. Một suy nghĩ cho rằng là do Cừu quý phi vì Cảnh Vương mới bị hoàng đế trừng phạt nên tất nhiên Cừu thị sẽ ghi hận ở trong lòng. Việc ám sát Cảnh Vương mặc dù không phải là do quý phi gây nên nhưng ít nhất không thể không liên quan đến Cừu thị. Một loại khác thì lại lấy vi, đây là có người có ý định hãm hại Cừu thị. Dù sao Cảnh Vương bị đâm, dù là ai thì cũng sẽ đều nghĩ là Cừu thị làm. Nhị hoàng tử đang vội vàng muốn "hòa thuận" cùng Cảnh Vương cũng lo lắng về chuyện này. Gã ngoại trừ muốn giải vây cho Cừu thị thì cũng sợ hoàng đế nghe được mấy lời bóng gió này bên ngoài.

Diệp Thanh Hoan thân là biểu đệ ruột thịt của Cảnh Vương, đương nhiên cũng quan tâm tới Cảnh Vương. Y muốn biết kẻ nào lại to gan lớn mật dám động thủ ở trong cung. Mấy năm gần đây Tam hoàng tử nóng vội muốn hành động, hắn đã lén lút hợp lực với Lục hoàng tử, muốn phân tranh cao thấp với Nhị hoàng tử, giữa các hoàng tử đang giương cung bạt kiếm đấu đá với nhau.

"Cho nên -- cuối cùng là kẻ nào ám sát? Nếu như huynh nói cho ta, có qua có lại, ta sẽ tìm ra người viết bức thư này."

Vì sao Cảnh Vương lại không để người sống mà lại trực tiếp giết chết thích khách?

Diệp Thanh Hoan cảm thấy chắc chắn hắn đã biết được điều gì đó nhưng lại không chịu nói.

Cảnh Vương hừ lạnh, liếc Vương Hỉ một cái, Vương Hỉ che miệng cười trộm rồi ra lệnh thị vệ xách cổ Diệp Thanh Hoan.

"Thiên Trì, huynh làm gì vậy!" Diệp Thanh Hoan sợ đến tái mặt.

Vương Hỉ nói chậm rãi: "Thế tử gia, sao ngài lại không nhớ chứ, điện hạ ngài ấy luôn không thích bàn điều kiện với người khác. Việc gì ngài phải nhất định bàn luận với ngài ấy vậy."

Diệp Thanh Hoan: "..."

Được rồi, y đúng là đồ ngốc mới cho rằng có thể nói mấy lời sáo rỗng với Cảnh Vương mà!

Vương Hỉ sai người mang Diệp thế tử ném ra ngoài phủ. Diệp Thanh Hoan giãy giụa trước khi chết: "Đợi đã, nếu như ta bị đuổi đi, vậy thì ai sẽ tìm người đưa thư?"

"Thế là không được rồi thế tử gia." Lông mày Vương Hỉ trêu chọc, "Điện hạ bảo lão nô hỏi ngài, ngài muốn bị đuổi ra ngoài, hay là tự mình nói?"

"Ta phục thật rồi." Diệp Thanh Hoan cười mắng, cũng không già mồm nữa, chủ động nói biện pháp của mình ra.

Biện pháp của y chính là Hùng Phong. Người viết thư vừa mới đưa thư cho Hùng Phong nên chắc chắn Hùng Phong đã thấy người này rồi. Bọn họ chỉ cần để Hùng Phong dẫn đường thì nhất định có thể tìm được người.

Cảnh Vương: "..."

Hóa ra còn có thể như vậy à!

Diệp Thanh Hoan mở dây xích chó ra, liến thoắng nhờ nhờ Hùng Phong giúp.

Hùng Phong không biết có nghe hiểu không, chờ Diệp thế tử nói xong, nó liếm lòng bàn tay của y rồi xoay người chạy.

Diệp Thanh Hoan vội hỏi: "Nhanh, nó muốn tìm người."

Cảnh Vương và Diệp Thanh Hoan liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý đi theo phía sau.

Thời điểm Cảnh Vương và Diệp Thanh Hoan không có mặt, Lý Ngư đã nhanh chóng trắng trợn không thèm kiêng dè biến thành người, làm Hùng Phong sợ tới mức sủa loạn một lúc.

Lý Ngư biến thành người thì không sợ Hùng Phong, nhưng lại không có đồ ăn để dụ Hùng Phong, nên đành cho nó ăn viên thức ăn màu hồng.

Cậu không ngờ tới là Hùng Phong vậy mà lại cực thích thức ăn cho cá, không những không sủa nữa mà liếm mạnh lòng bàn tay Lý Ngư. Lý Ngư thu phục Hùng Phong xong thì lấy thư trong không gian tùy thân ra, để Hùng Phong ngậm và đưa đi.

Đến đây, kế hoạch cứu người coi như hoàn thành hơn nửa, tiếp theo phả xem xem Diệp thế tử bố trí ra sao.

Thật ra tốt nhất là cậu nên đi cùng với nó, nhưng cả dạng người lẫn dạng cá đều không tiện. Hình người vừa xuất hiện sẽ bị bắt, hình cá thì sợ chó hơn nữa lại không đuổi kịp được con chó này.

Vì vậy, Lý Ngư quyết định ở lại chỗ cũ, ngồi đợi Hùng Phong đưa thư trở về.

Lần biến thân này cực kỳ thuận lợi. Thời gian biến trở về cũng không bị sớm hơn, Lý Ngư không dám chạy loạn, cậu mặc xiêm y ngồi ở trong phòng, ngẩn người nhìn điểm tâm trắng trẻo mập mạp hình hoa anh đào trong đĩa ở khay đối diện.

Món này được gọi là bánh hoa đào (1). Ngoại hình như hoa đào, mùi cũng rất thơm. Cậu nghe Vương Hỉ nói, đây là học được ở trù nghệ trong cung, đôi khi Cảnh Vương cũng sẽ dùng một ít.

(1) Bánh Hoa Đào

Vì điểm tâm được Vương Hỉ tự mình bày ra nên chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Lý Ngư ngồi một lúc thôi đã buồn bực ngán ngẩm, rất nhanh cậu đã muốn động đến trên bánh hoa đào.

Lần trước biến người, cậu bận viết viết chữ nên không kịp ăn đồ ăn của con người. Lần trước nữa biến thành người, đồ ăn cậu ăn là do Hứa đại nương bưng tới nhưng lại không có điểm tâm. Lúc này một bàn điểm tâm rất hấp dẫn ở ngay trước mặt, Lý Ngư liền thấy... cậu thèm.

Đây là điểm tâm của Cảnh Vương, thú cưng phá hoại điểm tâm của chủ nhân, chắc là rất bình thường nhỉ.

Bánh hoa đào chia làm ba tầng được xếp thành hình núi rất chỉnh tề. Lý Ngư chọn một cái tương đối lớn trong ba cái ở trên chóp, nhét vào trong miệng cắn một miếng.

Bánh màu hồng nhạt, làm từ bột ngô cắn vào giòn xốp thơm ngọt, mỹ danh viết bánh hoa đào, không ngờ vị cũng như hoa đào.

Lý Ngư sợ thời gian biến hình sắp hết, ăn vội ăn vàng, ăn xong còn muốn ăn nữa, liền cầm khối thứ hai, nhét vào trong miệng.

Cậu cũng không tính là ăn quá nhiều, chỉ hai khối thôi nhưng tầng cao nhất lại xuất hiện một lỗ hổng khiến núi bánh không còn hoàn mỹ nữa. Lý Ngư nghĩ một chút, lấy hai cái bánh hoa đào ở tầng thấp nhất ra rồi xếp lại một chồng với chỗ bánh bánh còn lại. Làm như vậy thì tầng này nhỏ hơn một chút. Lý Ngư lại lấy một cái ở tầng thứ hai, rồi xếp lại tầng hai...

Như vậy, toàn núi bánh đều nhỏ hơn một vòng.

Lý Ngư hài lòng gật đầu, rồi cậu gặm hết mấy cái bánh hoa đào còn xót, nhét đến mức phồng cả hai má.

Cậu đang hăng say nhai điểm tâm thì bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng chó sủa. Ban đầu Lý Ngư rất vui, Hùng Phong thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cậu giao trỏ về rồi à?

Lý Ngư tới chỗ song cửa nhìn một cái, Hùng Phong điên cuồng quẫy đuôi cả đường, nhanh như chớp, đằng sau là Cảnh Vương và thế tử Thừa Ân Công.

Lý Ngư: ! ! !

Hùng Phong ngu ngốc, cậu cho rằng với một con chó thì có thể cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ, không phản bội cậu nhưng thế quái nào lại dẫn hai người kia tới vậy?

Cậu lại thấy buồn lần hai rồi!