Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 9: Cái miệng nhỏ nhắn






Bên trong Yêu Quý salon có cả nhà hàng Tây, không thể không nói Seven là một người rất có khiếu kinh doanh, hội quán như vậy, tại cái thành thị này, thậm chí cả nước đều rất nổi tiếng.

Trương Tử Hề là khách quen ở đây, trên cơ bản tất cả người bán hàng đều biết cô, biết cô là khách nhân trọng yếu nhất của hội quán, tuy rằng không biết bối cảnh cô ra sao, nhưng lại biết người phụ nữ xinh đẹp cực kỳ này là không thể nhạ, không thấy ngay cả boss của bọn họ là Seven đều phải cẩn thận tiếp đón sao?

Cho nên khi Trương Tử Hề mang theo Chu Tư Y một đường đi tới, mỗi người bán hàng nhìn thấy Trương Tử Hề đều lập tức dừng lại cước bộ, bán cúc thắt lưng, chờ Trương Tử Hề đi xa rồi mới dám thẳng lưng tiếp tục công tác. Tình cảnh này ở trong mắt Chu Tư Y, Trương Tử Hề nghiễm nhiên trở thành một vị nữ vương đang đi tuần tra quốc thổ của mình.

Trương Tử Hề tại đây có một gian phòng thuộc về cô, hơn nữa toàn bộ nhà ăn, chỉ mình cô mới có thể hưởng thụ sự phục vụ như vậy. Hai người trực tiếp đi vào phòng đặc chúc của Trương Tử Hề, sau đó ngồi xuống. Người bán hàng cung kính đứng cạnh, nửa cúi đầu hai tay đưa thực đơn, nhưng là Trương Tử Hề ngay cả xem cũng chưa xem liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Hai phần thịt bò là tốt rồi, nhớ nấu cho chín, đồ ăn tiêu độc cẩn thận xong hãy mang lên. Đi đi!"

Người bán hàng không dám nhiều lời, nàng biết nữ vương là không thể nhạ, vẫn bảo trì tư thế cúi đầu, đi ra cửa mới dám thẳng lưng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chu Tư Y đoan chính ngồi, giống như tiểu thư khuê các bình thường, bộ dạng đoan chính thành thạo, nhưng dù sao thì nàng vẫn còn trẻ, trẻ con ngây ngô chưa thốn tẫn hết, cho nên luôn thiếu hương vị thành thục. Nhưng mà Trương Tử Hề tin tưởng, chờ cô gái nhỏ này qua vài năm, chính là một nữ tử có thể hấp dẫn người ta.

Kỳ thật Chu Tư Y chưa từng trải qua hoàn cảnh như vậy, cũng chưa từng ăn qua thịt bò, chỉ có nàng biết, bởi vì nàng cái gì cũng không hiểu, cho nên mới làm bộ như không nhanh không chậm, nửa bước không sợ hãi. Rất nhiều thời điểm chính là như vậy, gặp được cái gì không hiểu, trăm ngàn đừng xen mồm hoặc là làm ra chuyện vô vị, như vậy thoạt nhìn trông rất ngốc, ngược lại còn bị chê là "bắt chước trưởng giả học làm sang". Không bằng cái gì cũng không làm, ai có thể biết mình là không hiểu hay là khinh thường chứ?

Nhưng Chu Tư Y công lực không đủ, sau khi người bán hàng bưng thịt bò lên, nàng liền phá công, tuy rằng nàng học theo động tác tao nhã của Trương Tử Hề, cô làm từng bước, nàng cũng làm từng bước, nàng chưa từng ăn qua thịt bò, tùy ý cầm dao nĩa đều học được không thua kém, nhưng đến khi cắt thịt bò thì lập tức lộ bộ mặt thật.

Trương Tử Hề ghét bỏ thịt bò nửa sống nửa chín vì khả năng nó không sạch sẽ, cho nên món thịt mà cô gọi là chín toàn phần, thịt bò chín có vẻ cứng hơn, cho nên yêu cầu thiết công cũng có vẻ cao hơn. Thời điểm Chu Tư Y cắt thịt, nàng không dùng nhiều sức nên thịt bò không đứt, vì thế nàng cho thêm đại lực. Nhưng nước sốt dưới miếng thịt khá trơn, dao nhỏ một chút hoạt khai, rớt xuống bàn, phát ra một tiếng "bang" chói tai.

Trương Tử Hề đang tao nhã cắt thịt bò thành những khối nhỏ, vừa muốn bỏ vào miệng, cũng bị Chu Tư Y làm cho hoảng sợ, cô dừng lại động tác, cau mày nhìn về phía Chu Tư Y.

Chu Tư Y cũng hiểu được thật vô thố mất mặt, nhưng là cũng không biết mình nên phản ứng thế nào, chỉ có thể ngơ ngác cầm dao nĩa, bất đắc dĩ thật có lỗi nhìn Trương Tử Hề chương hiển tao nhã ở đối diện.

Mọi người đều biết, hào môn thế gia đều cực kỳ chú trọng lễ nghi, mà chú trọng nhất chính là lễ nghĩa lúc ăn cơm. Hơn nữa Trương Tử Hề là đệ tử tiêu chuẩn cùng đủ tư cách hào môn thế gia, cho nên sau khi Chu Tư Y phát ra tiếng vang kia, cô nhíu mày không nói gì, Chu Tư Y như vậy là không lễ phép, không phù hợp lễ nghi.

Nhưng khi nhìn đến bộ dáng Chu Tư Y ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu đô khởi, ánh mắt mở rất lớn nhìn cô, cô bỗng dưng cảm thấy tâm tình tốt lên. Trong lòng cô nghĩ, sủng vật cần mình chậm rãi điều giáo, nếu người khác điều giáo xong lại giao cho cô, vậy chủ nhân như cô không phải là không có cảm giác thành tựu, không thú vị hay sao?

Vì thế cô giãn mày ra, thật vui vẻ cười cười, rướn người lấy phần ăn của Chu Tư Y đặt trước mặt mình, giơ dao nĩa nói với Chu Tư Y: "Nhìn động tác của tôi nha!"

Tâm tình hiện tại của Trương Tử Hề tốt lắm, động tác cùng ngôn ngữ lộ ra hương vị ngây thơ, quyến rũ mà không phóng đãng, tình tiết kia quả thực khiến người trầm mê không thôi, cảm xúc cuộn trào như nước, Chu Tư Y đột nhiên cảm thấy mình hô hấp hơi khó, mặt tức thì nóng lên, ngu ngơ nhìn Trương Tử Hề.

Trương Tử Hề còn thật sự cắt thịt bò, nhưng lại rất thông cảm vì miệng Chu Tư Y hơi nhỏ, cô cắt một khối đặc biệt nhỏ, sau đó đưa cho Chu Tư Y: "Nè, cho em, ăn đi."

"A......" Chu Tư Y lúc này mới phản ứng lại đây, nàng vừa mới nhìn chằm chằm vào Trương Tử Hề rồi ngẩn người, khoảng thời gian đó đều là yên lặng. Trong đầu nàng trống rỗng, động tác cắt thịt cái gì, một chút cũng chưa chú ý. Khi Trương Tử Hề đem thịt bò đã cắt ra phóng tới trước mặt nàng, nàng mới phản ứng lại, có điểm ngượng ngùng đáp: "Cám ơn...... Hề."

Trương Tử Hề xem Chu Tư Y ngơ ngác, cô thật sự là yêu chết cái miệng nho nhỏ giống như anh đào kia, mỉm cười, chuyên tâm ăn thịt bò.

Mà Chu Tư Y lại không bình tĩnh như vậy, nàng cảm thấy tâm tính mình thật vất vả mới điều chỉnh được dường như bắt đầu rối loạn, vì thế không dám nhìn Trương Tử Hề nữa, nàng cúi đầu chậm rãi ăn thịt được Trương Tử Hề cẩn thận cắt nhỏ. Nhưng mà, nếu lúc này Chu Tư Y biết Trương Tử Hề vừa ăn thịt bò vừa nghĩ cái gì, tuyệt đối sẽ nuốt không trôi.

Trương Tử Hề không có dưỡng qua sủng vật, đó là bởi vì giáo điều nhà cô không cho phép, căn cứ theo như lời giáo điều nói, dưỡng sủng vật làm cho một người trở nên khiếp nhược, chả biết đạo lý này là từ đâu mà đến luôn. "Chưa ăn qua thịt heo, nhưng luôn gặp qua heo chạy", vì thế cô yên lặng nghĩ đến, dưỡng sủng vật không phải là mình hảo hảo chuẩn bị thực vật rồi cho sủng vật ăn sao? Xem bọn chó mèo kìa, không phải là chủ nhân luôn chuẩn bị miêu lương cẩu lương xong rồi mới phóng tới trong chén cho tụi nó ăn sao?

Lúc hai người dùng cơm xong, Trương Tử Hề đặt tay dưới bàn ấn nút một chút. Cái nút kia là để triệu hồi người bán hàng, kỳ thật cái nút này trong các phòng khác của Yêu Quý salon đều là gắn trên tường, chỉ có phòng đặc chúc của Trương Tử Hề là không chỉ trên tường có, ngay cả dưới bàn cũng có, do dó một gian, độc nhất vô nhị!

Không bao lâu người bán hàng liền gõ cửa tiến vào, cầm hoá đơn trong tay, cung kính nói với Trương Tử Hề: "Trương tiểu thư, lần này ngài mua tổng cộng bảy bộ quần áo, bảy đôi giày, ba cái ba lô, tổng cộng là sáu vạn tám ngàn khối, hai phần thịt bò là một ngàn khối, tổng cộng là sáu vạn chín ngàn khối*."

*xấp xỉ 246,123,000 VNĐ

Trương Tử Hề lạnh lùng gật gật đầu, xuất ra thẻ tín dụng đặt trên khay, phất tay ý bảo người bán hàng có thể đi tính tiền.

Mà Chu Tư Y nghe thấy người bán hàng báo giá, hệt như bị kinh hách dữ dội, nàng trừng lớn hai mắt nhìn Trương Tử Hề, trời ạ, như vậy liền đi tong sáu vạn chín ngàn khối? Không sai biệt lắm đủ để nàng hoàn thành bốn năm đại học. Lúc này, nàng đột nhiên có loại ngộ đạo, trách không được có nhiều người cam tâm tình nguyện làm nhị nãi cùng tiểu bạch kiểm của người khác.

"Hử? Như thế nào?" Trương Tử Hề quay đầu lại, gặp bộ dáng Chu Tư Y cơ hồ như bị dọa đến, không rõ cho nên hỏi.

Năng lực điều tiết tâm lý của Chu Tư Y xác thực cũng đủ cường đại, nàng hít sâu hai hơi, nuốt nuốt nước miếng, có điểm cố hết sức hồi đáp: "Không...... Không có gì, cám ơn chị, Hề."