Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 1




Nhiệt độ không khí hôm nay là 28°, hơn nữa nơi này thật trống trải, bầu trời trong xanh không một gợn mây,, tầm nhìn cũng thật thoáng đãng, chà, thời tiết tốt như vậy thật sự rất thích hợp tham gia "Trò Chơi Sinh Tồn".

Lương Tiểu Nhu đeo kính râm, mặc đồ rằn ri, dáng người cao gầy, tư thế mạnh mẽ hiên ngang, giờ phút này đang cẩn thận quan sát hoàn cảnh và địa hình xung quanh.

Tốt, đã thấy con tin.

Môi theo thói quen khẽ nhếch, Lương Tiểu Nhu nhanh chóng ra chỉ thị: "Hành động lần này của chúng ta là để giải cứu con tin, chúng ta lại phải đối mặt với bọn tội phạm khá thông minh. Bọn chúng nhan hiểm, gian trá lại có nhiều mưu kế quỷ quái khôn lường, cho nên thấy bọn chúng tuyệt đối không được nương tay, nhất định phải bắn, Understand?"

"Yes Madam!" Theo hành động của Lương Tiểu Nhu, toàn bộ đồng đội của cô ghìm súng, giữ vững cảnh giác, tìm chỗ ẩn nấp.

Trong chốc lát, đứa em trai ngốc của cô lại không hề giấu mình mà lao ra hy sinh làm bia đỡ đạn. Muốn lợi dụng quan hệ thân thích sao? Khóe miệng cong lên, Lương Tiểu Nhu giơ súng, không chút lưu tình hướng về phía trước 10 mét bóp cò. Hơn nữa, là bắn càn quét.

"A! A! Ây da!" Lương Tiểu Cương trông như con khỉ nhảy loi nhoi trên đất, "Chị! Chị! Cả em ruột mà chị cũng không tha sao!A!" Anh chàng ý đồ lượn phải lượn trái để tránh né đòn công kích, ai ngờ lại đánh giá thấp tài thiện xạ của chị mình, bất đắc dĩ chỉ có thể trơ mắt nhìn quần áo lem luốc màu sơn.

Khéo đùa, ngay cả chút kỹ xảo này mà nhìn không ra thì cô thật không xứng làm Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án Lương Tiểu Nhu.

Đột nhiên, từ phía sau Tiểu Cương vọt lên một bóng người. Súng trong tay người này còn chưa kịp nhắm vào Tiểu Nhu, cô đã sớm đoán được mà linh hoạt lăn người sang né tránh. Núp sau đống lốp xe chất cao, Lương Tiểu Nhu đắc ý: "Muốn lợi dụng em trai để dụ em? Không dễ đâu!"

Người kia nở nụ cười, Lương Tiểu Cương lại khóc, cậu lảo đảo đứng lên, vẻ mặt đau khổ. "Ế, cái chết của em không đáng giá sao!" Vừa nói cậu vừa quay đầu liếc liếc người sau lưng – bạn trai của chị gái đồng thời cũng là sếp cậu, Cao Ngạc Bác. Tiểu Cương than trách, cũng tại Sếp Cao mang cậu ra làm bia đỡ đạn thôi!

Cao Ngạn Bác cười ha hả, đứng lên chuẩn bị xông ra. "Cậu Cương, cậu đã chết rồi, yểm trợ cho tôi." Theo dấu anh, những người cùng đội cũng xuất hiện, giơ súng nhảy ra.

Lương Tiểu Nhu vừa thấy, vậy là muốn xáp lá cà sao? Cận chiến kiểu này cô cũng sẽ không thua! Vì thế Tiểu Nhu vung tay lên, người của cô bên này cũng đều vọt ra. Hai bên chiến đấu với nhau, khói thuốc súng tràn ngập chiến trường.

Trong lúc cô đang hết sức tập trung tiêu diệt kẻ thù, cho rằng sắp thắng đến nơi rồi, nhưng Cao Ngạn Bác ở bên kia lại cao hứng tuyên bố Pháp chứng bọn họ thắng.

"Ai nói chứ?" Lương Tiểu tháo kính râm xuống, không chịu thua nhìn về phía anh ấy.

"Lúc nãy đội viên tinh anh Doctor Koo của các vị không nghĩ tiến thủ, chỉ lo cho bồ, nên tôi đã giải cứu thành công con tin. Mọi người hãy nhìn đi, haha!". 'Con tin' được cứu liền giơ ra hai ngón tay chữ V, đứng bên cạnh Cao Ngạn Bác cùng cười tươi rói.

'Con tin' này có phải là người bên Pháp chứng, bằng không sao lại cười rạng rỡ đến như vậy!

Lương Tiểu Nhu cảm thấy hai người bọn họ cười thật chướng mắt, nhất là cái người kêu sếp Cao kia. Bình thường không phải tính tình trầm ổn thành thục hay sao, hiện tại thắng thì cười vui vẻ đến như vậy, hừ. Quay lại nhìn thấy đội viên"Tinh anh"của nàng, bác sĩ pháp y nổi danh Cổ Trạch Sâm cũng cười tươi roi rói nhất vậy, cảm thấy bó tay. Bác sĩ Cổ vĩ đạ à, cậu muốn thương yêu bà xã cũng đừng chọn lúc này chứ. Nếu không phải tại cậu khờ dại lo lắng đi xem ngón tay của vị hôn thê bị cậu bắn trúng, sau đó bị em ấy vốn đã âm mưu từ trước bắn cho một phát, thì cậu làm sao mà chết được? Tên Sếp Cao kia cũng làm gì có cơ hội chơi dương đông kích tây đâu! Anh ấy nào có cơ hội giải cứu con tin chứ! Cậu lại còn cười rạng rỡ được như vậy nữa, chúng ta thua rồi kìa!

Trong lòng hung hăng mà chửi một trận, Lương Tiểu Nhu cảm thấy cũng cần biểu hiện phong độ một chút. Cô vừa định tao nhã nói mấy câu lấy lệ giữ thể diện, cách đó không xa một tiếng thét chói tai vang lên, xuyên qua không gian truyền tới rõ ràng.

"Aaaaaaaaaaaaaa"

Tất cả mọi người nhìn nhau, sắc mặt Lương Tiểu Nhu đanh lại, "Chúng ta đi."

Hết Chương 1

-------------------------------------



Tác giả nói ra suy nghĩ: Ưm, mọi người có xem qua 《Pháp Chứng Tiên Phong 2》 của TVB chưa, ta chính là lấy Madam Mã với Madam Lương từ trong đó, mới có truyện này tồn tại. Có điều, tha thứ cho ta đã sửa tên của Madam Mã lại, bởi vì tên thật của cô (Mã Quắc Anh) thật sự là... Mọi người có hiểu được không. Dù sao cô cũng rất có khí thế đích thực là băng sơn ngự tỷ a, tên này thật sự khiến ta cảm thấy có chút bất lực... Cho nên, ngẫu nhiên thay đổi một chút, hi vọng mọi người sẽ thích.

Mấy lời tác giả nói mình chỉ dịch khi nào cảm thấy cần cho truyện, còn nói linh tinh thì sẽ không dịch.