Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 27




"Tiểu Nhu, Khoa Quan hệ cộng đồng nhận được nhiều cuộc điện thoại của phóng viên, đều nói muốn phỏng vấn cô làm sao phá được vụ án mưu sát, hôm nào cô rãnh cho họ chút thời gian đi, nhưng tuyệt đối không làm cản trở công việc của cô." Sếp Trương cười tủm tỉm nhìn người có năng lực ông hài lòng nhất ngồi ở trước mặt.

"Đâu có, đều là công lao của mọi người." Lương Tiểu Nhu cũng đang cười, chỉ là có chút miễn cưỡng.

"Cô rất khiêm tốn, cho tới nay vẫn luôn như vậy. Ha ha, Tổ Trọng án của chúng ta phá được vụ án này, để xem MBA còn gì để nói!" Sếp Trương đắc ý nheo mắt lại.

MBA? Mã Lạc Xuyên cũng là người của MBA, nhớ lại từ lúc đầu họ quen biết lại không hề nghe thấy thuật ngữ này từ miệng cô ấy.

Lương Tiểu Nhu có chút ngạc nhiên suy nghĩ.

"Vậy cứ làm như đã nói?"

"Hả?" Lương Tiểu Nhu phát hiện không thể kiểm soát được suy nghĩ cũa mình lại nghĩ đến cái người hại cô mất ngủ tối qua, lắc đầu, cứng rắn kéo bản thân lại. "Sếp Trương, phần báo cáo đó đã giao cho Sếp, bây giờ người nắm rõ vụ án này nhất là Sếp, đương nhiên là Sếp đi gặp phóng viên rồi." Cô nháy mắt có chút lém lỉnh. "Sếp nhớ chụp vài tấm hình đẹp nha."

Sếp Trương bất lực thở dài, "Lần nào cô cũng vậy, phóng viên đến phiền cô, cô đều đẩy hết cho tôi... Được rồi được rồi, để tôi tiếp phóng viên dùm cho cô."

"Cám ơn Sếp!"

"Được rồi, tôi không phiền cô làm việc nữa." Sếp Trương đứng dậy trước khi đi lại thòng thêm một câu. "À, phải rồi, biết cô rất có trách nhiệm, nhưng cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, cô xem mắt cô thâm đen cả rồi."

"Tôi đưa Sếp ra ngoài." Lương Tiểu Nhu im lặng, sau đó đứng dậy, theo Sếp trương đi ra khỏi văn phòng.

Chịu thôi, ai biểu trời sinh cô bị vô cảm đối với truyền thông chi, cảm thấy đối mặt với phóng viên rất phiền phức, cũng không thích cảm giác bị bắn đèn flash. Cho nên lần nào cũng vậy, đối với việc này cô trốn được thì sẽ trốn.

Đáng tiếc, có một số việc muốn trốn cũng trốn không khỏi.

Sếp Trương ra khỏi văn phòng, vậy ở giữa mọi người chào "Goodbye Sir!", cảm thấy hài lòng rồi đi.

Chờ bóng dáng của ông biến mất không còn nhìn thấy nữa, Thẩm Hùng nhún vai, trêu chọc nói: "Có công thì Sếp hưởng, chịu khổ thì dành cho chúng ta. Ôi..." Thẩm Hùng lắc lắc đầu như chẳng có gì lạ lẫm, nhìn chằm chằm Boss của anh ta. "Trên đời này chính là không công bằng như thế."

"Căn bản là như vậy đó..." Tiểu Thắng và Thạc Tử ở một bên than vãn trông cũng rất đáng thương.

Lương Tiểu Nhu buồn cười. "Biết rồi biết rồi, không cần phải nói vòng vo." Cô vỗ vỗ tay, "Tôi biết mọi người rất vất vả, một lúc phá được hai vụ án mạng, hôm nay ăn tối tôi đãi, có ý kiến gù không?"

Quyết định của cô tự nhiên là đổi lấy tiếng vỗ tay hoan hô nhất trí của mọi người.

"Yeah! Chỉ có Madam là sáng suốt nhất thôi!"

"Thích Madam nhất!"

"Có điều......" Chờ tiếng hoan hô ngừng lại, Lương Tiểu Nhu cười tủm tỉm bổ sung: "Nhưng còn chưa phá được vụ án lựu đạn, cũng chưa bắt được Dũng đá, bây giờ vẫn chưa đến giờ tan sở, có phải vẫn nên tiếp tục cố gắng không?"

"Yes......" mọi người nhừa nhựa trả lời, cười giỡn một hồi, xong từng người vẫn ngoan ngoãn quay trở về vị trí làm việc của mình.

Chơi là chơi, nhưng công việc vẫn yêu cầu thật nghiêm túc, thật cố gắng!

"Lương Tiểu Nhu."

Lương Tiểu Nhu sửng sốt, ngước lên lại nhìn về phía cánh cửa, chào đón, hiện lên một nụ cười đẹp đẽ.

Mã Lạc Xuyên cầm theo một túi lớn, vô cùng tự nhiên đi tới. "Có thể nói vài lời không?"

Ngay cả bản thân cũng không nhận ra khóe miệng mình cười cong lên đến mức nào, vả lại còn mở rất rộng. Cô gật đầu, trong giọng nói hơi khó nhận ra có chút hào hứng. "Ừm, vào đi rồi nói."

Hai người bước vào văn phòng, Tiểu Thắng chạy đến thì thầm vào tai đội trưởng: "Anh Hùng anh Hùng, sao em lại cảm thấy quan hệ giữa Boss với Madam Mã bây giờ tốt lắm, trước đây hai người gặp mặt không phải luôn trong không khí chiến tranh rất căng thẳng sao?"

Tuy là kề tai nói nhỏ, nhưng có thể làm cho cả Tổ Trọng án đều nghe thấy.

Thạc Tử cũng thấy kỳ lạ, "Ừ, bây giờ mỗi lần Madam Mã đến, tôi thấy Madam hình như rất vui."

"Làm gì có." Thẩm Hùng không đồng ý, ngạc nhiên liếc nhìn mọi người. "Dù sao Madam cũng đã cứu Boss, có ơn thì phải trả có hiểu hay không. Hơn nữa, hai vụ án này cũng nhờ Madam Mã giúp chúng ta rất nhiều."

Hai người có chỗ hiểu chỗ không mà lắc đầu.

Phương Nhiễm lại nhìn chằm chằm cánh cửa văn phòng đã đóng lại, cắn môi như đang suy nghĩ điều gì.

Mã Lạc Xuyên đặt túi đồ dưới sàn, khóe mắt như ẩn như hiện nét cười, nói với Lương Tiểu Nhu: "Chúc mừng cô."

"Hả?" Lương Tiểu Nhu bối rối.

Thoạt nhìn tâm trạng Mã Lạc Xuyên có vẻ rất tốt, gương mặt ôn hòa, nhẹ nhàng giải thích: "Hiệu quả làm việc của Tổ Trọng án của cô rất tốt, liên tục phá được hai vụ án lớn, không phải đáng để chúc mừng sao?"

"Cũng phải." Ngay cả mình cũng không thể giải thích được sự vui sướng tận đáy lòng từ đâu mà đến, Lương Tiểu Nhu mỉm cười trả lời.

Cái này, cô có thể hiểu là sự khen ngợi hay không?

Mã Lạc Xuyên khen ngợi... Vẫn luôn thấy cô ấy là người thích chế giễu, không nghĩ tới cô ấy còn có thể khen ngợi người khác.

Hơn nữa, "người khác" này lại là mình...

Giống như bản thân còn vui vẻ hơn cả khi nãy Sếp Trương khen thưởng...

Có điều, thực tế cô ấy cũng làm rất nhiều, nếu không có sự giúp đỡ và lời khuyên của cô ấy, mọi người làm sao có thể phá được vụ án nhanh như vậy.

"Phải rồi, tôi tới tìm cô là muốn nhờ cô một việc." Mã Lạc Xuyên nghiêm túc nói.

"Việc gì?"

"Tôi biết hôm nay vợ của Vương Chính Hồng sẽ đến để nhận lại di vật của chồng mình, cô có thể giúp tôi một việc không?" Ánh mắt của Mã Lạc Xuyên nhìn Lương Tiểu Nhu.

Tại sao lại là về Vương Chính Hồng?

Chẳng lã ngày hôm qua cô ấy nổi giận là vì anh ta, hôm nay đến đây cũng là vì anh ta?

Cô ấy và anh ta cuối cùng có quan hệ gì?

Hay là......

Mã Lạc Xuyên cúi xuống thở dài, hình như cô ấy lại hiểu lầm mình. Đồ ngốc này sao có thể ngốc đến như vậy hả?

Thật sự nhịn không được, Mã Lạc Xuyên đưa tay ra nhẹ nhàng sờ vào đầu đồ ngốc đang ngẩn người kia, giống như ở nhà cô ấy thường xuyên sờ Đậu Đỏ vậy, mang theo sự dịu dàng mà bản thân không nhận ra, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, dường như ẩn chứa sự cưng chiều: "Đồ ngốc, giữa tôi và Vương Chính Hồng thật sự không có gì. Chỉ là, tôi cảm thấy thật có lỗi."

Cảm giác được sự đụng chạm dịu dàng thoải mái trên đỉnh đầu mình, Lương Tiểu Nhu mỗi khi gặp Mã Lạc Xuyên đều phản ứng chậm chạp vẫn còn đang ngơ ngác, hoàn toàn không cảm thấy hành động của hai người có bao nhiêu mờ ám. Cô nghe cô ấy nhẹ giọng giải thích rõ ràng, một lúc sau, mới mở miệng hỏi, giọng nói cũng nhỏ nhẹ như thế: "Vậy cô... Hôm qua tại sao lại nổi giận như vậy?"

Mã Lạc Xuyên tự giễu mà cười khổ: "Tôi cảm thấy bản thân rất thất bại."

Đúng thế, rất thất bại.

Cho dù là lấy cái cớ đường hoàng nghe như rất vĩ đại "Có thể giúp cho nhiều người thoát khỏi sự nguy hiểm của ma túy", nhưng là do cô có tính ích kỷ, mới đi tìm Vương Chính Hồng, kêu gọi anh ta làm tay trong. Hơn nữa, còn dùng con của anh ta để uy hiếp anh ta. Sau đó, làm cảnh sát như cô cũng không thể hoàn thành vai trò bảo vệ tay trong, bảo vệ nhân chứng, cho nên Vương Chính Hồng mới bị giết chết. Sau đó nữa, cô vẫn không tìm được hung thủ, nếu như không có Tổ Trọng án và Tổ Pháp chứng, và sự trợ giúp của pháp y Cổ Trạch Sâm, có lẽ, cô không làm được bất cứ cái gì......

Ngày hôm qua giận dữ ở trước giường bệnh của Diệp Chí Văn, chẳng qua chỉ là thấy thật thất vọng và nổi giận với bản thân.

Sau khi trở về cô cũng đã suy nghĩ rất lâu, vẫn là hi vọng mình có thể làm được một cái gì đó cho Vương Chính Hồng, cho dù là thỏa mãn một nguyện vọng khi anh ta còn sống cũng được.

Mã Lạc Xuyên thừa nhận, lần này cô đan xen rất nhiều cảm xúc cá nhân rối ren ở bên trong, cho nên mới không giữ được lý trí bình tĩnh giống như cô lúc bình thường. Có lẽ bởi vì nụ cười trong khoảnh khắc đó của Vương Chính Hồng đã đánh động cô, mới khiến cô vô thức mà nói thay cho anh ta.

Nhưng cũng chỉ là như vậy thôi. Không nghĩ tới có thể làm cho đồ ngốc này hiểu lầm mình, hơn nữa, lại giống như vì chuyện này mà làm tinh thần sa sút, cái này có tính là một sự bất ngờ trong cái không có gì đáng bất ngờ? Một sự ngạc nhiên trong cái không có gì đáng ngạc nhiên?

Mã Lạc Xuyên thật sự cảm thấy bản thân quá tà ác, bởi vì cô nhìn thấy cô ấy khổ sở thế này, mà lại cảm thấy rất vui vẻ.

"Không, cô không có rất thất bại, tôi cảm thấy... Cô rất tài giỏi." Một lúc sau, Lương Tiểu Nhu nhẹ nhàng nói. "Dù sao, cái chết của anh ta cũng không phải do cô làm hại, cô không nên vì thế mà ôm lấy gánh nặng tâm lý này, hơn nữa, bây giờ cô đã tìm được hung thủ giết chết Vương Chính Hồng, cũng là tốt lắm rồi."

"Cô đang an ủi tôi sao?" Mã Lạc Xuyên ngạc nhiên nhướng mày, cảm thấy có chút buồn cười. Không phải mình đang an ủi cô ấy sao, tại sao vô tình lại thành ra đảo ngược lại?

"Không có, tôi chỉ nói sự thật thôi." Lương Tiểu Nhu chun mũi, xoay cái cổ có chút cứng ngắc, sau đó, đột nhiên phản ứng lại,

Có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao tay của cô ấy lại ở trên đầu cô, tuy rằng rất dễ chịu, nhưng mà... Tự bản thân Lương Tiểu Nhu cũng không biết nên nói như thế nào.

Không muốn động đậy, nhưng lại cảm thấy rất kỳ cục, cho nên Lương Tiểu Nhu vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, chỉ hơi cúi xuống, ánh mắt âm thầm nhìn Mã Lạc Xuyên có vẻ rất dịu dàng.

Mã Lạc Xuyên lặng lẽ rút tay về, trông rất tự nhiên, thái độ giống như không hề có chuyện gì xảy ra.

Trong lòng Lương Tiểu Nhu như đang nổi lên những gợn sóng lăn tăn, thật khó có thể bình tĩnh.

Một hồi lâu sau, cô đột nhiên cảm thấy không đúng, thốt lên một câu: "Nè! Có phải cô sờ tôi giống y như sờ Đậu Đỏ hay không?"

Mã Lạc Xuyên ngập ngừng, ngẫm lại, hình như đúng thật là vậy.

Dáng vẻ cúi đầu khi nãy của Lương Tiểu Nhu, giống y như một chú chó to xác. Khiến cho người ta dằn lòng không được mà cảm thấy yêu thương.

Lương Tiểu Nhu nhìn thái độ mặc định của Mã Lạc Xuyên, thật sự là tức muốn chết đi mà, liền quên sạch sẽ sự rung động trong lòng khi nãy và bầu không khí mờ ám bao quanh giữa hai người, sâu thẳm trong lòng mắng chửi liên hồi.

Cái cô này đúng là đồ xấu xa, xấu xa quá đi thôi!

Hết Chương 27

Bất Bất, nàng ở đâu mau về đây, buồn quá đi T-T