Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 29




Phố Trung Hoàn nổi tiếng kinh doanh buôn bán tấp nập, một cô gái trẻ ngọt ngào cầm trong tay cây kẹo bông gòn màu hồng phấn nhẹ nhàng đi ở phía trước, phía sau là một người con gái rất xinh đẹp lại có khí chất, phụng phịu tràn đầy bất đắc dĩ đi cùng, hai tay cầm đủ các túi đồ của những thương hiệu quần áo khác nhau.

"Nè, chị nói cái, tay em không chịu xách đồ, còn đi nhanh như vậy để làm gì?" Lương Tiểu Nhu thở hổn hển nói: "Em đứng lại cho chị, nghỉ xíu đi."

Người này, lôi cô đi nói muốn cùng cô đi mua sắm, thật sự đúng là "đi cùng" cô nha, từ giữa trưa đến bây giờ, mua sắm không ngừng nghỉ, cũng không buồn hỏi ý kiến của cô, thẳng tay cà thẻ, còn không sợ phá sản!

Lương Tiểu Nhu lại muốn mắng chửi.

Ăn kẹo bông gòn có cần mê say như vậy không, em thật sự muốn đi vào con đường loli sao. Không sợ A Sâm sẽ không cần em nữa à...

Lâm Thinh Thinh liếm kẹo bông gòn, quay đầu lại nhìn cô, giọng điệu rất chán ghét: "Chị Tiểu Nhu, chúng ta mới đi có một lúc, mà chị đã mệt như vậy à, thể chất của chị không đủ tốt rồi. Còn cứ cằn nhằn như vậy, không cẩn thận sẽ sớm bước vào hàng ngũ của thời kỳ mãn kinh đó nha."

"Em giỡn cái gì đó hả, em!" Lương Tiểu Nhu căng mắt ra liếc. "Cái gì mà mới có một lúc, cô Lâm à, chúng ta đi mua sắm cũng đã bốn tiếng rồi đó."

Hơn nữa, mua đồ xong thì trực tiếp nhét vào tay cô, xem cô là osin không công sao!

"Được rồi, được rồi, chúng ta ghé thăm một cửa hàng nữa thôi. Ok, cửa tiệm này đi!" Lâm Thinh Thinh đẩy cửa bước vào, không cho cô bất kỳ cô hội để phản đối hay từ chối nào.

Lương Tiểu Nhu không nói gì, ngước lên nhìn cái bảng hiệu "Girl's Garden" thật lớn, khóe miệng giật giật.

Cái tên tầm thường thật không có phẩm chất, nhưng bên trong lại rất có không khí, thiết kế nội thất theo kiểu cung đình Châu Âu, vô cùng hoa mỹ, các món đồ trang sức cho thấy cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm tư để tuyển chọn, rất đẹp.

Xem ra thật đúng là một người không giống với dáng vẻ bên ngoài.*

*Cái này ý nói bên trong cửa tiệm thì tốt không giống với vẻ ngoài tầm thường.

Lương Tiểu Nhu vuốt cằm gật đầu.

"Wow, đẹp quá, cái này chất ghê, cái này nhìn cũng được!" Lâm Thinh Thinh trăn trở xem quần áo giống như mới khám phá ra được lục địa mới, cô lấy ra một bộ đưa đến trước mặt Lương Tiểu Nhu, "Chị Tiểu Nhu, xem giùm em, cái này thế nào?"

Yo, rốt cuộc cũng biết hỏi cô rồi à?

Lương Tiểu Nhu cử động cánh tay đau nhức, ngồi trên ghế nghỉ ngơi, uể oải nhìn qua.

Màu xám bạc, chất liệu voan mềm mại thoải mái, lộ bờ vai, ở giữa là thắt lưng màu đen sáng bóng, lấp lánh, có vẻ vô cùng thanh lịch.

"Cũng được, em cứ thử đi." Nói xong liền đẩy Thinh Thinh về phía phòng thử đồ.

Có điều, cái này nhìn có vẻ trưởng thành, gợi cảm sexy, Thinh Thinh suốt ngày mặt váy lolita kiểu công chúa dễ thương có thể mặc hợp kiểu này sao?

Lương Tiểu Nhu nhướng mày, thích thú chờ đợi.

Trong chốc lát, có người con gái bước ra từ phòng thử đồ, đang đứng trước gương đánh giá.

Tốc độ cũng nhanh ghê. Lương Tiểu Nhu nhe răng cười, tiện tay cầm lấy một cái khăn choàng màu đen loại tốt trong cửa tiệm, hai tay quàng qua chiếc cổ mảnh khảnh, nhẹ nhàng khoác lên vai, "Nè người đẹp của chị, nhìn xem có phải rất hợp không?"

Người con gái xoay người lại, rõ ràng là bản mặt băng sơn mà gần đây Lương Tiểu Nhu vô cùng quen thuộc, giọng nói cũng vẫn lạnh lùng, "Cô cũng bạo quá ha?"

Lương Tiểu Nhu giật mình, nhìn kỹ lại, trời ơi, đây còn không phải là cái cô Mã Lạc Xuyên đó sao!

Sao cô ấy lại ở đây?! Thinh Thinh đâu, Thinh Thinh ở đâu rồi, mau ra đây cứu chị, chị muốn xỉu!

Ở trước mặt Mã Lạc Xuyên tràn ngập khí thế lấn áp, lợi hại như cô cũng không khỏi lùi lại phía sau một bước.

Nhìn phản ứng của cô, Mã Lạc Xuyên nhướng hai hàng chân mày thanh mảnh, sợ hãi như vậy để làm gì, cô rất khủng khiếp hay sao?

"Tôi mặc không đẹp sao?" Vểnh môi, giọng điệu nhàn nhạt lại mang theo ý chế giễu.

Hả?

Lương Tiểu Nhu ngẩng lên nhìn Mã Lạc Xuyên, lễ phục màu xám bạc lộ bờ vai được mặc ở trên người cô ấy, lại có vẻ rất phù hợp. Dùng đá acrylic để trang trí, đá quý được đính lên vành đai thắt lưng sáng bóng, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài rũ thẳng xuống, chiếc khăn choàng màu đen càng mang đến cho Mã Lạc Xuyên cảm giác sang trọng và bí ẩn. Cô ấy đứng dưới ánh đèn, ánh sáng chuyển động trong con ngươi, càng thêm rạng rỡ, chói lóa cả mắt.

Trong lúc này, Lương Tiểu Nhu thừa nhận, cô đúng là đã bị vẻ đẹp này làm kinh ngạc.

"Đẹp, nhìn đẹp lắm..." Lương Tiểu Nhu vừa nói lắp bắp vừa tự khinh bỉ bản thân ở trong lòng, sao lại nói cà lăm vậy nè, Lương Tiểu Nhu, mày có thể nào nên thân hơn được hay không!

Nghe xong lời của cô, Mã Lạc Xuyên hơi hơi nhoẻn miệng cười, có vẻ rất hài lòng.

"Cô, sao cô lại ở đây?" Giọng điệu của Lương Tiểu Nhu có chút thái quá.

Mã Lạc Xuyên nhướng mày, "Như cô có thể nhìn thấy."*

*Ý nói là đi mua đồ, thử đồ, nhìn là biết rồi còn hỏi.

Lương Tiểu Nhu còn muốn nói thêm điều gì đó, lúc này, cửa ở hai phòng thử đồ khác được mở ra, có hai người bước ra ngoài.

Một người là Thinh Thinhtrùng hợp cũng mặc một bộ quần áo giống Mã Lạc Xuyên, người còn lại là một cô gái với mái tóc ngắn, mặc một chiếc áo khoác khảm đinh tán theo phong cách Rock, bên dưới mặc skinny jeans, gương mặt rất xinh đẹp, sáng sủa cho thấy một nét đẹp trai.

Cô bé này, nhìn rất quen mắt, nếu cô nhớ không lầm thì hình như là cấp dưới của Mã Lạc Xuyên, là một người mới.

Hai người đều có vẻ bối rối trước tình huống hiện tại, cô gái tóc ngắn hỏi Mã Lạc Xuyên: "Madam, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Bên này, Lâm Thinh Thinh cũng nhìn thấy chị Tiểu Nhu có chút ngẩn ngơ: "Chị Tiểu Nhu, có chuyện gì sao? Chị quen cô ấy à?"

Lương Tiểu Nhu sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, tuy rằng gần một tháng trước, Mã Lạc Xuyên cũng thường xuyên đi qua đi lại Tổ Trọng án và Tổ Pháp chứng, nhưng rất nhiều thời điểm, Thinh Thinh cũng không có ở đó, cho nên, có thể nói, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Thinh Thinh biết về Mã Lạc Xuyên, nhưng lại không biết cô ấy trông ra làm sao.

Lương Tiểu Nhanh làm ra vẻ mặt nghiêm chỉnh giới thiệu: "Thinh Thinh, đây là Mã Lạc Xuyên – Thanh tra cao cấp Đội Điều tra ma túy; Lois, đây là Lâm Thinh Thinh của Tổ Pháp chứng."

Mã Lạc Xuyên vào những lúc đối diện với người xa lại, có thói quen ưa thích trưng ra vẻ mặt lạnh tanh, mặt không biến sắc, biểu hiện như đang mắc nợ. Cô ấy nghe giới thiệu xong, chỉ có gật đầu, xem như đã chào hỏi, giọng nói cũng không có cảm xúc gì, "Chào cô." Nói xong, cũng sẵn tiện giới thiệu tiểu quỷ đang ở bên cạnh mình, "Cô ấy tên Phương Phi, là người của MBA."

Bạn học Phương Phi bị điểm danh đến liền lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười vẫy tay chào: "Hi, chào mọi người."

Lâm Thinh Thinh sau khi nghe thấy tên của Mã Lạc Xuyên xong thì vô cùng kích động, hào hứng đến mặt đỏ rần lên, còn vui sướng mà múa tay múa chân: "A, cô chính là người rất nổi tiếng trong Sở Cảnh sát, được gọi là băng sơn ngự tỷ Than tra Mã Lạc Xuyên?!" Sau đó nhìn thấy Mã Lạc Xuyên vô tư gật đầu, Lâm Thinh Thinh càng thêm hưng phấn. "Đã sớm nghe danh tiếng của cô, lần này có thể phá hai vụ án nhanh như vậy, nghe A Sâm và chị Tiểu Nhu nói, cô cũng bỏ công rất nhiều. Lần này cuồi cùng cũng được nhìn thấy người thật, ha ha!"

Lương Tiểu Nhu như bị khó ở, Thinh Thinh nhìn thấy băng sơn này có cái gì lại kích động đến như vậy, lại đỏ mặt đến mức này. Còn có cái người tên Phương Phi bên cạnh cô ấy, làm ra vẻ tự hào cái gì hả...

Nơi đó, Lâm Thinh Thinh vẫn còn nói liên miên không dứt: "Tuy rằng trước đây chưa từng gặp cô, nhưng đã nghe không ít chuyện của cô, thật sự có thể nói như huyền thoại! Lâu nay, tôi luôn xem cô như là thần tượng của mình, lập chí hướng học tập theo cô! Rất vui được gặp cô!" Thinh Thinh đưa tay ra, cười tủm tỉm.

Mã Lạc Xuyên không nói nên lời, từ đâu lại nhảy ra một em fan cuồng, sao lại giống Phương Phi như thế? Hay là bởi vì cô bé này là bạn của đồ ngốc kia, cho nên tự nhiên cũng ngốc luôn?

Có điều, không biết nói gì thì im lặng, nhưng phong độ vẫn cần phải có, cô bé có nụ cười ngọt ngào này nói chuyện thật thà cũng rất xuôi tai.

Mã Lạc Xuyên cũng đưa tay, cầm tay Thinh Thinh, tự cao lạnh lùng mà bắt tay, ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì, nhưng âm thầm liếc nhìn Lương Tiểu Nhu lại mang theo một chút kiêu ngạo: "Quá khen rồi."

Lương Tiểu Nhu ở một bên vẫn luôn quan sát "sự tương tác" giữa hai người, hừ, ở trong lòng rất khinh bỉ. Cái cô này nghe người khác khen cô ấy, nhất định rất tự mãn. Ngoài mặt thì tỏ vẻ không quan tâm hơn thua, nhưng trong lòng chắc chắn đang gõ trống khua chiên vui mừng.

"A, cái váy này Madam mặc đẹp hơn tôi nha..."

Điểm này Lương Tiểu Nhu cũng hoàn toàn đồng ý, cô thầm so sánh hai người một chút. Mặt than đáng ghét Mã Lạc Xuyên cao hơn so với Thinh Thinh, vóc dáng cũng tốt hơn Thinh Thinh, thân hình cũng mảnh mai hơn, mặc cái này thật sự là hấp dẫn hơn, khí chất cùng sự chín chắn trên người cô ấy là thứ mà Thinh Thinh không có cách nào tạo ra được... Khoan đã, ngừng, Lương Tiểu Nhu hoảng sợ, sao cô lại khen Mã Lạc Xuyên? Thật đáng sợ!

"Ừm, thật sự nhìn cũng được, khăn choàng này cũng rất hợp." Mã Lạc Xuyên khẽ vuốt khẽ vuốt ve chiếc khăn choàng nhung đen mềm mại trên vai mình, nghĩ đến nhận xét khi nãy của đồ ngốc đó, và cả sự ấm áp khi choàng khăn lên cổ mình, liền lộ ra nét cười trong ánh mắt. "Vậy thì lấy hai cái này, gói lại cho tôi." Mã Lạc Xuyên thản nhiên mở miệng gọi nhân viên bán hàng, quyết định nhanh gọn.

Lương Tiểu Nhu có chút chết lặng, được rồi, vậy cũng xem như bảo kiếm xứng anh hùng, tịnh trang* phối mỹ nhân.

*Tịnh trang: trang phục/ quần áo đẹp.

Trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, nhân lúc Mã Lạc Xuyên vào phòng thử đồ để thay quần áo, cô kéo Thinh Thinh lại, "Nè, Thinh Thinh, mấy lời lúc nãy em nói, là lịch sự nói phải không?" Tâng bốc cũng không cần phải thái quá thế đi.

"Cái nào?" Lâm Thinh Thinh không hiểu.

"Thì là em nói em đã sớm nghe về cô ấy, còn nói cô ấy là băng sơn ngự tỷ Thanh tra, huyền thoại gì đó."

Lâm Thinh Thinh gật đầu, "Là thật đó." Thấy vẻ mặt chị Tiểu Nhu vẫn là nghi ngờ không tin, Lâm Thinh Thinh mỉm cười: "Chẳng lẽ trước vụ án lần này, chị chưa từng nghe nói đến tên của Madam sao?" Lâm Thinh Thinh rơi vào say mê, ánh mắt chuyển tới cánh cửa phòng thử đồ Mã Lạc Xuyên đi vào, "Chậc chậc, nhìn khí chất của cô ấy, cái loại khí thế này, thật sự xứng đáng là Mã Lạc Xuyên trong lời đồn, là ngự tỷ sống thật ở ngoài đời!"

Lương Tiểu Nhu không chấp nhận: "Vậy thì có gì đặc biệt hơn người, cô ấy là ngự tỷ, chị cũng là ngự tỷ vậy!"

Hết Chương 29

Gửi lời thề nguyện (nguyền) lần truớc đến cho bạn tốt.

Bạn tốt: *Khóc* Làm gì có công thụ?

???

Bạn tốt: Thì tui ế mà, sao biết là công hay thụ *lệ rơi đầy mặt*

Hóa ra bạn tốt chính là "Ế kinh niên" trong truyền thuyết đến nỗi không phân biệt được mình là công hay thụ đó sao =,=