Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 32




Tâm trạng tốt này của Lương Tiểu Nhu vẫn giữ nguyên cho đến thứ hai, buổi sáng cũng khó mà nằm ì ra giường, khẽ hát ngân nga lái chiếc Mercedes-Benz của cô đúng giờ đến Sở Cảnh sát. Sau khi đến, lại phát hiện mọi người trông có vẻ lười biếng dường không tâm đến việc gì, uống cà phê rồi lại uống cà phê, đọc báo xong lại đọc báo, như thể đang chờ đợi cái gì đó, cảnh tượng yên bình khác xa một trời một vực so với một sáng thứ hai bận rộn. Lương Tiểu Nhu nhướng mày, có chuyện gì, mới sáng sớm sao rảnh rỗi như vậy?

"Các người không có chuyện để làm à?"

Tuy rằng tâm trạng của cô cũng tốt lắm, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ cho phép bản thân và cấp dưới làm việc trễ nải công tác.

Thẩm Hùng ngẩng lên từ trong tờ báo, ngạc nhiên nhìn Sếp của mình, "Sắp tới lượt tổ chúng ta đi kiểm tra sức khỏe, chúng tôi đang ở đây đợi gọi."

"Hả? Kiểm tra sức khỏe?" Lương Tiểu Nhu hoang mang chớp mắt vài cái, "Sao không thấy ai nói với tôi?"

"Tôi đem thông báo kiểm tra sức khỏe và báo cáo về vụ án nổ lựu đạn để chung cho cô, tôi còn tưởng cô đã biết rồi, Madam." Vu Nhiễm bổ sung.

A, hình như đúng là có một tờ thông báo như thế... Lương Tiểu Nhu chống đầu nghĩ lại, nhưng mà cuối tuần cô còn chưa kịp xem, đã bị Thinh Thinh lôi kéo ra ngoài đi mua sắm, sau đó thì gặp được Mã Lạc Xuyên, sau đó... Không có sau đó nữa. Phần thông báo đó đã bị cô cho vào quên lãng.

"Sếp, có phải cuối tuần Sếp chơi quá high, nên không thấy tài liệu này?" Tiểu Thắng cười xấu xa, Thạc Tử ở một bên cũng cười ha ha theo.

Lương Tiểu Nhu có chút chột dạ mà hắng giọng, "Bớt nói nhảm đi. Khi nào thì đi kiểm tra sức khỏe?" Cô quay đầu sang hỏi Vu Nhiễm.

Vu Nhiễm nhìn đồng hồ đeo tay, "Chắc khoảng mười phút nữa, mọi người cùng nhau ngồi xe đi đến bệnh viện."

"Thật sao?" Thanh tra Lương bình thường đối mặt bắt cướp không đổi sắc, bây giờ khuôn mặt đã tái nhợt, chân cũng có chút nhũn ra, thậm chí còn thấy khó thở. Kiểm tra sức khỏe, cái đó chắc chắn là sẽ làm rồi... Trước đây cô có thể trốn thì liền trốn, lần này, quá đột nhiên, không có thời gian cho cô "chuẩn bị", giả bộ cũng không được, có nghĩa là: cái đó, tránh không khỏi...

Đợi cho mọi người lên xe trước, ánh mắt của Lương Tiểu Nhu vẫn đăm đăm. Lần này, người đi kiểm tra sức khỏe tương đối nhiều, Sở Cảnh sát thuê hai xe buýt cỡ trung từ từ đưa bọn họ đến bệnh viện. Sau khi lên xe, tìm đại một chỗ ở phía sau ngồi xuống, bên cạnh là một cô gái đeo kính râm, chắc cũng là đồng nghiệp trong Sở Cảnh sát. Lương Tiểu Nhu cũng không hề chú ý tới cô ấy, vẫn miên man trong suy nghĩ của mình.

Thôi rồi, chuyện xấu hổ như vậy sẽ bị mọi người biết hết, có thể nào mất mặt đến thế không? Lỡ như toàn bộ uy nghiêm mà lúc trước cô vất vả gầy dựng bị mất hết thì phải làm sao? Chắc chắn sẽ bị Thẩm Hùng và Tiểu Thắng chọc ghẹo, nếu không, hay là né đi... Ừ, mà dùng lý do gì mới được đây? Bị bệnh? Đau đầu? Không được, cái này một khi nói ra, lại càng bị kéo vào đó kiểm tra kỹ hơn. Như vậy...

"Thanh tra Lương suy nghĩ chuyện gì mà nghiêm túc đến như vậy, chắc chắc là một vụ án lớn phải không?"

Tiếng nói truyền đến làm cho Lương Tiểu Nhu giật mình, quay đầu lại theo phản xạ, đúng là vừa nãy cô không có để ý cô gái đeo kính râm này. "Cô......"

Sao nghe giọng này giống như của cái người đáng ghét tên Mã Lạc Xuyên đó vậy?

Cô gái tháo kính râm xuống, xuất hiện một gương mặt lại hoàn toàn không mang theo chút lạnh lùng nào.

Quả nhiên...... "Sao cô cũng ngồi trên chiếc xe này?"

"Chẳng lẽ tôi không thể à?" Mã Lạc Xuyên không hài lòng nhíu mày lại.

Vài lần gần đây cô ấy thấy mình thì luôn có biểu hiện kinh hãi, nói hai câu đầu tiên cũng rất phá mood, giống như nhìn thấy mình thì không vui một chút nào. Sau khi ngồi xuống, cũng là dáng vẻ nghiêm trọng hốt hoảng, không chào hỏi cũng không nói đi, thế nhưng lại không có nhận ra mình! Mặc dù cái kiểu chống cằm suy nghĩ rất đáng yêu, nhưng mà, không nhận ra mình đúng thật là không thể bỏ qua mà. Cô nhìn cô ấy sau kính râm đã lâu, cô ấy vẫn cứ ngây ngốc ra đó, nhịn không được nữa, cho nên mới mở miệng.

Nhìn ra Mã Lạc Xuyên có chút mất hứng, Lương Tiểu Nhu cũng nhận thấy giọng điệu của mình không phải cho lắm. Liền điều chỉnh lại giọng điệu và thái độ của mình, "Không phải không phải, tôi không phải có ý này. Cô cũng đi kiểm tra sức khỏe à?"

"Ò." Mã Lạc Xuyên lạnh lùng khịt mũi một cái xem như đáp lại.

Tiêu rồi, cô ấy cũng đi, cái chuyện đáng xấu hổ đó không lẽ cũng sẽ bị cô ấy biết? Chết mất, chết mất thôi, lần này thật là xui xẻo...

Lương Tiểu Nhu nhíu mày, thật buồn rầu.

Mã Lạc Xuyên vốn tính đeo kính râm lại nhắm mắt để dưỡng mắt lại bắt gặp biểu hiện lúc này của cô, trở nên hào hứng, "Cô đang sợ cái gì?"

"Hả? Không có, không có gì hết..." Đầu của Lương Tiểu Nhu lắc liên tục như trống lắc.

Sắt mặt đã nhợt nhạt như vậy còn nói không có? Thanh tra Mã nhạy bén không cần suy nghĩ liền phủ nhận câu trả lời của Lương Tiểu Nhu, nhưng cũng không tiếp tục gặn hỏi. Trực giác nói cho cô biết, cô ấy bị như vậy có liên quan đến việc kiểm tra sức khỏe. Mã Lạc Xuyên khoanh hai tay, đeo kính râm, hơn phân nửa khuôn mặt bị kính râm màu đen che khuất, rõ ràng là một thái độ chờ xem chuyện vui.

Mã Lạc Xuyên muốn xem, có thể làm cho một người không sợ trời không sợ đất, luôn tràn đầy sức sống tự tin như Lương Tiểu Nhu sợ hãi, rốt cuộc sẽ là gì.

*********

Lương Tiểu Nhu trên đường đi cứ đứng ngồi không yên cuối cùng cũng đã đến bệnh viện, nhưng cho đến khi bước vào cổng trước bệnh viện cũng vẫn không nghĩ ra được biện pháp đối phó, vì thế quyết định xem như vò mẻ chẳng sợ nứt*.

*Nguyên gốc là: Phá quán tử phá suất

Cô đã chuẩn bị chịu mất mặt, dù sao thì cứ như vậy đi!

Tuy là nghĩ như thế, nhưng Lương Tiểu Nhu vẫn còn mang theo vẻ mặt hờn giận đau đớn sải bước, kiên định đi về phía trước.

Ở phía sau, Mã Lạc Xuyên vẫn là mặt không cảm xúc lại như đang suy nghĩ điều gì đứng ở đó. Nghĩ nghĩ rồi cũng đi vào trong.

Theo mọi người, Lương Tiểu Nhu đầu tiên là đi vào khoa khám tổng quát, thính giác siêu tốt, thị lực 5.3, cổ họng, thanh quản, mũi, miệng, lưỡi cũng không có vấn đề; sau đó lại đi khoa ngoại, đo chiều cao cân nặng, bất ngờ phát hiện mình gầy đi mấy ký; sau đó đi chụp X-ray; rồi lại đi khoa nội, trong quá trình khám tại đây, Lương Tiểu Nhu đều trưng ra vẻ mặt lười biếng, cứ chiến đấu võ mồm với băng sơn ở phía sau, lúc này mới cảm thấy cái vụ khám sức khỏe nhạt nhẽo này cũng không phải quá chán.

Cho đến cuối cùng, Lương Tiểu Nhu phát hiện mình còn một mục là chưa đi, đó chính là, lấy máu.

Lương Tiểu Nhu nuốt xuống cái ực, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc. Cũng không còn sức lực tinh thần đi cãi nhau với Mã Lạc Xuyên, bởi vì căng thẳng và sợ hãi mà tim đập càng nhanh hơn. Lúc đi đến đây, tay chân của cô trở nên lóng ngóng, đã không còn giống với Thanh tra Lương của Tổ Trọng án bình thường là một người thong thả ung dung, mạnh mẽ lại nhanh nhẹn.

Lương Tiểu Nhu ngồi đơ trên ghế, bác sĩ ở đối diện nói một cách thân thiện: "Xăng tay áo lên, để lộ ra cánh tay."

Lương Tiểu Nhu cứng ngắc mà xăng tay áo sơ mi lên, lại cứng ngắc mà duỗi cánh tay phải ra, bởi vì căng thẳng cực độ mà lỗ tai bắt đầu xuất hiện tiếng ù ù.

Bác sĩ lấy cồn i-ốt và bông gạc, xoa xoa cánh tay cô, sau đó vỗ nhẹ, nhíu mày, nói với Lương Tiểu Nhu: "Madam, cô đừng gồng cánh tay quá cứng như vậy, nếu gồng người như vậy, kiêm tiêm rất khó đi vào. Thả lòng một chút, OK?"

Đồng thời, ở trong lòng bác sĩ lắc đầu cảm thấy khó hiểu, hôm nay đều là người của Sở Cảnh sát đến kiểm tra sức khỏe, cô gái ngồi ở trước mặt nhìn qua cũng rất rõ ràng là một cảnh sát, hình như cấp bậc cũng không thấp, sao lại còn sợ chích đây?

Bác sĩ nói cô thả lỏng một chút, cô cũng rất muốn thả lỏng, nhưng cánh tay giống như không nghe theo sự sai khiến của cô, các cơ bắp căng cứng, giống như đang dùng hết sức lực để đi bắt kẻ xấu. Bản thân Lương Tiểu Nhu cũng rất bất lực, cho dù là đối mặt với súng của kẻ địch, cô cũng có thể dễ dàng bình tĩnh thong thả. Chỉ có lúc đối mặt với cây kim tiêm nho nhỏ này, thì thật không thể kiểm soát được nỗi sợ hãi tự nhiên sinh ra ở trong lòng.

Trong lòng Lương Tiểu Nhu cảm thấy mình thật đáng thương, cô cũng đâu có muốn ra nông nỗi này. Cô sợ hãi như vậy, thì biết phải làm sao?

Bác sĩ cũng rất bất lực, cho dù là nhỏ nhẹ khuyên nhủ hay an ủi thư giãn, Madam lại càng gồng chặt hơn, vốn là một chuyện rất đơn giản mà bây giờ đã trở nên vô cùng phức tạp.

"Thì ra là cô sợ chích nha." Một giọng nói trấn an ấm áp khó phát hiện được sự quan tâm trong đó lại vang lên trên đỉnh đầu của Lương Tiểu Nhu. Lương Tiểu Nhu liền nghe ra đó là tiếng của ai, vừa muốn đứng dậy phản bác, lại cảm giác có một xúc cảm lạnh lẽo nhưng dịu dàng che lên hai mắt mình. "Như vậy thấy sao, có tốt hơn chút nào không? Khi tôi còn bé, mẹ cũng hay làm với tôi như vậy."

Lương Tiểu Nhu liền dịu xuống.

Thị giác bị che đi, xúc giác lại trở nên nhạy cảm hơn. Bàn tay Mã Lạc Xuyên mềm mại lại mảnh mai, lòng bàn tay có rất nhiều vết chai nhỏ, chắc là do cầm súng lâu năm mà thành. Nhiệt độ lòng bàn tay dường như thật lạnh, rất có hương vị của băng cơ ngọc cốt*, còn mang theo một mùi hương tự nhiên, dán trên đôi mắt và cái trán bởi vì giãy dụa mà có chút nóng, giống như một dòng suốt xanh ở trong sa mạc, mát mẻ đáy lòng, thấu triệt nội tâm.

*Băng cơ ngọc cốt: Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp của một người con gái đẹp.

Dường như, tim lại đập nhanh hơn... Lần này không phải bởi vì sợ hãi, ngược lại từ trái tim lại nảy lên những cảm xúc không thể nói rõ ràng, khiến cho cô vui sướng lại có chút choáng ngợp.

Cô nhớ lại khi còn rất nhỏ, lúc đó vẫn còn mẹ ở bên, cũng có vài lần đi bệnh viện, đều là đi cùng mẹ. Mỗi lần chích, cũng là mẹ cầm tay cô, dịu dàng nói với cô: Tiểu Nhu, đừng sợ. Cũng vì có mẹ ở bên ôm cô vào lòng, cô mới không sợ. Sau này, mẹ qua đời rồi, ba đưa cô đi bệnh viện chích, nhưng không được dịu dàng giống như mẹ. Vì thế, để giảm bớt số lần phải chích, cô liền cố gắng hết sức tập thể dục, để cho mình ít bị bệnh.

Nhưng bây giờ, nhiệt độ lòng bàn tay của Mã Lạc Xuyên lại cũng có thể làm cho cô có cảm giác yên lòng giống như khi còn mẹ ở bên.

Dường như cả thế giới đều tĩnh lặng trở lại, cô chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của Mã Lạc Xuyên và tiếng tim mình đập thình thịch. Thời gian giống như thật sự trôi qua rất nhanh, hoặc cũng có khi rất chậm.

"Ok, tốt lắm."

Tiếng nói của bác sĩ vang lên, cảm xúc dịu dàng tốt đẹp cũng rời đi. Lương Tiểu Nhu bỗng nhiên thấy luyến tiếc, vẫn còn bần thần trong một lúc, mới vô cùng miễn cưỡng mở to mắt ra, lúc này nhìn thấy đã lấy máu xong rồi. Đã lấy máu xong rồi? Lương Tiểu Nhu cảm thấy rất ngạc nhiên, thế mà vừa nãy lại không có cảm giác gì, chẳng lẽ là bởi vì tất cả giác quan của cô đều tập trung lên đôi tay của Mã Lạc Xuyên, cho nên mới không biết được đã bị lấy máu lúc nào?

"Cám ơn." Đè lại bắp tay phải, Lương Tiểu có chút xấu hổ thầm thì lời cảm ơn.

"Không có gì." Mã Lạc Xuyên bĩu môi, vẫn là mặt than, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên một cái nhìn tinh nghịch. "Vốn đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng vẫn còn hoảng sợ. Thật không nghĩ đến, Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án Tây Cửu Long danh tiếng vang dội mà lại sợ cái chuyện chích cỏn con đến thế?" Mã Lạc Xuyên nhướng mày, thở dài, làm ra vẻ rất bất lực. "Quên đi, thật sự là không thể kỳ vọng ở cô quá cao."

Lương Tiểu Nhu đỏ mặt, nhảy dựng lên như con mèo bị đạp trúng cái đuôi. "Mã Lạc Xuyên, cô......"

Mã Lạc Xuyên nhún vai, tỏ vẻ như cô có thể làm gì được tôi đây.

Thôi thôi, tôi là nữ hiền sẽ không đấu với nữ ác! Lương Tiểu Nhu phát huy tinh thần 'AQ chính truyện'* tự an ủi bản thân, không ý thức được càng ngày mình càng đi xuống một bậc.

*Đây là một trong những kiệt tác văn học hiện đại Trung Quốc của nhà văn Lỗ Tấn. Nhân vật AQ là một người tự ti, hay tự lừa dối bản thân mình. Câu ở đây ý nói người có tinh thần 'AQ chính truyện' là người thích tự lừa dối bản thân nhưng vẫn tỏ ra mình rất cao ngạo.

"Nè, tối nay cô có rảnh hay không?"

"Hữm?" Tầm mắt của Mã Lạc Xuyên vẫn ở trên cánh tay thon dài trắng nõn lại rất rắn chắc, tay áo xăn lên một nửa, có chút mất hồn.

"Tối nay chúng tôi sẽ có party ở Straight café, coi như là tiệc ăn mừng, mấy vụ án này cô cũng bỏ nhiều công sức, cho nên..." Lương Tiểu Nhu có chút ngập ngừng, ánh mắt cũng cụp xuống. "Cô sẽ tới chứ?"

Mã Lạc Xuyên nheo mắt lại, "Có phải là cô đang mời tôi không?"

"Ừ, xem như vậy đi."

"Được, tôi đi." Mã Lạc Xuyên từ từ giãn hai chân mày ra, hơi vểnh môi lên.

Lương Tiểu Nhu thở phào nhẹ nhõm, vốn cho rằng cô ấy sẽ không đi, thật sự là dễ dàng mà có sự đồng ý của cô ấy, vui sướng từ trong đáy lòng không kiểm soát được mà dâng trào, như một dòng chảy bất tận bồng bềnh bọt nước.

Hết Chương 32

Bắt đầu quá trình ngự tỷ biến hóa thành tiểu nữ nhân =))