Nhà họ Chử hiện tại đông đúc khách mời, dàn siêu xe được đậu từ cổng nhà trải dài ra tận bên ngoài đường lớn.
Bên ngoài căn biệt thự được trang trí với đủ loại dây đèn phát sáng. Thác nước phía xa được trang hoàng lộng lẫy, tiếng nước chảy rì rào, bên dưới thả vài con cá vàng bơi xung quanh hồ.
Bên trong được bao quát bởi những ngọn đèn lung linh, đèn chùm trên cao tỏa sáng như mặt trời mới lên. Một màu vàng nhè nhẹ bao chùm cả căn nhà, khách mời tập trung bên dưới, trên tay cầm theo ly rượu vang, tấp nập đi lại.
Chủ nhân chính của bữa tiệc ngày hôm nay- bà Thẩm Dung còn chưa xuất hiện.
Ông Chử Thế Thành vì câu giờ cho bà ta nên đã xuống dưới nhà tiếp đón khách trước. Trong phòng, Thẩm Dung đang ngồi trước bàn trang điểm, có mấy người tụ lại thành hình tròn bâu lấy bà.
Một người trang điểm, một người làm tóc, một người gắn móng tay giả. Bà Thẩm ngồi yên vị mặc cho đám người làm gì thì làm, cánh cửa phòng bỗng mở ra, thân hình thiếu nữ bước vào.
Trên người mặc bộ váy cúp ngực màu xanh rêu nhạt, với tà váy bồng bềnh, thướt tha đi vào bên trong. Thiếu nữ đi tới gần bà, ngồi xuống bên mép giường.
“Khách mời đến gần đông đủ rồi mà chủ tiệc vẫn chưa thấy đâu.”
Thẩm Dung mỉm cười, đưa tay lên xua xua, đám người xung quanh hiểu ý, dừng lại động tác mà lui ra bên ngoài.
“Cũng đâu có đông đủ, còn thiếu một người.”
“Ai? Chử Thế Anh á?”. Bạ𝐧 đa𝐧g đọc truyệ𝐧 tại { T𝑅U 𝑀T𝑅U𝐘Ệ𝙉.V𝙉 }
Thẩm Dung nhếch môi cười, bà quay người qua đối diện với người ngồi trên giường.
“Nguyệt Âm, dù sao con bé cũng là chị gái con, nói chuyện cho đàng hoàng.”
Nguyệt Âm cười khẩy, tay chống xuống giường, đôi mắt khinh bỉ hiện lên rõ mồn một.
“Chị gái thì sao? Hai mẹ con nhà đó bỏ đứa con gái, đứa em gái ruột ở lại đây mà cao chạy xa bay gần ba năm. Giờ muốn con cư xử phải phép? Nằm mơ sao?”
Thẩm Dung cúi đầu, đưa tay nắm lấy bàn tay Nguyệt Âm, nói.
“Dù sao thì cũng nên đối xử tốt với chị con một chút, mẹ cũng sẽ không thấy hổ thẹn.”
“Mẹ việc gì phải hổ thẹn cơ chứ?”
“Thôi được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Con xuống nhà tiếp khách với cha con đi, lát nữa mẹ sẽ xuống sau.”
Nguyệt Âm tuy có vẻ bất bình nhưng cô mau chóng nghe lời, “Vâng” một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
Trong phòng chỉ còn Thẩm Dung ở lại, bỗng chốc bà ta như thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt đến bất ngờ.
Thẩm Dung giương đôi mắt sắc lạnh nhìn vào trong cười, khóe môi nhếch lên hài lòng và mãn nguyện.
“Chử Thế Anh, hôm nay ta muốn xem xem, chị em cô đấu khẩu với nhau như nào.”
Quân cờ do bà ta đích thân nuôi dưỡng suốt thời gian qua, ngày nào cũng thêm mắm thêm muối vài ba câu để mối thù hằn in đậm trong tâm trí Nguyệt Âm.
Bên dưới nhà, Nguyệt Âm đi tới đứng cạnh với cha mình, liên tục chào hỏi khách khứa.
Bên ngoài cổng nhà họ Chử, một chiếc rolls-royce từ xa đi tới, dần dần tiếp vào bên trong khoảng sân rộng làm thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Cánh cửa mở ra, thân hình cao lớn bước xuống, trên người mặc bộ vest đen, khí chất ngời ngợi toát lên, gương mặt điển trai không góc chết, mái tóc được vuốt lên phía trên.
Lãnh Hàn bước xuống, chỉnh trang lại bộ vest, chân dài sải bước đi tới bên cạnh mở cửa xe cho người bên trong bước xuống.
Thế Anh ngồi bên trong có chút hồi hộp, cô bước xuống xe, tim không ngừng đập loạn lên, liên tục hít thở đều để bình tĩnh.
“Run đến vậy sao?”
Lãnh Hàn đứng bên cạnh cô, mắt không ngừng dõi theo người con gái đứng bên cạnh.
“Không sao.”
Thế Anh mau chóng trả lời, từng bước đi lên cầu thang tiến vào bên trong căn nhà.
Lãnh Hàn đi theo đằng sau, vì tà váy khá dài nên Thế Anh có chút trật vật. Cô đi liên tục bị vấp vào cầu thang, suýt ngã tận mấy lần, do lần đầu đi giày cao gót nên có chút không quen.
Anh đi tới đỡ lấy cô, tay chìa ra, Thế Anh ban đầu không muốn làm phiền, nhưng dù sao từ nãy đến giờ cô cũng vấp tận mấy lần sợ rằng chưa lên tới nơi đã ngã nhào xuống dưới.
Thế Anh vươn tay nắm lấy bàn tay đang chìa ra trước mặt, tay còn lại đưa xuống xách váy lên, từng bước thuận lợi đi lên trên nhà.
Bên trong náo nhiệt cô cùng, phục vụ đi qua đi lại liên tục trên tay còn cầm theo khay đồ chạy tới chạy lui. Bàn đồ ăn được trải dài hai bên, toàn là mấy đồ ăn nhẹ như bánh ngọt, trái cây, …
Thế Anh vừa đi lên, đã lập tức rụt tay phải về, bàn tay anh lơ lửng giữa không trung, lúc sau mới chịu thu về.
Thế Anh cười ngượng, mau chóng đi lên phía trước mặc kệ cho anh đứng đó.
“Yô, ai đây!”
Tiếng nói phát ra từ phía bên cạnh, Nguyệt Âm đặt tay trước ngực, kiêu ngạo đi tới đứng trước mặt cô.
Thế Anh giữ nguyên một biểu cảm, không thèm quan tâm đến người phía trước.
“Chị à, sao chị đến muộn vậy hả?”
“Gặp chút chuyện nên đến muộn.”
Nguyệt Âm “à” một tiếng dài, lượn qua lượn lại quanh Thế Anh, mắt đảo liên tục phán xét.
“Vẫn vậy, chẳng có chút tiến bộ nào.”
Nguyệt Âm dừng lại, thì thầm vào tai cô.
“Vẫn giữ nguyên sự bần hèn như vậy, chẳng ra dáng trưởng nữ Chử gia chút nào.”
Thế Anh bật cười, mắt liếc qua, lạnh lẽo nhìn Nguyệt Âm. Tay cô đưa lên, dùng hai ngón tay, đặt vào một bên vai đẩy mạnh.
“Em cũng đâu có ra dáng con gái Chử gia, vẫn khiến người khác khinh bỉ mỗi khi gặp.”
Nguyệt Âm bật cười, đưa tay lên che miệng, mặt cúi xuống dưới lúc sau ngước lên khiêu khích nhìn cô.
“Mạnh mồm đấy.”
“Chị sẽ coi đó là lời khen của em, cảm ơn.”
Thế Anh thẳng thừng lướt ngang qua, vai hất mạnh vào một bên vai của Nguyệt Âm.
Nguyệt Âm ngoảnh đầu nhìn cô, đôi mắt dõi theo bóng lưng đang dần khuất xa. Thẩm Dung đứng bên trên, nheo mắt nhìn về phía Nguyệt Âm đứng, khóe môi nhếch lên yêu kiều, gật đầu hài lòng
Thẩm Dung từ từ bước xuống, trên người mặc bộ sườn xám bó sát cơ thể, khoác thêm chiếc khăn lông màu trắng.
Ông Chử Thế Thành vừa thấy bóng dáng bà đi xuống, mau chóng nói vài lời với khách rồi quay người chạy tới phía cầu thang.
Chủ nhân bữa tiệc đã xuất hiện, người dẫn chương trình mau chóng cầm mic lên thông báo với toàn thể khách mời có mặt ở đây.
“Kính thưa các quý vị khách mời có mặt tại đây, chúng tôi vô cùng hân hạnh khi được tiếp đón các vị.”
“Hôm nay là ngày sinh nhật của bà Thẩm Dung, người vợ yêu quý của ông Chử Thế Thành, xin nhiệt liệt chào đón chủ nhân bữa tiệc ngày hôm nay.”
Bên dưới rộ lên tiếng vô tay liên hồi, Thẩm Dung nắm tay chồng mình cùng bước lên sân khấu, cầm lấy micro từ tay người dẫn chương trình, đi tới giữa sân khấu đứng.
“Lời đầu tiên, tôi xin cảm ơn các quý vị đã dành chút thời gian quý hiếm đến đây chung vui cùng chúng tôi.”
Ông Chử Thế Thành vui vẻ cầm micro lên nói, ông đưa mắt quay sang nhìn Thẩm Dung đang mỉm cười nhìn ông, bàn tay già nua đưa tới nắm lấy tay bà.
“Ngày hôm nay là sinh nhật thứ năm mươi hai của vợ tôi Thẩm Dung, tôi rất vui khi có thể đón sinh nhật cùng vợ mình. Nhân đây tôi muốn gửi lời cảm ơn tới bà xã của mình.”
Ông ngừng một lúc, quay sang đối diện nhìn người bên cạnh, mỉm cười mà nói.
“Cảm ơn em vì mấy năm qua đã ở bên cạnh anh, đồng hành, chăm sóc và lắng nghe anh. Chúc em tuổi mới thật vui vẻ, hạnh phúc và tràn đầy tiếng cười. Anh sẽ luôn đứng cạnh đồng hành cùng em, bà xã.”
Ông Chử hạ mic, trên môi nợ một nụ cười tươi, đi tới ôm chầm lấy Thẩm Dung. Bên dưới ai ai cũng vỗ tay nhiệt liệt, chỉ có một người đứng ở một góc, mắt ngước lên dõi theo bóng dáng hai người trên sâu khấu.
Hốc mắt đỏ ửng, nước mắt dâng dâng lăn dài xuống hai bên má. Ly rượu trên tay liên tục run rẩy, tay cô bóp chặt lấy chiếc đế cốc mỏng.
Thấy dáng vẻ bọn họ hạnh phúc, cô càng thấy ghê tởm, càng nghĩ càng thấy khinh miệt.
Mẹ cô chưa từng được ông công khai tổ chức sinh nhật linh đình như vậy, đợt hai người kết hôn đó là lần duy nhất mẹ được công khai trước toàn bộ cánh báo chí.
Sau khi về nhà chồng liền ở ẩn, không còn xuất hiện trước truyền thông nữa. Bố cô mới chỉ kết hôn gần ba năm, vậy mà trong ba năm đó ông ta liên tục công khai diện mạo của người vợ thứ hai này.
Nguyệt Âm đứng một bên, mắt vui vẻ ngước lên nhìn bố mẹ đứng bên trên, vỗ tay liên tục chúc mừng.
Thế Anh không còn chịu nổi, cô đặt ly rượu xuống, mau chóng đi ra khỏi căn nhà bí bách này.
Đi ra bên ngoài, cô mau chóng chạy ra sân sau nhà. Khi mẹ còn sống, cô có nhớ mẹ từng dẫn cô tới một chỗ bí mật. Thế Anh tuy không nhớ rõ, nhưng trong tâm trí hiện ra mang máng hình ảnh của nơi bí mật mà mẹ bảo.
Từ sau khi về nhà họ Chử, cô chưa có dịp để đi tới đây. Thẩm Dung không thích cây cối hoa cỏ, cho nên sân sau bà ta chẳng thèm để vào trong mắt.
Mặc kệ người làm muốn làm gì thì làm, mấy lần còn nũng nịu kêu ông Chử dẹp mấy cái cây sau nhà đi, nhưng ông đều từ chối với lý do nhà cần cây xanh để quang hợp cho không khí trong lành.
Cục tức nuốt xuống, bà ta chẳng thèm đòi hỏi thêm, mặc xác khoảng sân rộng sau nhà.