Thế Anh đang ngồi trên công ty soạn câu hỏi cho buổi phỏng vấn sắp tới, do lịch quá đột ngột lại còn gấp gáp nên cô vừa nhận được thông báo tiếp nhận đã phải chạy nhanh về bàn làm việc mà soạn câu hỏi.
Cả buổi sáng còn chưa ăn cái gì, toàn cafe đổ xuống dạ dày cho bớt đói. Nói thật thì bụng cô giờ đang cồn cào liên tục, lại còn đang đến kì cho nên có chút đau bụng.
Khoảng độ chín giờ, Thế Anh bắt buộc phải xuất phát, theo như dự kiến chín giờ ba mươi sẽ bắt đầu phỏng vấn, cho nên cô không còn nhiều thời gian.
Tiêu chí của cô rất rõ ràng: Xong sớm nghỉ sớm- Xong muộn nghỉ muộn.
Cho nên Thế Anh đều cố gắng làm xong sớm nhất có thể, như vậy cô sẽ có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.
Cô mở cửa xe, bước vào bên trong, taxi mau chóng di chuyển tới đại lộ An Nam. Vì đã soạn xong các câu hỏi nên quãng thời gian trên xe, cô sẽ tận dụng để ngủ thêm một chút.
Taxi lắc lưa qua lại mấy lần mà cô cũng chẳng tỉnh, đợi đến khi chiếc xe đến điểm dừng, bác tài quay xuống gọi cô, lúc đó Thế Anh mới lờ mờ tỉnh dậy.
Cô giật mình nhìn qua khung cửa sổ đã thấy biển hiệu The Flan trước mặt, Thế Anh mau chóng trả tiền, mở cửa bước xuống xe.
The Flan vô cùng rộng, tòa nhà lại cao chọc trời. Thư kí Việt vừa thấy cô, mau chóng bước tới.
“Xin chào, tôi là Việt Hòa, thư kí của Sếp Lục.”
Việt Hòa chìa tay ra phía trước, môi mỉm cười nhìn Thế Anh.
“À xin chào xin chào, tôi là Thế Anh, phóng viên bên truyền thông Thanh Nhã.”
Thế Anh vội bắt lấy tay Việt Hòa, ríu rít cười.
Việt Hòa gật đầu, mau chóng dẫn cô đi vào bên trong.
Thế Anh bị choáng ngợp với cơ ngơi bên trong, chẳng khác gì mấy khách sạn lớn cả. Tuy cô biết rằng, cơ ngơi hoành tráng nhất chắc chắn thuộc về Lapter, cơ mà đợi bao giờ có dịp bước vào, cô sẽ choáng ngợp sau.
Việt Hòa dẫn cô đi lên tầng, cô ấy đi tới gõ cửa vài cái, sau khi nghe thấy giọng nói bên trong phát ra, mới mở cửa dẫn Thế Anh đi vào.
Thư kí của chủ tịch The Flan lại là nữ, đây là lần đầu cô thấy. Thường thì sẽ là thư kí nam, tuy cô không hề phân biệt nam nữ gì.
Cơ mà lần đầu được thấy nữ thư kí, cô có chút bất ngờ. Thật sự ngưỡng mộ cô ấy quá, khí chất giống hệt con nhà tài phiệt, cao cao tại thượng, dáng vẻ điềm đạm của Việt Hòa làm cô vô cùng bất ngờ.
“Chủ tịch, phóng viên đến rồi.”
Việt Hòa đi tới cúi người cẩn trọng thông báo, Lục Đình Kiêu ngồi xoay lưng lại, đưa tay lên xua một cái, Việt Hòa hiểu ý liền rời đi ngay.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Thế Anh cầm chặt lấy quai túi xách, lần đầu cô thấy bản thân căng thẳng như vậy.
Lần đầu tiên trong sự nghiệp phóng viên, cô đi phỏng vấn một nhân vật, mà bản thân còn run lẩy bẩy.
Thế Anh hít thở thật đều, “phù” một cái, rồi nói.
“Chào sếp Lục, tôi là Thế Anh, phóng viên bên truyền thông Thanh Nhã.”
Thế Anh cúi người trước nhân vật trước mặt, chiếc ghế xoay lại, lộ diện khuôn mặt người đàn ông phía trước.
Thế Anh ngước mắt nhìn, đôi mắt cô lập tức sáng ngời, con ngươi rung rung lên vài cái, khuôn miệng nhỏ xinh không chịu được mà mở ra tạo thành hình chữ O.
Lục Đình Kiêu mỉm cười, đưa đôi mắt dịu dàng về phía Thế Anh. Anh đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, sải bước đi tới gần cô.
Đến giờ cô còn chưa tin vào mắt mình, tay đưa lên che miệng, đôi mắt rưng rưng không kìm được mà ửng đỏ.
“Lâu rồi không gặp, Thế Anh.”
Cô đứng như chôn chân tại đó, túi xách trên tay lập tức rơi xuống nền sàn.
Thế Anh nhào tới, vươn tay ôm lấy người đàn ông trước mặt, mí mắt sụp xuống, không ngừng rơi vài giọt lệ trong suốt.
Lục Đình Kiêu mỉm cười, đưa tay lên ôm lấy tấm lưng gầy gò đang run rẩy.
“Là anh đúng không… em không nằm mơ đúng không…?”
“Là anh, anh đây.”
Lục Đình Kiêu đặt cằm lên vai cô, tay liên tục vuốt ve tấm lưng nhỏ.
Thế Anh nghe được câu xác nhận, cô không phòng bị thêm, nước mắt trào ra không ngừng.
“Thôi nào, nín nín.”. ngôn tình ngược
Lục Đình Kiêu giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm vô cùng, tay liên tục vuốt ve tấm lưng nhỏ, cô bên dưới khóc nấc lên không ngừng, nước mắt rơi xuống ước nhẹp một mảng lớn.
…----------------…
“Cậu chủ, cô Thế Anh đang ở bên The Flan.”
Động tác Lãnh Hàn ngừng lại, đôi mắt ngước lên lạnh lẽo hơn cả băng tuyết nhìn Trần Hiểu.
“Là phỏng vấn độc quyền, do chính The Flan chỉ đích danh.”
Lãnh Hàn không cần hỏi, Trần Hiểu cũng tự biết anh hỏi gì. Anh đặt tập tài liệu xuống, đưa tay lên đẩy gọng kính phía trên.
“Sắp xếp lại lịch, ngày mai phỏng vấn.”
“Vâng.”
Trần Hiểu cúi người mau chóng đi ra ngoài.
Lãnh Hàn chống tay lên bàn, ngón tay thon dài đan lại với nhau, gương mặt nửa cúi nửa ngửa, trông vô cùng quỷ dị.
…----------------…
Trong phòng làm việc của Lục Đình Kiêu, Thế Anh đang ngồi trên sofa, trên người khoác chiếc áo dạ màu đen.
Lục Đình Kiêu từ xa đi tới, trên tay cầm hai ly cafe nóng hổi, đưa một ly qua cho Thế Anh.
Lục Đình Kiêu ngồi đối diện cô, tay nâng ly cafe nóng lên thổi phù phù vài cái rồi mới đưa lên miệng nhâm nhi.
“Sao anh lại về nước?”
Thế Anh hai tay cầm ly cafe nóng sưởi ấm tay, đôi mắt hơi đỏ ngước lên nhìn anh mà hỏi.
Lục Đình Kiêu hạ ly xuống, khóe môi nhếch lên.
“Nhớ em nên về.”
“Hẳn hoi.”
Đôi mày Thế Anh cau lại, gương mặt hiện rõ hai chữ nghiêm túc, Lục Đình Kiêu cúi đầu cười.
“Hoàn thành công việc xong rồi nên về thôi.”
“Bao giờ anh quay về?”
“Không về, định cư rồi.”
Định cư rồi? Nhanh vậy sao?
Thế Anh nghe xong có chút bất ngờ, môi bĩu xuống, mặt đúng kiểu nửa tin nửa ngờ.
Lục Đình Kiêu là anh trai cô, nói rõ hơn là anh trai nuôi. Anh được mẹ cô nhận nuôi trước khi liên hôn với nhà họ Chử.
Khoảng thời gian sau khi hạ sinh hai chị em, mẹ cô không còn thời gian để đến thăm anh thường xuyên.
Thời gian đó, anh được bên nhà cô đưa về chăm sóc tận tình. Khi hai chị em lớn dần mới có dịp quay về nhà ngoại, gặp gỡ anh.
Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp anh sau khi nhận thức được, năm đó cô mới tám tuổi, còn đang chạy loanh quanh trong nhà chơi trốn tìm với Nguyệt Âm.
Còn anh thì mười lăm tuổi, là một thiếu niên vô cùng trầm tính, ít nói cũng ít hoạt động cơ thể, cả ngày chỉ ngồi ở ghế gỗ cạnh hồ nước, im ắng đọc sách.
Do một lần chạy nhảy quá đà lại chẳng chú ý, cô vô tình ngã vào người anh, quyển sách trên tay lập tức bị rơi xuống hồ nước ngay cạnh.
Xui một cái, quyển sách đó anh vô cùng yêu thích, lại là bản giới hạn do mẹ cô tặng anh vào dịp sinh nhật.
Thế Anh biết bản thân đã gây họa, cô không chạy trốn được, mau chóng đi tới với lấy quyển sách đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Trang giấy ướt nhẹp dính chặt với các trang sách đằng sau, mực in bị nhòe, chữ thấy chữ không.
Cô nhớ rõ khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ của anh, anh giận đến mức khóe mắt đỏ ửng, tay nắm thành đấm.
Thẳng tay giựt mạnh quyển sách trên tay cô, trực tiếp rời đi mà không nói thêm lời nào.
Thế Anh tất nhiên sợ rồi, cô sợ anh sẽ đi mách với mẹ cho nên nguyên ngày hôm đó cứ lẽo đẽo sau lưng không rời một khắc.
Lục Đình Kiêu giận vô cùng lâu, mất một tháng cô năn nỉ mãi anh mới chịu nói chuyện với cô. Sau dần hai người thân thiết, chuyện gì cũng nói được, với cả cô cũng biết được một sự thật kinh hoàng.
Căn bản quyển sách đó chẳng phải bản giới hạn gì cả, chẳng qua mẹ cô mua đúng đợt cháy hàng nên lượng sách còn rất ít, sau này cô muốn mua lại một quyển mới đền cho anh.
Vừa tới hiệu sách hỏi, lập tức đã thấy nguyên một kệ đựng toàn là quyển sách đó. Cô tức đến suýt ngất, cầm quyển sách về tra hỏi đàng hoàng.
Lục Đình Kiêu biết bí mật đã bị bại lộ, mặt cúi xuống cố nhịn cười. Thế Anh bị anh chọc cho mặt mũi ửng đỏ, chẳng nói gì mà xoay người rời đi.
Lục Đình Kiêu biết bản thân gây họa, cho nên chạy theo sau, dùng đủ kế dỗ ngon dỗ ngọt. Thế Anh chẳng chịu thua, cứ thế mà ba tháng không thèm ngó ngàng.
Cô cũng không về nhà ngoại, chỉ đóng đô tại nhà họ Chử. Nguyệt Âm vừa đi trại hè về, liền mấy lần rủ cô qua nhà ngoại chơi, nhưng lần nào cũng chỉ nhận được cái lắc đầu.
Nguyệt Âm tính tình hướng nội không hay tiếp xúc thân thiết với người ngoài mấy. Nguyệt Âm tiếp xúc với Lục Đình Kiêu rất ít, hầu hết là lẽo đẽo sau chị gái thì mới dám nói chuyện với Lục Đình Kiêu.
Đến năm mười tám tuổi, nhà họ Lục đột nhiên về nước, việc đầu tiên họ làm là đến nhà cô tìm Lục Đình Kiêu.
Nhà họ Lục vốn sinh sống bên nước ngoài, do một lần sơ xuất nên bọn họ để lạc mất Lục Đình Kiêu trong nước.
Đất nước thì rộng lớn, bọn họ tìm mãi vẫn chẳng thấy tung tích, đến ba năm sau tìm kiếm, mới phát hiện tung tích ở cô nhi viện.
Đến hỏi thì bên cô nhi viện nói Lục Đình Kiêu đã được Sở gia nhận nuôi. Ông Lục nghe xong lập tức phái người đến, Lục Đình Kiêu biết chuyện, kiên quyết không đi.
Nhưng sau một hồi nghe mẹ cô năn nỉ, thì thầm đủ lời, anh cũng chịu ngoan ngoãn đi theo.
Thế Anh từ đó không còn gặp lại Lục Đình Kiêu, trước khi anh đi, có để lại cho cô một bức thư.
Gửi Thế Anh:
“Hôm nay anh phải rời đi rồi, tiếc rằng em lại không có mặt ở đây để tiễn anh lên đường. Không sao cả, anh biết rằng, nếu em tiễn anh chắc chắn sẽ sụt xịt lên xuống mà. Anh Anh, thời gian sau này không có anh ở đây, em cũng nhớ hãy về thăm ông bà nhiều hơn nhé. Nhà rộng mà người thì ít, ông bà không có ai, chắc chắn buồn lắm. Nhớ đi lại cẩn thận, đừng táy máy lung tung, đừng để bản thân bị ngã trầy xước cả đầu gối. Đợi anh ổn định, sẽ thường xuyên liên lạc với em. Rất nhanh thôi, không lâu đâu, anh sẽ về sớm, hứa với em đó!”