Ngục Tù Tình Yêu - Marry Me Taehyung

Chương 48: Phí phạm thời gian




[CHÚ Ý: CÁC NHÂN VẬT, SỰ KIỆN,… ĐỀU KHÔNG CÓ THỰC NGOÀI ĐỜI. ĐỀU LÀ TÁC PHẨM DO TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TÁC GIẢ TẠO NÊN, KHÔNG CÓ Ý NHẮM TỚI MỘT CÁ NHÂN HAY NHÂN VẬT NÀO. XIN CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ]

…----------------…

Trời dần xẩm tối, ánh đèn đường từ từ bật sáng lên trải dài cả một con đường.

Gió lạnh hiu hắt thổi mạnh mẽ từ phương xa về, tuyết rơi xuống liên tục, phủ kín cả rừng cây xanh mát.

“Cậu chủ, lô hàng ở cảng phía Tây gặp vấn đề rồi.”

Trần Hiểu đi bên ngoài chạy vào văn phòng, hớt hải cúi người thông báo cho Lãnh Hàn.

Anh nghe xong, động tác có chút khựng lại, ngòi bút bị đè nén xuống mặt bàn, gãy ra làm đôi, mực bắn tung tóe.

Lãnh Hàn tay siết thành nắm đấm, mạch máu nổi cả lên. Gương mặt tối sầm, lông mày nhướng lên, gân tay nổi lên từ từ.

Cả người như tỏa ra luồng sát khí lạnh ngắt bao chùm cả căn phòng, anh không nói gì, càng khiến cho người đứng trước mặt không dám cất thêm lời nào.

“Gọi người, chuẩn bị xe.”

“Vâng.”

Lãnh Hàn đứng dậy, đá phăng chiếc ghế đằng sau ra xa, sải bước đi tới sofa cầm lấy áo khoác nằm đó.

Lãnh Hàn men theo con đường bí mật, đi xuống dưới hầm đậu xe, mở cửa bước vào chiếc Rolls-Royce màu đen huyền bí.

Bốn bánh từ từ di chuyển, rời khỏi tầng hầm, phi với tốc độ 60Km/H trên con đường vắng vẻ.

Rolls-Royce phóng ra khỏi nội thành, con đường rộng lớn, bốn bể là cát bao chùm. Theo sau chiếc Rolls-Royce, là một đoàn Audi màu đen, áng chừng khoảng mười chiếc đổ lên.

Phóng nhanh qua căn nhà gỗ, tiếng động lớn vang vào bên trong, hai ông bà già nghe thấy, lọ mọ đứng dậy đi ra ngoài khám thính.

Vừa hay đụng trúng đoàn xe lướt ngang qua, phi nhanh vô cùng. Bà lão già nua nheo mắt lại, vết nhắn trên gương mặt lộ ra rõ mồn một, khóe môi nhếch lên thích thú vô cùng.

“Coi bộ, hôm nay cậu chủ sẽ có quà tặng chúng ta rồi.”

Bà lão đứng ở cửa, thích thú cất giọng, mắt dõi theo đoàn xe dần dần lướt ngang qua căn nhà gỗ.

Ông lão đứng bên cạnh, chỉ biết đưa tay vuốt ve bôn râu mà lắc đầu lia lại.

“Lần này cậu chủ đem quà về, tự bà giải quyết, tôi không làm thay bà nữa đâu.”

“Biết rồi biết rồi.”

Ông lão mím môi, mặt lộ rõ sự bất lực, ông quay người, mau chóng đi vào trong nhà.

…----------------…

Cảng biển phía Tây thành phố Hòa An.

Ở phía xa xa, một đám người áo đen che kín mặt mũi, khuất sau những thùng gỗ lớn, mắt dõi theo hành động của đám người phía trước.

Một tên đưa bộ đàm lên, vặn nhỏ tiếng lại, dí sát vào miệng, truyền thông tin cho đầu dây bên kia.

“Cậu chủ, hàng cập bến rồi.”

“Ai cầm.”

“Đang ở trong tay bọn Ben.”

Lãnh Hàn im lặng không nói gì, đáy mắt ánh lên tia lửa rõ ràng, đôi mắt sắc lạnh như mũi dao chĩa về phía trước.

“Theo dõi tiếp, nếu chúng có động thái di chuyển đi chỗ khác, lập tức bám theo.”

“Vâng.”

Lãnh Hàn ném bộ đàm qua một bên, mở chiếc hốc bên phải ra, bên trong đựng hai khẩu súng lục màu đen được thiết kế riêng.

Lãnh Hàn đưa lên trước mắt, ngón tay đưa lên vuốt ve tỉ mỉ. Lâu lắm rồi anh mới cầm súng, những lần trước đều giao cho đám đàn em xử lý, đến một góc móng chân anh cũng chẳng chạm tới.

Lô hàng lần này khá quan trọng, do sắp tới là lễ mừng thọ ông nội Lãnh, trước hôm đó bên khách hàng sẽ tới nhận lô hàng này, giá trị vô cùng cao.

Tất nhiên rồi, là người thừa kế tương lai, chắc chắn anh chẳng thể nào để mấy chuyện cỏn con này bị phá hỏng dễ dàng bởi đám vắt mũi chưa sạch kia.

Xoẹt! Xoẹt!

Tiếng bộ đàm bên cạnh vang lên liên tục, giọng nói vội vàng, gấp gáp cất lên.

“Cậu chủ, bị phát hiện rồi. Bọn chúng đem hàng chạy đi rồi.”

“M* ki*p.”

“Đuổi theo.”

Lãnh Hàn hạ giọng ra lệnh cho tên đàn em đầu dây bên kia.

Giờ đây anh như muốn tức điên lên, lông mày không ngừng cau có lại, gân tay gân cổ nổi lên trông vô cùng rùng mình, sát khí lạnh lẽo tràn ra khỏi cơ thể.

Đoàn xe mau chóng bám theo định vị của tên đàn em kia truyền tới, chẳng mấy chốc đã di chuyển vào một khu vực hoang vắng.

Xung quanh không một bóng người, cây côi héo úa trải dài cả con đường, khói bụi bay lên nghi ngút, xa xa còn có bãi đốt lá cây còn đang bốc khói lên nghi ngút.

Lãnh Hàn liếc mắt ra lệnh cho đám người lặng lẽ tiến vào từ nhiều phía. Anh bước xuống xe, thong dong chỉnh lại cổ tay áo, sải bước chân dài đi vào bên trong căn nhà hoang trước mặt.

“Ben bảo gì?”

Bên trong vang vọng ra tiếng nói trầm, mấy tên đàn em của Ben ở bên trong, đang chờ lệnh của cấp trên.

Ban nãy bị truy đuổi, bọn chúng đã dùng hết tất cá các mánh khóe, tài năng đua xe của mình để cắt đuôi ba chiếc xe đằng sau.

Đám người bên trong không dám bật đèn lên vì sợ phát hiện, thùng hàng được đặt trước mắt, mở ra, bên trong toàn những khẩu súng màu đen được thiết kế riêng nhiều mẫu.

“Sếp chưa hạ lệnh.”

“Đ*t m*, cái gì? Nước này rồi còn chưa hạ lệnh? Là muốn để ông đây chết trong tay thằng chó Lãnh à?”

Tên béo bất mãn quát mắng to đùng, hắn tức giận, đưa chân đá thẳng vào thùng gỗ trước mặt.

Song hắn đau đớn nhảy lò cò ra chỗ khác, bàn chân truyền tới cơn đau khiến hắn không ngừng cau có.

“Anh, giờ sao? Lũ chó kia kiểu gì cũng sẽ lùng ra được chỗ này, đến lúc đấy khó mà sống.”

Tên gầy gò bên phía xa, mặt lộ rõ sự lo lắng, gương mặt lạnh toát, đổ mồ hôi lấm tấm.

Giữa mùa đông giá rét như này mà vẫn còn có người thấy nóng, quả thực là buồn cười.

Phía bên ngoài căn nhà hoang vắng, đám người của Lãnh Hàn vây kín xung quanh. Lãnh Hàn còn sắp xếp vài tên bắn tỉa lên phía trên cao, đây chính là món quà đặc biệt của anh.

“Gọi lại cho Ben xem nào, nếu như ông ta còn không hạ lệnh, lô hàng này coi như đốt.”

Tên béo rút ra điếu thuốc từ túi quần, cầm bật lửa lên châm vào đầu thuốc lá. Khói lửa bốc lên, hắn hít lấy một hơi dài, hạ điếu thuốc dần xuống, khói phà ra từ miệng che đi khuôn mặt đang nửa phần lo lắng, nửa phần tức giận của hắn.

Tên gầy mau chóng lôi điện thoại ra gọi, đầu dây bên kia liên tục ngắt máy. Hắn gọi đi gọi lại, cuối cùng cũng kết nối được.

“Alo, ngài Ben.”

Đầu dây bên kia im ắng không thấy tiếng động, tên béo thấy tên gầy kia chẳng nói gì, mau chóng dập điếu thuốc vứt xuống đất, đưa mũi chân thoa đều, sải bước đến gần giựt lấy chiếc điện thoại trên tay tên gầy.

“Chúng tôi bị phát hiện rồi, ngài tính sao?”

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười to, tên béo cau mày, nheo mắt nhìn về phía trước, hắn không hiểu lão già này là đang cười vì chuyện gì?

“Bị phát hiện mà không thèm chạy, ở đó gọi điện cho tao để làm gì?”

Tên báo nghiến răng nghiến lợi, cố kìm cơn tức xuống bụng, ăn hít một hơi điềm tĩnh đáp lại.

“Bọn tôi nghĩ ông sẽ hạ lệnh, nên trốn tạm một chỗ, đợi lệnh của ông.”

“Lũ ngu.”

Đầu dây bên kia cười lớn, tiếng cười ấy làm cho cơn phẫn nộ của tên béo càng lúc càng dâng trào hơn.

Giờ đây hắn mới kịp nhận ra bản thân đã bị chơi một vố vô cùng đau đớn. Người mà hắn cung kính suốt năm năm, nỗ lực vượt qua các thử thách để có được một vị trí chính thức cho riêng mình, hiện tại người đó lại chơi hắn một vố vô cùng đau.

“Thằng chó, mày ngu lắm. Tao không hạ lệnh thì mày cũng phải tự hiểu đi chứ? Mày trốn đi làm gì? Đợi lệnh tao cũng đâu có ích gì cho mày?”

Giọng điệu đầy sự khinh bỉ, khiêu khích, đùa cợt vang lên. Gân xanh trên trán tên béo nổi lên, mấy người còn lại thấy còn thấy sợ hãi không dám hó he câu nào.

“Mày, chuẩn bị tinh thần xuống địa ngục đi. Thằng Lãnh kiểu gì cũng sẽ lùng tới chúng mày. Chúng mày lấy hàng của nó, lại còn không chạy ngay, trốn một chỗ.”

“Chúng mày không biết Đông Tây Nam Bắc đều là đất của nó à?”

“Khốn nạn, thằng chó già, mày chơi tao.”

Tên béo không còn kìm nổi cơn giận, môi hắn mím lại, nghiến răng quát lớn.

“Hahaha… tao cười điên mất thôi. Đừng phí lời với tao, viết di thư đi là vừa.”

Vừa nói xong, đầu dây bên kia lập tức cúp máy, tên béo không còn nghe thấy thanh âm nào.

Hắn tức giận hạ điện thoại xuống kiểm tra nhiều lần, khi đã xác định lão già kia cúp máy trước, hắn tức tối ném thẳng chiếc điện thoại về góc tường đầy xi măng.

“Thằng chó già đấy, mẹ mày.”

Tên béo tức điên lên, miệng liên tục chửi rủa không ngừng.

Lãnh Hàn đứng ở đó đã khá lâu, anh cứ đứng ở một góc khuất, sai người lấy một chiếc ghế ra, ngồi xuống hưởng thụ vở kịch.

“Anh, giờ sao?”

“Đ* m*, sao mày hỏi tao?”

Tên béo kia quát lớn, hắn lôi hộp thuốc từ túi quần ra, lấy một điếu châm lửa lên, hút một hơi thật lâu, khói thuốc phà từ miệng ra, hòa cùng bầu không khí u ám xung quanh.

Hắn đi tới cửa sổ trước mặt, cụp mắt nhìn xuống dưới, giờ đây mới phát hiện có mấy chiếc xe đã đỗ ở bên dưới.

Động tác hắn ngừng lại, nheo mắt lại, cố gắng nhìn kĩ mấy chiếc xe bên dưới.

“Ngũ lục.”

Điếu thuốc trên tay hắn rơi xuống đất, gương mặt lo sợ quay tứ phương nhìn.

Tên gầy thấy vậy đi đến hỏi han hắn làm sao, tên béo không đáp, đưa tay lên kí hiệu im lặng.

“Ngũ lục bên dưới, Lãnh Hàn tới rồi.”

Tên béo thì thầm nhỏ, tên gầy vừa nghe thấy đã lập tức run sợ. Hắn lôi khẩu súng từ sau quần ra, chĩa về phía trước, từng bước chân nhỏ tiến về phía khoảng không tối om.

Đám người đằng sau cũng đứng dậy, hành động theo hai tên kia, quây lại thành vòng tròn, chĩa súng bốn hướng.

Lãnh Hàn đột nhiên thấy buồn cười, hai tay anh đưa lên, vỗ vào với nhau tạo nên âm thanh rùng rợn từ góc khuất tối tăm.

Lãnh Hàn đứng dậy, tay đút vào bên trong túi quần, ung dung sải bước tiến gần.

“Tinh thần đồng đội tốt đấy.”

Lãnh Hàn bật cười đi tới, tay liên tục vỗ vào với nhau. Theo sau là đám người áo đen, trên tay cầm khẩu súng lục chĩa về hướng vòng tròn trước mặt.

“Sao vậy? Bị chủ bỏ rơi nên buồn sao?”

Lãnh Hàn nhướn mày thích thú khiêu khích, anh đứng đó, kiêu ngạo như một vị thần, chĩa đôi mắt sắc lạnh về phía trước, không kiêng nể buông những lời tệ hại ra ngoài.

“Thằng… thằng chó…”

Tên béo cầm súng chĩa về hướng Lãnh Hàn, run rẩy cất tiếng lên chửi rủa.

Phía sau bỗng dưng xuất hiện tia sáng màu đỏ chĩa vào từng người trong đám bọn chúng, tên béo bất ngờ, ngoảnh đầu nhìn về phía cửa sổ rộng đằng sau.

Xa xa có vài tay súng bắn tỉa nấp trong khu rừng đối diện căn nhà hoang, tia laze màu đỏ từ phía khu rừng chĩa tới từng người.

“Ôi chết, hình như tao có sắp đặt người bên trên thì phải. Sơ xuất rồi.”

Lãnh Hàn dường như bật nút diễn xuất cực đỉnh, khóe môi nhếch lên tràn đầy sự thích thú trước vở kịch này.

Tên béo không dám nhúc nhích, năm năm theo tên Ben kia, hắn ta biết về Lãnh Hàn cũng không ít.

Lãnh Hàn có một xưởng lớn chuyên chế tạo vũ khí riêng cho bản thân, mỗi khẩu súng đều có cơ chế khác nhau và riêng biệt.

Đặc điểm chung chính là tốc độ viên đạn khi bắn ra vô cùng nhanh, chưa đầy 0,4s viên đạn sẽ bay tới nhắm thẳng vào hồng tâm.

Lãnh Hàn vô cùng chú trọng vào vấn đề này, cho nên mỗi lần sản xuất xong, chính tay anh sẽ thử nghiệm khẩu súng đó.

Nếu quá chậm, lập tức sửa. Cứ như vậy mà các khẩu súng liên tục được sửa, mãi sau mới vừa ý anh.

“Mày thấy khẩu súng đồ chơi của mày nhanh hơn. Hay là AKA 83 của tao nhanh hơn?”

AKA 83?

“À, quên chưa giới thiệu. Mười khẩu súng trên kia đều là mẫu mới, vừa mới chế tạo xong, chúng mày phải thấy vô cùng vinh dự khi là người đầu tiên được trải nghiệm nó đấy.”

Lãnh Hàn lộ rõ nụ cười tà ác, ánh mắt sắc lạnh, âm khí bao quanh đám người đang run rẩy quây tròn lại với nhau.

Tên béo run rẩy, tay cầm súng còn chẳng chắc, trong đầu suy nghĩ đủ chuyện.

Nếu như bây giờ hắn động thủ, chắc khác nào dâng mạng lên cho Lãnh Hàn. Mười người phía xa đã nhắm bắn, tay bắn tỉa của Lãnh Hàn không phải dạng đùa, đều được huấn luyện bài bản và kĩ càng mới được giao nhiệm vụ này.

Trong lúc tên béo còn đang suy nghĩ, Lãnh Hàn đứng phía trước, lấp ló đằng sau bọn chúng, anh thấy vài chiếc thùng gỗ.

Anh nghiêng đầu ra hiệu, đám người đằng sau hiểu ý, bốn tên đi tới thùng gỗ mở ra kiểm tra, xong xuôi quay đầu ra hiệu hàng đều ổn cho Lãnh Hàn biết.

Mấy thùng hàng mau chóng được đem đi, tên béo đứng như chôn chân tại đó, đờ người đưa mắt dõi theo mấy thùng hàng mà hắn cất công lấy được bị bọn họ đem đi.

“Nhàm chán, chúng mày động tay đi chứ? Ông đây mấy tháng rồi chưa được nổ súng.”

Lãnh Hàn cảm thấy lần này anh cất công tới, thực sự có chút thất vọng. Biết vậy không đến, tốn cả xăng lẫn sức.

Lãnh Hàn nheo mắt nhìn tên béo đang run vì sợ, đáy mắt ánh lên tia sáng bất ngờ.

“Ben đang ở đâu?”

Tên béo nghe xong im lặng, nhắc đến tên Ben, hắn lại càng tức điên lên.

“Mày câm à?”

Lãnh Hàn liếc mắt nhìn tên béo, cảm thấy có chút mất kiên nhẫn.

“Không, không biết.”

“Không biết?”

Lãnh Hàn dường như cảm thấy cơ hội được nổ súng của anh đã đến, cánh tay phải nâng lên cao, chĩa đầu súng về hướng tên béo đang đứng.

Đùng!

Viên đạn màu vàng bay ra từ nọng súng đen, nóng hổi như dung nham chảy ra, bay thẳng tới phía trước, ngắm vào một bên vai trái của tên béo trước mắt.

“Áaa…!!”

Tên béo đau đớn khuỵu gối xuống nền đất đầy bụi bẩn, tay đưa lên ôm lấy vết thường trên bả vai.

Dịch đỏ liên tục tiết ra ngoài, rỉ xuống từng giọt nhỏ xuống nền đất nâu.

Lãnh Hàn dương đôi mắt sắc lạnh không chút thương xót nào nhìn tên béo đang quỳ bên dưới.

“Tụt mẹ hứng.”

Lãnh Hàn hạ xuống, miệng lẩm bẩm chửi rủa, mắt liếc sang bên khác chẳng thèm đoái hoài đến lũ người trước mặt.

“Đem về làm quà cho hai ông già đi.”

Lãnh Hàn xoay người, rút khăn tay màu trắng từ trong túi áo ra, lau kĩ bàn tay khi nãy cầm súng.

Lãnh Hàn chẳng thèm đoái hoài đến đám người đằng sau, thẳng thừng sải bước rời khỏi tầng hai của căn nhà.

Rolls-Royce bên dưới đã quay đầu xe, đèn pha bật lên sáng trưng một góc, Lãnh Hàn đi tới mở cửa bước vào xe.

Đám người đằng sau cũng mau chóng dọn dẹp, lôi hết lũ người của Ben đi xuống, áp giải lên một chiếc xe tải được đỗ ngay đó.

Rolls-Royce xung phong lên đi đầu, phóng nhanh rời khỏi khu vực hoang vắng không bóng người.

Bốn bể đều là sa mạc hoang vu, gió lạnh ùa tối thổi bay từng hạt cát lên bầu trời đen. Bầu trời lấp lánh tràn ngập ánh sao sáng, mây đen lấp ló chỗ có chỗ không.

Không khí cũng có thể nói là thoáng đãng, tuy gió lạnh tràn về, nhưng ở phía Tây lại chẳng có tuyết rơi.

Đoàn xe phi nhanh trên đường, đi gần đến căn nhà gỗ, đoàn phía sau mau chóng tách ra, để một mình chiếc Rolls-Royce phóng về phía trước, tiến vào trung tâm thành phố Hòa An.

Lãnh Hàn ngồi bên trong, tay đưa lên xoa dịu một bên thái dương.

Nếu biết trước hôm nay nhẹ nhàng như vậy, anh thà ở công ty giải quyết nốt mấy công việc cho xong.

Đúng là phí phạm thời gian!