Ngược Ái

Chương 119




Tư Mã Tuấn Lỗi cúi chào khách bên ngoài, lặng lẽ trở lại tân phòng, đi vào bên trong, nhanh tay vén hồng voan tinh xảo trên đầu nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng nổi bật dưới ánh nến, hắn không khỏi có chút si ngốc.

Hàn Ngữ Phong cúi đầu, trong lòng lại nghĩ đến tối nay có nên ở chung với hắn không?

Một hồi sau, Tư Mã Tuấn Lỗi mới hồi phục tinh thần, đi qua cầm lấy ly rượu trên bàn, cầm một chung đưa cho nàng nói: ‘Chúng ta nên uống ly rượu giao bôi.’

Hàn Ngữ Phong tiếp nhận ly rượu, nhìn hắn: Rượu giao bôi uống thế nào?’ cái này chỉ là nghe nói đến, nàng không biết, mà cũng không có ai kể với nàng.

‘Sao? Có vấn đề gì sao? Để bổn vương dạy ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đem ly rượu nuốt hết vào miệng, rồi cúi đầu hôn lên môi nàng.

Hàn Ngữ Phong ánh mắt mở thật to nhìn hắn, rượu giao bôi uống như thế này sao? Còn hết sức nghi hoặc nhưng hắn đã đem rượu trong miệng đưa đến  miệng nàng, nàng cũng không  tự chủ từ từ nuốt xuống.

‘Cay quá.’ nàng đẩy hắn ra, vội vàng đến bên bàn trà lấy nước uống.

‘Giờ đến lượt ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thấy mặt nàng hồng hồng,  bộ dáng rất là đáng yêu, cảm giác trêu đùa nàng thực thích, chỉ vào ly rượu nói.

‘Đến lượt ta cái gì?’ Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu không rõ, nhìn hắn.

‘Giờ đến lượt ngươi, rượu giao bôi tên như ý nghĩa, chính là trao đổi, cho nên đến phiên ngươi cho ta uống.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, mâu trung tràn đầy chờ mong.

‘Ách..’ Hàn Ngữ Phong sắc mặt càng đỏ hơn, nàng phải làm với hắn như vừa rồi sao, nàng không làm.

‘Nếu ngươi không làm, chúng ta cũng đừng quên một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nương tử đến đây đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong liền ôm lấy eo nàng.

Hàn Ngữ Phong tâm cả kinh, nói: ‘Ta làm, ta làm.’

‘Tốt.’ Tư Mã Tuấn Lỗi buông nàng ra, khóe miệng lộ ra nụ cười hoàn mỹ,   hắn chính là thích nàng như vậy.

Hàn Ngữ Phong chậm rãi cầm lấy ly rượu, chậm rãi ngậm vào trong miệng, chậm rãi tiêu sái tiến đến bên hắn.

Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng cố ý làm chậm động tác, tuyệt không nóng vội, dù sao đêm nay còn nhiều thời gian.

Rốt cục Hàn Ngữ Phong không thể không chậm rãi tiến tới môi hắn, nâng cốc chậm rãi đưa đến miệng hắn, Tư Mã Tuấn Lỗi một ngụm liền uống hết, cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, dùng sức hút lấy hương thơm của rượu còn lưu lại trong miệng nàng.

Hàn Ngữ Phong dùng sức muốn đẩy hắn ra, hắn lại ôm chặt nàng hơn, hai người gắt gao dán lại cùng nhau, tựa hồ đều có thể cảm nhận độ ấm thân thể đối phương

Tư Mã Tuấn Lỗi hơi thở có chút gấp gáp, thân thể phản ứng cũng thành thực, hắn cũng không muốn nhịn, ôm lấy Hàn Ngữ Phong đi đến bên giường.

‘Không cần...’ Hàn Ngữ Phong giãy dụa, muốn đứng dậy.

Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không cho nàng cơ hội phản kháng, trực tiếp áp môi ngăn chặn tiếng nói của nàng..

Rất nhanh, trên mặt đất hai kiện hỉ phục đỏ thẫm lẳng lặng nằm ở nơi đó, không để ý tới hai người đang triền miên.

Đêm dài yên tĩnh, tình cảm mãnh liệt qua đi, ai cũng đều lẳng lặng mà ngủ.

Đột nhiên một thanh âm truyền thẳng vào tai Hàn Ngữ Phong: ‘Giết Tư Mã Tuấn Lỗi, giết Tư Mã Tuấn Lỗi’, ở dưới giường xuất hiện một thanh chủy thủ…

Hàn Ngữ Phong mở to mắt, ánh mắt si ngốc đứng dậy, thân thủ đụng đến cái gì đó cứng rắn, lạnh lẻo kia, thanh âm đó lại vang lên bên tai lần thứ hai: ‘Giết Tư Mã Tuấn Lỗi, giết Tư Mã Tuấn Lỗi.’

Hàn Ngữ Phong ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi bên cạnh, giơ thanh dao nhỏ trong tay hung hăng đâm thẳng xuống.

Ngực đột nhiên đau nhói, Tư Mã Tuấn Lỗi chợt mở to mắt, liền thấy Hàn Ngữ Phong tay cầm dao nhọn hung hăng đâm mình, máu trên ngực trong nháy mắt trào ra.

Đột nhiên thấy máu tươi Hàn Ngữ Phong tỉnh táo lại một chút buông tay ra hoảng sợ lui về phía sau. ‘Không.’ nàng sao lại có thể giết người?

Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên rút đao nhọn ra, máu phun ra thêm một chút, sau đó hắn dùng tay điểm huyệt lại, tạm thời cầm máu.

‘Hàn Ngữ Phong, ngươi hận bổn vương đến vậy sao? Không ngờ ngươi lại ngoan độc như thế, ngươi nguyện ý gả cho bổn vương, nguyên lai là chờ bổn vương sơ ý, mới cho bổn vương một nhát chí mạng.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lấy tay băng bó trước ngực, con ngươi đen âm ngoan thô bạo, hắn tâm cũng lạnh thấu xương.

‘Không, ta không có, ta thật sự không muốn giết ngươi, ta cũng không biết vì sao lại thế này?’ Hàn Ngữ Phong hoảng sợ, nói năng có chút lộn xộn, nàng cũng giải thích không rõ ràng lắm, bởi vì nàng cũng không biết mình vì sao lại đâm hắn? Sao tay nàng lại có con dao này.

‘Ngươi không biết tại sao? Ngươi muốn báo thù phải không? Tốt lắm, bổn vương tại đây chờ ngươi báo thù.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đem huyết đao kia trở lại tay nàng.

‘Không phải, ta không có.’ Hàn Ngữ Phong thất kinh, lập tức ném nó xuống.

Tư Mã Tuấn Lỗi mâu trung đều là đau xót, hắn không thể tưởng tượng một khắc trước vẫn còn cùng hắn ân ân ái ái, vậy mà nữ nhân này ngay sau đó liền đem đao nhọn đâm vào ngực hắn, nàng thật ngoan độc.

‘Ta thật sự không muốn giết ngươi, ta cũng không biết sao lại thế này? Ngươi hãy tin ta, ta thật sự không biết.’ Tuy rằng giải thích không rõ, nhưng Hàn Ngữ Phong vẫn muốn giải thích.

‘Tin tưởng? Ha ha.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng cười to, hắn rất muốn tin nàng, nhưng hắn nên tin tưởng nàng thế nào đây?

Hàn Ngữ Phong cảm giác một cỗ lãnh khí theo đáy lòng dâng lên, bước chậm đến gần hắn, hắn sẽ không tin, nàng lại không thể nào giải thích được, nước mắt cứ như vậy chảy xuống như mưa.

‘Mặc quần áo vào, nếu ngươi không muốn bị người ta thấy cái bộ dạng này.’ Tư Mã Tuấn Lỗi trong lòng yêu nàng, dù sau đao này biến yêu thành hận, nhưng hắn cũng không đành lòng đối xử tệ bạc với nàng.

Hàn Ngữ Phong cuống quít lấy lại tinh thần, nhìn thân thể của mình, vội vàng mặc quần áo, cuối cùng đành phải mặc hỉ phục đỏ thẫm kia, bởi vì trong phòng không có quần áo của nàng.

‘Người đâu, đem Vương phi giam vào đại lao cho ta.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giương giọng nói vọng ra ngoài cửa.