Ngược Ái

Chương 207




Đêm dài yên tĩnh, một bóng dáng lặng lẽ tiêu sái tiến vào phòng bếp, tìm thấy một lọ ô mai, nàng biết đây là những thứ mỗi ngày Xuân Vũ đều mang đến cho Vương phi dùng, liền nhanh tay thả bột phấn màu trắng vào trong đó, sau đó loạng choạng đi ra, nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai phát hiện ra mình, sau đó từ từ biến mất.

Nhưng không hề phát giác bóng đen phía sau đã nhìn thấy rõ tất cả hành động và âm mưu của nàng, Hắc nhẹ nhàng cầm lấy lọ ô mai cẩn thận ngửi, khóe môi chợt nhếch lên một tia cười lạnh, hiện tại hắn đã biết cái gì gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà.

Chạy một đường về đến Hà Tình uyển, Thúy Hà thở hổn hển, sau đó trấn tĩnh lại, hy vọng vận khí của Hàn Ngữ Phong sẽ không tốt như trước, bằng không, không biết nàng còn có thể có cơ hội nữa không?

Vừa định nằm xuống nghỉ ngơi, một trận gió lạnh đột nhiên từ cửa sổ thổi vào, nàng không khỏi rùng mình một cái, quay đầu lại thân thể liền bị dọa đến run lên, một nam nhân hắc y che mặt, mâu quang lãnh liệt, đang nhìn chằm chằm nàng

‘Ngươi… ngươi là ai? Muốn làm gì?’ Thúy Hà bị dọa nên nói năng có chút lộn xộn, thân thể run rẩy lui về phía sau vài bước, nàng chưa từng đắc tội với người nào mà?

‘Ta là ai ngươi không cần biết, ta chỉ là tới cảnh cáo ngươi, nếu ngươi làm hại người khác, cũng đừng trách ta không khách khí.’ Thanh âm nam tử rét lạnh vô tình.

‘Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu.’ Thúy Hà cố gắng trấn định, trong lòng còn một tia may mắn.

‘Muốn người không biết, thì đừng có làm.’ Nam nhân ánh mắt đầy nguy hiểm, thanh âm lạnh lùng, nói xong tùy tay vứt cho nàng một đồ vật.

Thúy Hà tiếp được đồ vật đó trong tay, nhìn kỹ mới hoảng hốt, vội buông nó ra, cái này không phải vừa rồi đặt ở phòng bếp sao?

‘Ba.’   một tiếng, trên mặt đất chính các mảnh vỡ cùng các hạt ô mai rơi vãi xuống.

;‘Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?’ Thúy Hà sắc mặt tái nhợt, môi cũng không có lấy một tia huyết sắc, hoảng sợ nhìn hắn. Vốn tưởng việc mình làm thần không biết quỷ không hay, lại không ngờ đều bị người khác nhìn thấy, tên nam nhân này là ai?

‘Ta đã nói rồi, ngươi không cần phải biết ta là ai. Đây là lần thứ hai, nếu còn lần thứ ba nữa thì ngươi chuẩn bị để người ta nhặt xác đi.’ Nam nhân hừ lạnh nói, thấy nàng đang mang thai nên hắn cho nàng thêm một cơ hội.

Thúy Hà lập tức bị dọa đến phát run, lần đầu tiên hắn cũng biết, vậy lẽ nào việc Hàn Ngữ Phong đánh rơi chén trà không phải là việc ngoài ý muốn? Hắn thật đáng sợ. Ngước mắt lên nhìn hắn nàng mới nhận ra một điều, mắt hắn màu tím, làm cho nàng càng thêm sợ hãi, thân thể run đến lẩy bẩy.

Cười lạnh nhìn nàng một cái, Phong Hồn nhún chân một cái nhảy ra cửa sổ, rồi biến mất trong bóng đêm.

Thúy Hà giật mình một cái rồi phục hồi lại tinh thần, nếu không phải trên mặt đất kia là ô mai và mảnh vỡ của chiếc bình, nàng thậm chí còn hoài nghi có phải vừa rồi có người đến hay không?

Kinh hồn lạc phách ngồi trên giường, đầu óc dần dần tỉnh táo lại, nam nhân này là ai? Vì sao lại âm thầm bảo hộ Hàn Ngữ Phong, xem ra nàng không thể có cơ hội xuống tay, nàng nên làm gì bây giờ, tốt hơn hết là nên đi gặp Châu nhi một lần.

Kỳ Lân cư.

Hàn Ngữ Phong uống nước ô mai Xuân Vũ đưa tới, nhăn mặt nhíu mày hỏi: ‘Xuân Vũ, nước ô mai hôm nay làm sao lại nhạt như vậy? Không giống với mọi khi?’

‘Vương phi, đó là bởi vì hôm nay ta mới làm. Cái trước kia đã làm lâu nên hương vị cũng đậm hơn, nhưng kỳ quái là đêm qua nó lại biến mất một cách khó hiểu, cho nên phải làm lại một lần nữa, vì thế vị của nó mới nhạt đi.’ Xuân Vũ giải thích nói.

‘À, thì ra là như vậy, không có việc gì.’ Hàn Ngữ Phong không để ý, cũng không nghĩ nhiều, có thể là ai không cẩn thận làm vỡ, nhưng sợ hãi nên không dám nói ra, chỉ là một lọ nước ô mai thôi, nàng cần gì phải để ý.

‘Tỷ tỷ, tỷ tỷ… người không phải đã nói sẽ xem ta cưỡi ngựa sao? Bây giờ đi được không?’ Cảnh nhi chạy vào nói.

‘Bây giờ?’ Hàn Ngữ Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, thời tiết khá đẹp.

‘Được không? Tỷ tỷ, đi thôi.’ Cảnh nhi kéo tay nàng, làm nũng nói.

Hàn Ngữ Phong thấy vẻ mặt chờ mong của Cảnh nhi, không đành lòng cự tuyệt hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Được rồi, chúng ta sẽ đi.’

‘Thật tốt quá.’ Cảnh nhi cao hứng đứng dậy, rồi vui vẻ hét lên.

‘Vương phi, có được không? Vương gia sẽ không đồng ý.’ Xuân Vũ ở một bên do dự nhìn nàng.

‘Không có việc gì đâu Xuân Vũ. Ta chỉ đi xem Cảnh nhi cưỡi ngựa thôi, hơn nữa ta cũng không cưỡi, ngươi bảo với quản gia khi Vương gia về thì nói với hắn chúng ta đi cưỡi ngựa.’ Hàn Ngữ Phong cười nói, Xuân Vũ thì có vẻ rất khẩn trương.

‘Vậy được rồi, ta sẽ đi nói với quản gia.’ Xuân Vũ không thể không đồng ý.

Ngoài thành, một vùng thảo nguyên rộng lớn, Cảnh nhi cưỡi một con ngựa trắng, đắc ý nhìn tỷ tỷ, bên cạnh là một tên thị vệ cưỡi ngựa bảo hộ cho hắn.

‘Tỷ tỷ ta cưỡi ngựa cho ngươi xem nha.’ Cảnh nhi không chờ nữa, muốn thể hiện một chút, hô một tiếng, ngựa vội chạy đi, thân thể bé nhỏ ngồi trên ngựa với tư thế oai hùng.

Hàn Ngữ Phong mỉm cười nhìn theo bóng dáng hắn, ánh mắt đầy vẻ trìu mến.

‘Tỷ tỷ, ta cưỡi ngựa có được không?’ Chỉ chớp mắt, Cảnh nhi đã chạy được một vòng, đứng bên cạnh Hàn Ngữ Phong đắc ý nói.

‘Ha hả. Ừ, Cảnh nhi rất tuyệt.’ Hàn Ngữ Phong cười, giúp hắn vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi bay.

‘Giá.’ Được khích lệ, Cảnh nhi dường như càng thêm hưng phấn, chân đạp vào bụng ngựa, nhưng ai ngờ ngựa lại bị chấn kinh, đột nhiên điên cuồng chạy đi.

Trên lưng ngựa, Cảnh nhi hoảng sợ, không ngờ ngựa lại có thể chạy nhanh như vậy, một trận gió lạnh thổi đến chính diện, tay chân nhất thời luống cuống, loay hoay cầm lấy dây cương, nhưng không biết tiếp theo phải làm thế nào? Thân mình nhỏ bé trên lưng ngựa nhất thời lắc lắc, như muốn rơi xuống.

Tên thị vệ kia cả kinh, vội quất ngựa chạy như bay đuổi theo hắn, nếu để Cảnh nhi xảy ra chuyện gì thì hắn còn toàn mạng sao?