Ngược Ái

Chương 214




Cẩn thận tìm kiếm phía trước, đột nhiên Xuân Hồng thấy cây trâm nằm trong bụi cỏ liền vui mừng cầm lấy hỏi: “Phu nhân, là cái này phải không?”

“Đúng rồi, là cái này. Xuân Hồng, cám ơn ngươi.” Thúy Hà vui mừng cầm lấy cây trâm, sau đó nói: “Xuân Hồng, ngươi mau đem trà cho Vương gia đi.”

“Dạ.” Xuân Hồng cầm lấy chén trà, không hề phát hiện ra điều khác thường gì, liền hướng thẳng thư phòng mà đi.

Thúy Hà sau khi đã làm tốt mọi chuyện liền xoay người đi về Hà Tình uyển chờ tin tức.

Khi màn đêm buông xuống.

Hàn Ngữ Phong ngồi ở bên giường, nghe được âm thanh mở cửa liền ngẩng đầu hỏi: “Ngươi xong việc rồi sao?”

Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên cảm thấy trước mắt lóe lên, người ngồi ở bên giường là Hàn Ngữ Phong liền biến thành Thúy Hà, ánh mắt lạnh lùng nói: “Tại sao ngươi lại ở đây? Đi ra ngoài.”

Hàn Ngữ Phong hơi hơi sửng sốt, giờ phút này sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi thâm trầm, tròng mắt lạnh lẽo sắc bén giống như trong nháy mắt đã biến trở về một kẻ lãnh khốc, vô tình và tàn bạo trước kia.

“Ngươi làm sao vậy?” Nàng đi qua, ngước mắt nhìn hắn hỏi.

Nhìn thấy người đi đến trước mặt hắn là Thúy Hà, ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi càng lạnh hơn nữa, nhếch môi lạnh lùng nói: “Ta nói một lần nữa, đi ra ngoài. Nếu về sau ngươi dám bước chân vào nơi này thì đừng trách ta xuống tay vô tình.”

Trong mắt Hàn Ngữ Phong đều là nghi hoặc, tại sao hắn lại nói nàng như vậy, nàng nghe không hiểu gì cả? Cái gì mà không được bước vào nơi này, nàng không phải vẫn luôn ở trong này sao? Cả người hắn đều tản ra hàn khí, ánh mắt thì tuyệt tình càng làm cho nàng nghi hoặc khó hiểu.

“Phu quân, ngươi….”  Hàn Ngữ Phong vừa mới mở miệng đã bị hắn tức giận ngắt lời.

“Tiếng phu quân là để cho ngươi gọi sao? Ngươi có xứng hay không? Cũng không nhìn lại thân phận của mình, cho dù trong bụng ngươi có đứa nhỏ của ta nhưng bổn vương một chút cũng không để ý.” Nàng cư nhiên dám kêu phu quân? Trên đời này ngoại trừ Hàn Ngữ Phong ra thì bất kể người nào cũng không xứng, huống chi người đó lại là Thúy Hà, chỉ có chút kỳ quái là bụng nàng hôm nay dường như nhỏ đi.

Thân thể Hàn Ngữ Phong run lên, lảo đảo lui về phía sau vài bước, sao lại thế này? Bọn họ không phải vẫn tốt lắm sao? Tại sao đột nhiên trong nháy mắt hắn liền trở nên lãnh khốc vô tình, chẳng lẽ nhu tình trước kia đều là giả sao?

“Ngươi đến tột cùng là làm sao vậy? Vì cái gì đối xử với ta như vậy?” Nàng vẫn là có chút không cam lòng, bước đến ôm lấy tay hắn.

Đột nhiên nhìn thấy Thúy Hà ôm lấy cánh tay hắn với bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm cho hắn nhất thời cảm thấy chán ghét đến cực điểm, tay không lưu tình mà vung mạnh lên.

Hàn Ngữ Phong không chút đề phòng, lại càng không nghĩ tới hắn lại chán ghét đẩy nàng ra như vậy, nàng tránh không kịp liền ngã mạnh vào trên bàn.

“Đau quá.” Bụng đau đớn làm cho nàng nhịn không được mà hô lên, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh, nhìn hắn cầu cứu: “Cứu đứa nhỏ, mau gọi đại phu.”

Nhìn thấy sắc mặt Thúy Hà đột nhiên trắng bệch, trong lòng của Tư Mã Tuấn Lỗi cũng có chút rung động, muốn đi gọi đại phu nhưng rồi chính hắn lại ích kỷ muốn bỏ đi đứa nhỏ trong bụng của nàng, dù sao hắn cũng chưa từng để ý đến nó, nếu nó mất đi thì hắn và Hàn Ngữ Phong sẽ không còn hiềm khích gì nữa, thần sắc có chút chần chừ, lạnh lùng nhìn nàng, vẫn không mở miệng.

Thấy khuôn mặt lạnh lùng vô tình của hắn, Hàn Ngữ Phong dường như có chút tuyệt vọng, chỉ cảm thấy dưới thân ngày càng nóng lên, nàng hoàn toàn tuyệt vọng không cầu xin hắn nữa mà lớn tiếng kêu lên: “Xuân Vũ, Xuân Vũ.”

“Vương phi, người có chuyện gì?” Xuân Vũ đẩy cửa đi vào bị tình cảnh trước mắt dọa cho ngây dại, Vương gia mặt không chút thay đổi đứng ở một bên, còn Vương phi thì thống khổ cuộn mình trên mặt đất, dưới thân toàn là máu.

“Vương phi, người làm sao vậy?” Xuân Vũ bị dọa đến tay chân luống cuống, muốn nâng nàng dậy.

“Xuân Vũ, mau đi tìm đại phu đi, đến biệt quán tìm Toàn Vũ, phải giữ lại đứa nhỏ.” Sắc mặt của Hàn Ngữ Phong càng ngày càng tái nhợt, nói chuyện cũng không có khí lực, chính là lấy tay ôm chặt bụng.

“Dạ, ta biết rồi Vương phi.” Xuân Vũ buông nàng ra, chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa lo lắng hô to: “Quản gia, mau phái người đi thỉnh Toàn Vũ tiểu thư, Vương phi có nguy hiểm.”

“Vương phi có nguy hiểm?” Quản gia hoảng sợ vội vàng phân phó “Người đâu? Mau đi thỉnh Toàn Vũ tiểu thư.” Xuân Vũ vội vàng chạy về Kỳ Lân cư.

Tiếng la của Xuân Vũ làm kinh động cả vương phủ thì đương nhiên cũng kinh động cả Thúy Hà, nghe tin tức này vẻ mặt Thúy Hà lộ ra một tia vui mừng nhưng lại làm bộ như thật sự quan tâm: “Xuân Hoa, chúng ta đến xem Vương phi thế nào?”

“Vương phi, người phải cố gắng lên, Toàn Vũ tiểu thư sắp đến rồi.” Xuân Vũ có chút bối rối nhìn Hàn Ngữ Phong mà khóc ròng.

Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở một bên nhìn thấy dưới thân nàng toàn là máu nhưng tâm lại không có lấy một chút không đành lòng, đại phu sẽ đến ngay thôi, đứa nhỏ có giữ được hay không còn phải xem mạng của nàng có lớn hay không?

“Xuân Vũ, ngươi không lo chăm sóc Vương phi lại chạy tới nơi này làm cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy vẻ mặt khóc lóc thương tâm của Xuân Vũ, nàng không phải nên chăm sóc Hàn Ngữ Phong sao? Từ khi nào thì tốt với Thúy Hà như vậy?

“Vương gia, người đang nói cái gì? Vương phi đã làm sai chuyện gì? Sao lại đối xử với nàng như vậy?” Xuân Vũ vừa khóc vừa nói, trong lòng đối với hắn đều là hận ý.

Mày kiếm của Tư Mã Tuấn Lỗi nhíu chặt lại, Xuân Vũ đang nói cái gì? Ngữ Phong, hắn đối với nàng như thế nào?

“Tư Mã Tuấn Lỗi, Hàn Ngữ Phong lại làm sao vậy?” Thanh âm vang lên thì Toàn Vũ cũng đã xuất hiện ở bên người bọn họ, nhìn thấy Hàn Ngữ Phong đã muốn hôn mê, dưới thân đều là máu, sắc mặt thì trắng bệch.

“Các ngươi đều đi ra ngoài, chuẩn bị nước ấm cho ta.” Đem Hàn Ngữ Phong đặt ở trên giường, không cần phân trần liền đem Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Xuân Vũ đẩy ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

_________________