Ngược Ái

Chương 224




‘Tỷ tỷ.’ Bị Châu nhi gắt gao bóp chặt yết hầu, Cảnh nhi đáng thương nhìn nàng.

‘Cảnh nhi đừng sợ, tỷ tỷ sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ giọng an ủi nó, sau đó bảo: ‘Được, Châu nhi. Ta sẽ chết, ngươi thả Cảnh nhi ra.’

‘Không được, để ta chết.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lập tức cự tuyệt, nàng thật là ngốc, làm sao có thể khinh địch như vậy, nói chết là chết à.

‘Tư Mã Tuấn Lỗi, nếu ngươi chết thì ta làm sao bây giờ? Ngươi và Cảnh nhi ở trong lòng của ta đều quan trọng như nhau, vô luận mất đi người nào ta đều sẽ thống khổ, cho nên ta không thể mất đi người nào, nếu phải chết thì ta hy vọng người đó là ta.’ Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói.

Nghe nàng nói như vậy, lòng của Tư Mã Tuấn Lỗi nảy lên, nắm chặt tay nàng nói: ‘Nữ nhân ngu ngốc, ở trong lòng của ta không ai quan trọng hơn ngươi huống chi trong bụng của ngươi còn có đứa nhỏ của ta, ta làm sao để ngươi đi chết.’ Nói xong đột nhiên hôn lên môi của nàng, sau đó hôn lên vành tai của nàng.

Hàn Ngữ Phong có chút tức giận, giờ phút sinh tử trước mắt mà hắn còn có tâm tình hôn nàng, nàng vừa muốn phản kháng chợt nghe bên tai truyền đến thanh âm thật khẽ của hắn: ‘Ngữ Phong, tin tưởng ta. Chúng ta cũng sẽ không chết.’

Nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi thâm tình hôn Hàn Ngữ Phong, sắc mặt Châu nhi bỗng nhiên xanh mét, phẫn nộ quát: ‘Các ngươi quyết định nhanh lên, ta không có tâm tình chờ các ngươi.’

Tư Mã Tuấn Lỗi buông Hàn Ngữ Phong ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Châu nhi nói: ‘Nếu ngươi đã hận ta như vậy, ta đây sẽ thành toàn ngươi, ta chết ở trước mặt ngươi.’

Hàn Ngữ Phong vừa muốn ngăn cản đột nhiên nhớ tới lời hắn nói bên tai nàng, nàng tuyệt đối tin tưởng hắn.

‘Ngươi đâu? Đến thư phòng lấy thanh chủy thủy treo trên tường đến đây.’ Tư Mã Tuấn Lỗi hướng về phía thị vệ ngoài cửa phân phó.

‘Dạ, Vương gia.’ Thị vệ lên tiếng trả lời rồi đi ngay, rất nhanh liền đem chủy thủ đến.

Tư Mã Tuấn Lỗi lấy ra chủy thủ, ánh mắt đảo nhanh qua Châu nhi sau đó dừng trên mặt Hàn Ngữ Phong.

Tâm Hàn Ngữ Phong xoắn lại, gắt gao nhìn vào thanh chủy thủ đang lóe hàn quang, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, nhưng nàng cố gắng thuyết phục chính mình phải tin tưởng hắn, hắn sẽ không bỏ lại nàng cùng đứa nhỏ.

‘Ngữ Phong, hãy chăm sóc tốt bản thân cùng đứa nhỏ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi dịu dàng nói ra câu này, trong lời nói dường như có ý vĩnh biệt, lời còn chưa dứt thì chủy thủ đã đem hung hăng đâm vào ngực của mình, một dòng máu tươi lập tức trào ra.

‘Không cần.’ Hàn Ngữ Phong lập tức chạy đến phía trước, nước mắt thi nhau rơi xuống, nhìn thấy máu tươi trào ra nàng cũng không thể giữ cho bản thân bình tĩnh, hắn nhất định là lừa nàng, nhất định là lừa nàng.

Khoảng khắc nhìn hắn lấy chủy thủ đâm vào ngực của chính mình, Châu nhi đột nhiên cảm thấy thật đau lòng, đây không phải đúng như nàng hi vọng sao? Tại sao nàng lại đau lòng như vậy?

‘Ngữ Phong, ngoan, đừng….khóc…’ Tư Mã Tuấn Lỗi lấy tay muốn lau đi nước mắt trên mặt nàng nhưng tay còn chưa đụng tới mặt của nàng thì thân thể đã nằm thẳng tắp, không còn thở nữa.

‘Vương gia…’ Thị vệ cùng hạ nhân ở ngoài cửa kêu lên.

‘Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta, ngươi sẽ không chết có phải không? Ngươi đã nói ta hãy tin tưởng ngươi, ngươi sẽ không chết đúng không?’ Hàn Ngữ Phong quỳ trên mặt đất, ôm lấy đầu của hắn, khóc rống lên.

‘Hắn đã chết, hắn thật sự đã chết.’ Tay của Châu nhi từ từ buông cổ Cảnh nhi ra, tại sao tâm của chính mình lại đột nhiên trở nên trống rỗng, giống như đã chết rồi vậy. Châu nhi buông Cảnh nhi ra.

‘Tỷ tỷ.’ Khi được tự do, Cảnh nhi lập tức chạy đến bên người Hàn Ngữ Phong.

‘Vì Vương gia báo thù.’ Các thị vệ tròng mắt ửng đỏ bao vây quanh Châu nhi, hận không thể lập tức giết nàng.

‘Dừng tay.’ Hàn Ngữ Phong hô to một tiếng, bọn thị vệ lập tức dừng tay nhìn nàng.

‘Châu nhi, hắn đã chết, ngươi đã bức tử hắn, hiện tại ngươi có vui vẻ không?’ mắt của Hàn Ngữ Phong đầy lệ, hận ý nhìn nàng.

Nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi nhắm mặt nằm trong lòng ngực Hàn Ngữ Phong, Châu nhi khi nghe nàng hỏi như vậy, trong mắt là một mảng mê mang, hắn đã chết, nàng có vui vẻ không? Không, nàng không vui, nhìn vào đôi bàn tay mình, nàng đã làm cái gì? Nàng giết người mà nàng yêu nhất.

‘Vương phi, chúng ta nên vì Vương gia báo thù, hãy giết chết nàng ta.’ Một thị vệ kích động thét lên.

‘Ha ha.’ Châu nhi đột nhiên phát ra một trận cuồng tiếu (cười điên cuồng), lệ rơi đầy mặt, thân thể run rẩy bước từng bước đến bên người Tư Mã Tuấn Lỗi, lấy tay sờ vào mặt hắn, khuôn mặt đã khắc sâu vào lòng của nàng, làm cho nàng vừa yêu lại vừa hận.

‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi chết rồi sao? Ta hận ngươi lâu như vậy, hận không thể giết chết ngươi, hiện tại vì sao ngươi chết ta lại đau lòng như vậy, ta rốt cuộc hiểu được tỷ tỷ vì sao tình nguyện chính mình chết cũng không chịu cho ngươi chết, thì ra còn sống mới thật sự thống khổ.’

Trong đại sảnh đột nhiên bay xuống hai bóng dáng.

‘Xem ra chúng ta đã tới chậm một bước.’ Hỏa Vân Kiều nhìn Phong Hồn nói.

‘Hỏa cô nương, van xin ngươi, hãy cứu hắn.’ Châu nhi lập tức chạy tới nắm lấy góc áo của nàng.

Hỏa Vân Kiều sửng sốt, không nghĩ tới người hướng lại gần mình lại là Châu nhi, nhưng nàng vẫn lạnh lùng nói: ‘Khộng phải ngươi vẫn hi vọng hắn chết sao? Lại nói, ta biết giải độc, không biết trị thương.’

Châu nhi buông góc áo của Hỏa Vân Kiều ra, nàng cũng không nghĩ đến chính mình lại hướng đến đó cầu xin, rốt cuộc nàng đối với hắn là yêu hay là hận?

Phong Hồn đi đến bên cạnh Tư Mã Tuấn Lỗi, liếc mắt nhìn vào chủy thủ và máu tươi, trong mắt lập tức hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó thoải mái ngồi xổm xuống, lấy tay lặng lẽ viết lên lòng bàn tay nàng: ‘Không có việc gì.’

Thân hình Hàn Ngữ Phong chấn động nhìn Phong Hồn, hắn nhẹ nhàng gật đầu ý bảo nàng yên tâm, trong mắt nàng hiện lên một tia vui mừng, thì ra hắn thật sự không có việc gì.

Bước chân Châu nhi lảo đảo đến bên người Tư Mã Tuấn Lỗi thân thủ nắm lấy tay hắn, trước mắt bỗng lập tức hiện ra khoảnh khắc nàng bước vào Vương phủ, hắn đối với nàng thật lòng quan tâm, chăm sóc đủ điều…

Thật lâu sau nàng mới cầm tay hắn đặt trên mặt mình, nước mắt từng giọt từng giọt trong suốt rơi trên mu bàn tay hắn.

‘Vương gia, bây giờ ta đã biết rõ rồi, nhưng đến khi ta hiểu được thì đã quá muộn, thì ra cũng không phải là ta muốn ngươi chết, ta chỉ muốn ngươi chịu thương tổn mà thôi. Thì ra yêu một người là muốn người đó hạnh phúc, tỷ tỷ hiểu tình yêu hơn ta, cho nên nàng mới tình nguyện tìm đến cái chết chứ không muốn làm ngươi bị thương, sai lầm cũng không thể vãn hồi được nữa, nhưng ta sẽ chuộc tội.’