Ngược Ái

Chương 226




Mai nhi nhẹ nhàng tiêu sái đến bên giường, lấy tay sờ mặt Châu nhi, nhẹ giọng nói: ‘Đừng sợ, tỷ tỷ sẽ không để ngươi chết.’

Lông mi của Châu nhi thật dài, đột nhiên nàng giật mình sau đó chậm rãi mở to mắt.

‘Châu nhi, ngươi tỉnh rồi.’ Mai nhi vui mừng nói.

‘Tỷ tỷ, đây là ở nơi nào?’ Châu nhi nhìn căn phòng sạch sẽ dị thường, mình thì nằm ở trên đệm mềm mại, không khỏi giật mình hỏi Mai nhi bên cạnh, không phải nàng đang mơ chứ.

‘Châu nhi, chúng ta gặp được người tốt bụng, chính là đương kim Trữ vương, hắn đồng ý cho bạc giúp ngươi chữa bệnh, nhưng mà tỷ tỷ phải đến vương phủ giúp việc, không thể một mực ở bên cạnh ngươi nữa, bất quá đến giữa tháng ta sẽ về thăm ngươi một lần, vì thế phải dưỡng bệnh cho tốt biết không?’ Mai nhi kéo tay nàng, dặn dò.

‘Thật là như vậy sao?’ Châu nhi tỏ vẻ hoài nghi, nàng rõ bệnh tình của mình nhất, để chữa khỏi thì cần rất nhiều bạc, cho dù tỷ tỷ đi làm công cũng không thể có nhiều ngân lượng như vậy được.

‘Chính là như vậy, không cần nghĩ nhiều. Vương gia đã tìm một tiểu viện cho chúng ta, vì thế ta có thể ở đây vài ngày với ngươi.’ Mai nhi đổi đề tài, không muốn nói về chuyện đó nữa, vừa rồi đã có người nói tiếp theo nàng phải làm gì?

‘Ngươi phải nói thật, nếu không ta sẽ không uống thuốc, ta sẽ bỏ ngươi đi, một mình tự sinh tự diệt, không để ngươi vì ta mà chịu ủy khuất.’ Châu nhi thấy ánh mắt trốn tránh của nàng, lập tức liền hiểu tỷ tỷ định lừa nàng, giọng điệu uy hiếp nói.

‘Châu nhi, không cần làm vậy, tỷ tỷ nói cho ngươi biết, ta không phải đi chịu khổ mà là đi hưởng phúc.’ Mai nhi cười nói, cố hết sức để nàng yên tâm.

‘Ta không muốn đổi đề tài, ngươi không thể lừa được ta đâu. Ta biết ánh mắt của ngươi nghĩ gì.’ Châu nhi bình tĩnh   nhìn nàng, nàng biết tỷ tỷ làm như vậy đều là vì nàng, nhưng nàng không thể để tỷ tỷ làm vậy, mà nàng thì cái gì cũng không biết.

Mai nhi nhìn Châu nhi, nếu không thể gạt được nàng, vậy nói cho nàng đi, liền thở dài nói: ‘Vậy được rồi, Trữ vương muốn đưa ta cho Tam Vương gia, để ta có thể lưu ý mọi động tác của hắn, đơn giản chính là nội gián.’

‘Không được, việc đó rất nguy hiểm.’ Châu nhi lập tức cự tuyệt, nếu tỷ tỷ bị Tam Vương gia kia phát hiện thì phải làm sao, chỉ có một con đường, đó là phải chết.

‘Sẽ không sao đâu, ngươi yên tâm đi Châu nhi. Ta chỉ lưu ý hành động của hắn thôi, cũng không phải làm chuyện gì?’

‘Không được.’ Châu nhi giữ chặt nàng, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, nàng không thể để tỷ tỷ phải mạo hiểm.

Mai nhi nắm tay nàng, đột nhiên nhỏ giọng nói: ‘Đừng lo lắng, đến lúc đó phải đi ta sẽ đi, dù sao làm vậy cũng không đắc tội với ai, hiện tại nếu chúng ta đổi ý, ngươi nghĩ Trữ vương có thể buông tha cho chúng ta sao?’

Sắc mặt Châu nhi trầm mặc, mắt đầy nước mắt, ôm cổ nàng nói: ‘Tỷ tỷ, thực xin lỗi, tất cả đều tại ta.’

‘Châu nhi, là tỷ tỷ tự nguyện, ta đến vương phủ sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, so với việc chúng ta ăn ngủ nơi đầu đường xó chợ, ba bữa cơm cũng khó kiếm, thì không phải hạnh phúc hơn sao?’ Mai nhi an ủi nàng.

Châu nhi không nói tiếp, chỉ gắt gao ôm tỷ tỷ, nàng biết tỷ tỷ đang an ủi mình.  

Tiểu viện u tĩnh

Châu nhi và Mai nhi vẫn ở như vậy, Trữ vương phái người cấp ngân lượng cùng dược liệu cho các nàng, cuộc sống cứ như thế tiếp diễn, không có gì xảy ra.

Ngày cứ như vậy trôi qua, một tháng sau đột nhiên có một ngày, một người xa lạ mang khẩu dụ của Trữ vương đến: ‘Cơ hội đã đến, Mai nhi cần phải đi.’

‘Đừng đi.’ Châu nhi gắt gao kéo tay nàng, lưu luyến không nỡ rời, đồng thời cũng vô cùng lo lắng.

‘Châu nhi, chăm sóc bản thân cho tốt, tỷ tỷ sẽ không có việc gì đâu.’ Mai nhi rút tay ra, vuốt lại những sợi tóc hỗn độn cho nàng, sau đó liền rời đi, không hè ngoái đầu lại.

Mai nhi đi rồi, Châu nhi mới biết nàng thật sự đã đến Tam vương phủ, mỗi ngày đều lo lắng cho tỷ tỷ, nhưng mỗi ngày rôi qua đều gió yên sóng lặng, nên nàng cũng dần buông lòng.

Châu nhi một mình ở đây cũng rất ít khi xuất môn, cũng không nói chuyện với người khác. Hôm nay đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng nghi hoặc mở cửa liền thấy một nam nhân quần áo hoa lệ đang nhìn nàng, ánh mắt lộ ra tia nhìn tối tăm.

‘Ngươi là Châu nhi cô nương sao?’ Nam nhân nhỏ giọng hỏi, nhưng trong lòng lai ngứa ngáy đến cực điểm, không ngờ nàng lại đẹp đến vậy.

‘Đúng, ngươi có việc gì sao?’ Sắc mặt Châu nhi lạnh như băng, ánh mắt hắn làm nàng cảm thấy chán ghét.

‘Ta được Vương gia phái tới đưa đồ cho ngươi.’ Nam nhân nói xong liền cố ý bước vào cửa, tay đặt vật gì đó lên bàn, rồi ngồi xuống, cũng không có ý rời đi.

‘Cám ơn, nhưng trong nhà chỉ có một mình ta là nữ tử, không tiện lưu khách, xin thứ lỗi.’ Châu nhi muốn đuổi khách đi, ý cũng rõ ràng.

Ánh mắt tên nam tử thuộc loại tà ác, dưới ánh sáng càng thêm càn rỡ, vươn tay ôm Châu nhi, kéo vào lòng hắn.

‘Ngươi định làm gì? Buông ta ra.’ Sắc mặt Châu nhi kinh hãi, liều mạng giãy dụa.

‘Làm gì? Mỹ nhân như ngươi trốn ở đây thì thật đáng tiếc, không bằng để ta yêu thương ngươi nha.’ Tay nam nhân đã sờ lên khuôn mặt của nàng.

‘Ngươi buông ra, ngươi không sợ ta nói cho Trữ vương sao?’ Châu nhi giãy giụa, uy hiếp nói.

‘Ha ha, ngươi cho ngươi là ai? Ngươi bất quá chỉ là một hạ nhân, ngươi nghĩ Trữ vương sẽ để tâm đến ngươi sao? Chi bằng ngoan ngoãn cùng ta…’ Nam nhân cười lớn một tiếng, cúi đầu định hôn lên môi nàng.

‘Đồ súc sinh.’ Châu nhi vội vàng phun một ngụm nước miếng lên mặt hắn.

‘Ba.’

Nam nhân giận dữ tát nàng một cái, Châu nhi chỉ càm thấy tiếng ong ong vang bên tai, trước mắt lấp lánh sao kim, rồi sau đó là một màu đen, nàng đã hôn mê bất tỉnh.

Nam nhân cởi vạt áo của nàng, ôm nàng đi nhanh đến giường, khóe miệng lộ ý cười…..