"Đại soái, đại tướng đã cử thêm người bảo vệ vũ khí. May mà lần này kho vũ khí vẫn không bị thiệt hại gì..."
"Bảo vệ được không có nghĩa là sẽ giữ được, ngoài quân của đại tướng, bên chúng ta cũng cho thêm vài người đến đi..."
"Vâng, đại soái!" Triệu Triết chấp hành lệnh. Sau đó muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
"Đại soái....."
"Còn có chuyện gì...." Hắn hỏi.
Triệu Triết do dự nói ra.
"Lần này trong số những tên xuất hiện ở kho vũ khí... hình như thuộc hạ thấy một tên....rất giống Báo Đen...." Kỳ thực là vậy, không phải rất giống mà chính là Báo Đen, Triệu Triết rất tin vào mắt nhìn của mình. Lần đó truy đuổi ráo riết như vậy, cậu ta không thể nhìn lầm được.
"Vậy sao....có lẽ bọn chúng biết hành động lần này rất nguy hiểm, những người được cử đi toàn bộ đều là quân cờ hỏng. Nếu có chết thì cũng không cần tự tay phải giết người..."
Nghe lời Nam Trấn Ảnh nói, Triệu Triết nhớ lại tối hôm qua. Quả thật, một số người mà cậu ta nhìn thấy đều là những tên có số phận giống như Báo Đen. Bọn chúng cứu những người này từ sở cảnh sát ra, để bọn chúng nghĩ rằng quân phiệt có ơn với bọn chúng. Cho nên hành động lần này bọn chúng mới điên cuồng như vậy. Hoá ra Nam Trấn Ảnh đã nhìn thấu tất cả, chỉ là hắn không nói ra mà thôi.
"Thuộc hạ hiểu rồi....."
"Bên chúng ta tổn thất nhiều như vậy, nhất định phải khiến cho chúng sống không bằng chết, moi hết thông tin. Đợi vài ngày nữa, truy quét một trận..." Nam Trấn Ảnh nghiến răng nói, bàn tay hắn siết chặt lại, vết thương trên cánh tay bỗng nhói lên, vô cùng khó chịu, nhưng vẫn không khó chịu bằng cảm giác nhìn quân lính của mình, đồng đội của mình từng người chết đi vào đêm qua. Máu đổ khắp nơi, thảm không tả nổi.
"Vâng!" Triệu Triết đáp.
Hắn cúp máy, ánh mắt xa xăm. Nếu như sống chết có số, vậy thì số những người đã chết đó thật thê thảm. Họ đều là anh em vào sinh ra tử cùng hắn. Ấy vậy mà chỉ một đêm, tất cả đều không ai còn sống.
Cái cảm giác bàn tay nhuốm máu, sống chết lẫn lộn đơn độc đầy bi thương đó giống như chiếc dao găm vào lòng hắn. Thật đau đớn.
Hắn thở dài, quay lưng định vào trong thì đã thấy Nhạc Ca đứng trước mặt mình, tay cô đang dừng ngay giữa không trung.
"Em dậy rồi à....."
Nhạc Ca biết hành động của mình có bao nhiêu kỳ lạ liền lúng túng thu tay về. Cô cúi đầu xuống, cố lau đi những giọt nước mắt.
"Ừ....tôi....."
"Đêm qua....."
Hắn vừa nói, Nhạc Ca sợ hắn nghĩ quá xa bỗng dưng ngẩng đầu nói liền một mạch.
"Là anh! Anh đột nhiên bịt miệng không cho tôi hét, lại còn ngã lên người tôi, nửa đêm nửa hôm, là tôi sợ thím Trần thức giấc nên mới...mới.... Tóm lại là anh đừng...."
Hắn nhìn vẻ mặt ửng đỏ của cô khẽ mỉm cười, giọng điệu chứa đầy sự cưng chiều.
"Đừng nghĩ nhiều sao...."
Nhạc Ca gật gật đầu. Hắn bỗng nói.
"Nhưng mà...tôi lỡ nghĩ nhiều mất rồi, phải làm sao đây."
Nhạc Ca ngước đầu lên muốn cãi lý với hắn nhưng lại cứng họng.
"Anh...anh..."
"Đừng gọi tôi nhiều như thế, tôi sẽ nghĩ là em đang yêu tôi đấy!"
Hắn càng ngày càng quá quắt, luôn muốn hiểu sai hành động của cô. Hắn quay lưng bước đi, Nhạc Ca nhìn theo, ánh mắt dần trở nên lặng lẽ. Có một số chuyện luôn khiến người ta suy nghĩ, nhiều lúc ta lại sợ nếu suy nghĩ đó là sự thật thì sẽ đáng sợ đến mức nào.
Vết sẹo ấy, khắc vào lòng cô một mối nghi hoặc, mà dường như đáp án của sự nghi ngờ đó đã quá rõ ràng, chỉ là trong lòng cô vẫn còn mơ hồ mà thôi.
Cô lắc lắc đầu, tay vỗ má hòng phiêu tán đi những băn khoăn này.
"Mày suy nghĩ quá nhiều mà thôi, hắn ta....làm sao có thể là....."
Trong khi Nhạc Ca còn đang bận thanh tỉnh lại bản thân thì bên trong đã có tiếng gọi.
"Nhạc Ca, giúp tôi thay áo!!!"
Nhạc Ca nhăn mày lạch bạch bước vào, Nam Trấn Ảnh đứng như trời trồng giơ chiếc sơ mi ra trước mặt cô.
"Giúp tôi thay áo!"
Nhạc Ca bực mình.
"Anh không có tay à!"
Nam Trấn Ảnh thản nhiên chìa cánh tay bị băng bó ra trước mặt cô. Nói.
"Đành chịu thôi, không có!"
Nhạc Ca cắn răng cầm lấy chiếc áo trên tay hắn, chắc là kiếp trước cô nợ hắn cho nên kiếp này mới sống dở chết dở trong tay hắn như vậy. Nhạc Ca cầm chiếc áo, xỏ hai tay hắn vào, cô định kéo áo lên vai, nào ngờ hắn quá cao, tay cô lại ngắn, không thể nào kéo lên được. Nhạc Ca nhón nhón chân, thấy cô khổ sở như vậy mà hắn có vẻ như vẫn không chịu hợp tác. Vẻ mặt còn tỏ ra vô cùng thoả mãn nữa.
Nhạc Ca mệt đứt hơi, lườm hắn.
"Anh đang lợi dụng tôi đúng không!"
"Là do em không với tới được tầm cao của tôi."
Hắn cúi xuống sát mặt cô.
"Nếu em cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ hợp tác một chút."
Nhạc Ca mặt tức giận buông tay ra.
"Thế thì anh tự đi mà mặc!" Bắt cô mặc áo cho hắn, hắn lại làm giống như cô đang cầu xin hắn mặc vậy, lý nào lại như thế.
"Không có tay....không mặc được...." Hắn tội nghiệp nói.
"Thế thì khỏi mặc!" Nhạc Ca quát một câu.
Hắn bỗng cười ranh mãnh.
"Ồ, thì ra em thích tôi không mặc gì à, vậy được, không mặc cũng được..." Hắn vừa nói vừa cởi áo ra.
Nhạc Ca quay ngoắt, tức tối đến điên người, cái tên này sao có thể ngang ngược như vậy cơ chứ. Ý cô đâu phải như thế.
Cô cầm lại chiếc áo, cộc cằn xỏ hai tay vào cho hắn. Nói.
"Cúi xuống!"
Hắn nhíu mày nhìn cô. Cô đành cắn răng, hạ thấp giọng.
"Xin anh.....cúi thấp xuống...một chút."
Hắn hài lòng cúi thấp xuống, Nhạc Ca ghi hận trong lòng mà vòng tay qua kéo áo lên vai cho hắn. Cũng lúc đó, tay cô chạm vào vết sẹo.
Nó nổi lên, hơi cứng, trơn như da chết, có hình như quả trám. Kéo dài thành một đường. Chỉ là sẹo thôi, nhưng nhìn vào lại khiến cho người ta dễ dàng hình dung về vết thương. Vết thương đó chắc chắn vô cùng đau đớn. Cô bỗng nghĩ lại lời Đại Ngư đã nói, lúc vớt A Tứ từ dưới biển lên anh ấy cũng có một vết thương trên vai, vết thương do súng gây ra, vì ngâm trong nước biển lạnh nên bị nhiễm khuẩn nặng. Trên thuyền không có đủ thuốc men nên vết thương mới để lại sẹo lớn như thế. Trái tim cô bỗng run lên. Nếu như nói khuôn mặt giống nhau, ngoại hình giống nhau thì còn có thể tin được.
Nhưng đây là cả vết sẹo cũng giống đến ngỡ ngàng. Tay cô siết chặt cổ áo, cả tiếng cũng không kéo lên nổi, mà khoé mắt, hình như nước mắt đã nhấn chìm mọi vật trước mặt. Nhoè đi cả bờ vai người đàn ông.
Thấy cô bất động, hắn lạ lùng cười cợt.
"Tôi biết mình rất hấp dẫn, nhưng em cũng không cần phải nhìn lâu như vậy chứ...."
Hắn ngước nhìn cô, bỗng dưng nét cười trên miệng như tan biến.
"Em không muốn thì thôi, tôi cũng không thích ép buộc người khác...."
Nhạc Ca vội vàng lấy tay lau đi nước mắt, cầm lâý cổ áo, giọng khàn đục.
"Cúi xuống...."
Hắn không biết vì sao cô khóc, hắn nghĩ, lẽ nào là do mình ép buộc nên Nhạc Ca khóc. Nhưng cô lại nói hắn cúi xuống lần nữa. Lại chẳng biết ma lực nào khiến hắn vâng lời, ngoan ngoãn cúi xuống.
Nhạc Ca kéo áo lên vai, chỉnh lại, cài từng nút áo một. Nam Trấn Ảnh rất cao, cao hơn cô hơn một cái đầu. Cô bỗng nhớ tới đêm ngày hôm đó. A Tứ cùng cô nắm tay đi trên con đường cổ kính ở Hà Môn, cô nói muốn tựa vào vai anh nhưng anh quá cao. Anh liền bế cô lên, cho cô có thể tựa vào vai mình.
Kí ức đã là xa vời của quá khứ, thế nhưng cô có cảm giác nó như chỉ vừa mới là hôm qua. Bờ vai ấy rắn chắc, ấm áp, an toàn . Nó khiến cho cô có thể từ bỏ cả thế giới để đắm chìm trong đó. Nhưng cô đã không thể tựa vào bờ vai ấy thêm một lần nào nữa.
Cài xong chiếc cúc áo cuối cùng Nhạc Ca vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô đang sợ hãi một điều phi lý. Có lẽ hắn cũng đang suy nghĩ điều gì đó nên không nói thêm gì, thay áo xong liền ra khỏi căn phòng.
Thím Trần thức dậy đã nấu xong đồ ăn sáng. Thấy Nam Trấn Ảnh bước xuống từ cầu thang thì không khỏi bất ngờ.
"Cậu chủ, cậu mới về sao?"
"Vâng, tối qua." Hắn mệt mỏi trả lời.
"Vậy....Nhạc Ca đâu..." Cậu chủ mà trở về thì chỉ là vì Nhạc Ca mà thôi. Bà quá hiểu rõ Nam Trấn Ảnh, lần nào trở về cũng đứng từ xa nhìn người ta đến ngây người, thế mà đến lúc gặp mặt thì lại lạnh nhạt với người ta. Đúng là quá ngốc nghếch. Nếu Nam Trấn Ảnh trở về từ đêm qua, lại còn ở qua đêm thì chắc chắn sẽ ngủ cùng Nhạc Ca. Bà hỏi vậy là đúng người quá rồi còn gì. Nếu như mỗi ngày đều như vậy thì còn gì bằng. Nam gia sớm có thêm một tiểu thiếu gia, điều này mới nghĩ thôi đã khiến người bà sướng rơn rồi.
Vừa nói, Nhạc Ca đã từ trên lầu bước xuống.
"Thím Trần."
Bà vui vẻ chạy đến đỡ lấy cô.
"Nhạc Ca dậy rồi à, đi chậm lại một chút, cẩn thận, cẩn thận!"
Sau đó kéo ghế ra, dìu cô ngồi xuống.
"Hôm nay thím nấu canh cá, ngon lắm, ăn nhiều vào, còn có xương hầm, sữa nóng, tổ yến, thứ nào cũng tốt cho đứa bé, ăn vào sẽ càng thông minh, bụ bẫm..."
Nhạc Ca đã quen với sự chăm sóc tận tình của bà, nhưng mà đến mức này thì thật có chút kỳ lạ. Nghe bà nói, bỗng dưng cả Nhạc Ca lẫn Nam Trấn Ảnh đều mắt trợn tròn, đồng thanh một tiếng.
"Đứa bé?!"
"Đứa bé?"
Thím Trần biết mình vừa lỡ miệng, nghĩ hai người này chắc chắn là ngại ngùng nên bà vội cười.
"Ha ha,...ý thím là....Nhạc Ca giống như đứa trẻ vậy, cần phải ăn nhiều vào, cho mau lớn!!!"
Lúc này hai người mới hết thắc mắc. Nhưng mà hình như vẫn có gì đó sai sai. Thím Trần nhớ ra bỗng thốt lên.
"Thôi chết, thím không biết cậu chủ về nên chỉ nấu mỗi một phần thức ăn thôi, làm sao bây giờ!!"
Nam Trấn Ảnh sống trong căn nhà này bao nhiêu năm, cuối cùng cũng hiểu cảm giác bị ghẻ lạnh lãng quên là như thế nào. Thím Trần thương hắn ta nhất, lần nào cũng nấu rất nhiều thức ăn cho hắn. Vậy mà bây giờ đến một bát cơm cũng không có để ăn.
Nhạc Ca bỗng đứng dậy.
"Không sao đâu thím Trần, anh ấy bị thương không ăn được mấy thứ này, để cháu nấu vài thứ thanh đạm cho anh ấy...."
Thím Trần hốt hoảng.
"Bị thương?"
"Phải, thím giúp cháu gọi bác sĩ đến đây nhé. Vết thương chỉ được băng bó qua loa, phải được bác sĩ khám thì mới yên tâm được!"
Thím Trần đầu óc ong ong, bà vội vàng chạy đi.
"Được....được rồi, thím đi gọi bác sĩ ngay đây."
Nhạc Ca nhanh nhẹn đeo tạp dề vào bếp, cô không để ý thấy gương mặt như chết sững của Nam Trấn Ảnh. Hắn vẫn còn lơ mơ, đang nghĩ, lẽ nào tai mình có vấn đề, hay là mình đang mơ. Hắn bóp cánh tay băng bó của mình. Mẹ nó! Đau chết đi được! Hắn không mơ. Nhạc Ca nói là nấu cơm cho hắn. Hắn vẫn không tin nổi.
Vì Nam Trấn Ảnh đang bị thương, ăn mấy món như thịt sẽ không tốt cho vết thương lành lặn nên Nhạc Ca đành làm một chút cháo rau củ cho hắn.
Hắn từ xa nhìn ngắm cô, mái tóc dài xoăn nhẹ được búi lên trên cao, vài sợi tóc mai ôm lấy khuôn mặt xinh xắn. Thân hình thon thả, ống tay áo xắn lên cao. Cô đeo chiếc tạp dề xanh lục, bận rộn với cà rốt, khoai tây, nồi, chảo...
Chẳng hiểu vì sao, hắn bỗng thèm muốn cảm giác này, cảm giác có một người phụ nữ vì hắn mà vào bếp, sẵn dàng chờ đợi hắn mỗi đêm, cho hắn cảm giác của một ngôi nhà, của một gia đình, hắn muốn ích kỷ đem nó cất giữ vào một chiếc hộp. Để đến khi ảo tưởng này qua đi, hắn còn có thể hoài niệm lại đôi chút.
Nam Trấn Ảnh yêu cô nhiều năm như thế, hắn từng bị cô lạnh nhạt, bị cô xa lánh. Hắn quen rồi, vậy mà cô chỉ mới cho hắn chút ảo tưởng thôi, hắn đã dại dột mà giữ lấy nó không buông. Lẽ nào yêu chính là như vậy. Biết rõ là sẽ không có kết quả nhưng bản thân vẫn không thể không tự lừa mình ôm lấy bi thương, đánh lừa lý trí?