Nhạc Ca lắc lắc đầu, cố nén cảm xúc của mình vào trong. Dù sao bây giờ điều cô cần phải làm chính là bảo vệ bé con. Những chuyện khác đã là quá khứ, vậy thì cứ để nó dần quên lãng đi. Như thế cũng rất tốt mà..không phải sao.
Cô quay lưng đi, muốn nằm xuống, bỗng dưng cảm giác được dưới tay là một cái gì đó mềm mềm liền bị doạ sợ.
Cô cẩn thận vén tấm chăn mỏng kia lên, trong bóng tôi cố nhìn rõ đó là thứ gì.
Rồi cô bất chợt giật mình, đây không phải là cô gái đó hay sao. Sao lại xuất hiện ở trong lều của cô, lại còn giống như là...đang ngủ rất ngon.
Nhạc Ca vội nhìn ngó xung quanh, nhận thấy tất cả đều vắng lặng như tờ thì bỗng thở phào một cái, may là không ai phát hiện ra. Hiện giờ cũng đã khuya, nhưng lỡ như ngày mai bị phát hiện thì chết chắc.
Nhưng nhìn cô bé ngủ ngon như vậy, toàn thân là thương tích, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò trắng rã, cả người khi ngủ cũng co quắp lại vô cùng đáng thương khiến tâm can cô như nhũn ra, Nhạc Ca bỗng nhớ đến Nam Trân Tâm, khi ngủ dáng người quá nghịch ngợm, không vung chân thì cũng vung tay tứ phía. Còn cô gái này thì lại trái ngược hoàn toàn.
Cô dịu dàng cười một tiếng, bàn tay vén một chút tóc rối trên gương mặt cô gái, kéo chăn lên thêm một chút rồi nằm xuống bên cạnh. Bộ dạng giống như một người chị gái mà che chở cô gái. Dần dần cô cũng nhắm mắt, đi sâu vào giấc ngủ.
*****
Nam Trân Tâm ngồi trước máy tính, bản báo cáo trước mặt còn chưa kịp nhìn qua thì đầu óc đã trở nên quay cuồng, cổ họng cô như khô đi, khắp người bồn chồn bứt rứt như có hàng vạn côn trùng cắn xé da thịt.
Cô gượng dậy đi đến lấy một cốc nước uống, cốc nước vừa đưa lên, bỗng dưng choang một tiếng rơi xuống đất vỡ tan.
Nghe tiếng động, cô bé trợ lý ở bên ngoài vội vàng đẩy cửa vào. Khi thấy cô nằm giãy giụa dưới đất thì hoảng hốt.
"Giám đốc, giám đốc chị bị sao vậy!!!"
Nam Trân Tâm gương mặt đã trở nên trắng bệch, toàn thân mất hết sức lực mà run rẩy.
"Làm...làm ơn đưa tôi vào nhà vệ sinh...!!"
Thư ký gương mặt như sắp khoác đến nơi, vội vàng nâng cô lên, đưa cô vào nhà vệ sinh.
Nam Trân Tâm ôm lấy bồn rửa tay, chân cô đứng không vững nữa, nhưng cô vẫn còn một chút tỉnh táo. Xả lấy nước lạnh hất lên mặt, khuôn mặt vẫn còn nóng như thế, cô liền nhúng cả đầu mình xuống bồn nước. Nước lạnh không đủ làm cho mình thoải mái hơn, cô siết chặt bàn tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn, răng cô cắn lấy bờ môi đến bật máu, hương vị máu tanh hoà cùng với nước dần dần khiến cơn bạo động trong người cô tan đi chút ít. Khi không còn thể nín thở được nữa, đầu cô mới từ mặt nước trồi lên thở hổn hển. Cô trợ lý nhìn thấy cảnh này mà hãi hùng chạy đên bên cô.
"Giám đốc, chị có làm sao không, hay để em đưa chị đến bệnh viện nhé!!"
"Không cần....tôi không sao." Cô gắng gượng nói.
"Sao lại không sao được, chị....chị đợi một chút em lập tức gọi bác sĩ tới ngay!!"
Nam Trân Tâm kéo lấy cánh tay trợ lý, lắc đầu.
"Tôi thực sự không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi, cô ra ngoài làm việc đi, tôi ở trong này một lát..."
"Nhưng..." Cô trợ lý hơi do dự, nhưng nhìn tình trạng của Nam Trân Tâm có vẻ đã đỡ hơn nên cũng gật gật đầu đi ra ngoài.
"Vậy chị có gì khó chịu thì gọi em nhé!!"
Cô gật đầu.
Cánh cửa phòng vệ sinh đóng lại, cô thở lấy một hơi, đưa mắt nhìn về bản thân mình trong gương, khuôn mặt gầy gò, hốc mắt như thâm đen đi hoàn toàn mất hết sức sống.
Gần đây cô luôn gặp phải những cơn quằn quại như vậy, lúc lên cơn, toàn thân như mất hết kiểm soát, giống như đang vô cùng khao khát một thứ gì đấy nhưng lại không thể biết được nó là cái gì.
Thân thể cô dần trở nên hao mòn, kiệt sức...
Cô cho là mình làm việc nhiều quá dẫn đến suy kiệt mà thôi, cũng không suy nghĩ nhiều đến khả năng khác. Bởi vì cô lúc này còn nhiều việc để lo lắng hơn là sức khoẻ của bản thân mình.
Hôm nay là hội nghị liên doanh hợp tác giữa doanh nhân với chính phủ. AG cũng tham gia hội nghị lần này, chắc chắn vị tổng giám đốc kia cũng đến, thế nên cô nhất định phải đi, hôm nay cũng là ngày cuối cùng toà án có quyết định, cô nhất định phải xin được vị kia rút lại đơn kiện.
Ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn giờ trên đồng hồ, cô hít lấy một sơi sâu, cố gắng chỉnh lại đầu tóc một chút, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Cô đến sớm hơn giờ hội nghị diễn ra một giờ với hy vọng sẽ gặp được người kia, nhưng tiếc là người kia giờ này vẫn chưa đến. Nam Trân Tâm lo lắng bồn chồn đi đi lại lại một chỗ, cuối cùng, khi sát giờ hội nghị diễn ra còn năm phút, bỗng có một chiếc cadi xám bạc dừng ngay trước cổng toà nhà, đi sau là vài chiếc xe khác. Cô không biết đó có phải là xe của giám đốc AG không vì dù sao cô cũng chưa gặp người đó bao giờ. Nhưng người ra khỏi cửa xe, sau đó cúi đầu mời người bên trong ra thì cô biết, đó là nhân viên AG. Vậy thì vị tổng giám ngồi trong đó chắc chắn là người cô cần gặp rồi.
Nam Trân Tâm muốn tiến lên thêm một bước. Cất tiếng gọi.
"Đợi một....chút..." Nhưng lời nói của cô chưa kịp thốt ra hết thì đã bị nuốt vào trong, cô bỗng dưng nín bặt sững sờ.
Cô không tin vào mắt mình, cổ họng nghẹn đắng lại, chân tay như nhũn đi. Bởi người mặc âu phục cao lớn vừa từ xe bước ra kia khiến cho cô giật mình nhận ra...gương mặt quen thuộc đó, dáng hình quen thuộc đó...chính là Nhạc Hiểu.
Nhưng tại sao đó lại là Nhạc Hiểu được cơ chứ, chẳng phải đó là xe của tổng giám AG hay sao...
"Nhạc tổng, hội nghị sắp bắt đầu rồi, mời ngài đi lối này..." Một phục vụ ăn mặc chỉnh tề sang trọng chạy đến cúi đầu với hắn ta, hướng tay về bên trong.
Nghe được câu Nhạc tổng đó, trái tim cô siết chặt lại, đúng là Nhạc Hiểu, cậu ta chính là người đứng sau AG...?
Hắn không nhìn người phục vụ đó mà đôi mắt khẽ lướt qua người con gái gầy gò đối diện cánh cửa kính, biểu cảm này của cô là ngạc nhiên, cũng có cả hoảng hốt. Tốt lắm, khoé môi hắn khẽ cong lên một đường tuyệt mỹ. Bước chân sải dài trên tấm thảm đỏ rực.
Nam Trân Tâm đứng sững tại chỗ như mất hồn, cô vẫn chưa kịp tiếp nhận sự việc trước mắt. Tổng giám của AG là Nhạc Hiểu, Nhạc Hiểu là chủ của AG....Nhạc Hiểu là người muốn kiện Nhất Hoàng...muốn thu mua Nhất Hoàng....
Nhưng tại sao hắn ta phải làm như thế. Cô yếu ớt ngồi xuống bên vệ đường, ánh mắt vẫn không có tiêu cự. Nhạc Hiểu khi đó đột nhiên bỏ đi...vậy tại sao hắn không đến tìm cô, tìm Nhạc Ca dù chỉ một lần.
Ngay cùng một thành phố, vậy hắn có biết là Nhạc Ca đã không còn nữa rồi hay không. Cô không thể đoán được, bởi nếu như hắn biết, thì tại sao lại không trở về, rốt cuộc hắn muốn làm gì. Ánh mắt khi nãy hắn nhìn cô. Rõ ràng là đã nhận ra, nhưng ánh mắt tàn khốc đó lại làm cho cô sợ hãi đến tột cùng. Dường như đó không còn là ánh mắt của một Nhạc Hiểu đơn thuần ngày xưa nữa.
Cô quanh quẩn trong những suy nghĩ của chính mình rất lâu rất lâu, cho đến khi hội nghị đã kết thúc, người người lần lượt ra về cô mới thức tỉnh bản thân, chạy đến trước cổng. Cô muốn xác định lại lần nữa, rốt cuộc thì có phải là Nhạc Hiểu hay không, rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Nhạc Hiểu là nhân vật lớn, ngay cả quan chức nhà nước cũng phải cung kính với hắn ta vài phần, khi tiễn hắn ra đến của, còn có vài người tai to mặt lớn người bên trái kẻ bên phải nói những điều buôn thương nhàm chán.
Suốt quá trình đó, hắn cũng chỉ gật gầu vài cái, hoàn toàn không nói gì.
Trợ lý cùng vệ sĩ đưa hắn về phía chiếc xe đang đợi, bất ngờ có một cô gái chạy đến trước mặt hắn.
Mấy trên vệ sĩ mặt mày nhìn nhau, sau đó nhanh chóng quát lên.
"Cô kia, làm ơn tránh đường."
Nam Trân Tâm vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhìn lấy người đàn ông cao lớn nổi bật trong đám người đó.
Thấy cô có vẻ không nghe thấy, bọn họ lại lặp lại.
"Cô kia!!!"
Nhưng cô vẫn vờ như không nghe thấy, cô cố nhìn vào mắt hắn, để xem hắn có còn giả bộ không biết cô nữa hay không.
Nhạc Hiểu cũng nhìn lại cô, nhưng là ánh mắt lạnh lẽo, hoàn toàn không một chút thân thuộc.
Đây là chỗ đông người, một cô gái đứng chặn lấy đoàn người của hắn như vậy đã thu hút không ít ánh nhìn tò mò. Nữ trợ lý bên cạnh nhìn thấy thế, sợ rằng phải để vệ sĩ ra tay thì không hay liền tiến lên kéo lấy cô.
"Giám đốc Nam, làm ơn tránh đường, cản trở Nhạc tổng không phải là một hành động thông minh đâu, chuyện của Nhất Hoàng đã là chuyện không thể cứu vãn nữa rồi. Đừng làm điều thừa thãi nữa" Cô biết đây chính là tổng giám đốc mới của Nhất Hoàng, sự việc Nam Trân Tâm nhất quyết muốn gặp tổng giám AG không ai là không biết, nhưng không ngờ là Nam Trân Tâm lại bám dai như vậy, đến cả nơi này cũng dám đến.
Nam Trân Tâm khoát tay nữ trợ lý kia ra, bình tĩnh nói.
"Tôi có chuyện muốn nói với tổng giám đốc của các người một lát, phiền cô nói với hắn."
Nữ trợ lý biết tổng giám đốc không muốn gặp cô. Bởi nếu muốn gặp thì đã gặp từ lâu rồi, thế nên thẳng thừng từ chối.
"Giám đốc Nam, tôi khuyên cô đừng cố chấp nữa, giám đốc sẽ không tốn thời gian cho cô đâu. Nếu cô không tránh đường, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo."
Nam Trân Tâm tiến thêm một bước, gương mặt không chút sợ hãi, trực diện nhìn hắn.
"Nhạc Hiểu, tôi không cần biết những gì trước mắt là vì sao, tôi chỉ muốn biết, tại sao khi rời đi, ngay một chữ cũng không để lại cho tôi??"
Khi cô nói ra câu ấy, nước mắt bỗng rưng rưng trên khoé mi trực trào xuống. Cô là muốn hỏi hắn, tại sao hắn lại trở thành tổng giám của AG, tại sao hắn lại muốn thu mua Nhất Hoàng, ép cô vào đường này. Thế nhưng đến cuối cùng, lời nói lại không theo ý bản thân, cảm xúc lại càng như vậy.
Đôi mắt cô đỏ hỏn, nước mắt giống như hồ nước mùa thu, vai cô tựa hồ còn đang run lên. Gió lạnh lướt qua, mái tóc mỏng manh theo gió lất phất càng khiến cho cô trở nên yếu đuối hơn.
Nhạc Hiểu không đáp lại cô, ánh mắt hắn dời đi. Bước chân rẽ sang một hướng khác.
Nam Trân Tâm không bỏ qua cho hắn, cô lại lần nữa chặn đường hắn.
"Rõ ràng biết tôi là ai, tại sao một lời cũng không đáp.".
Hắn im lặng không lên tiếng, đám người vệ sĩ cũng không dám làm gì.
Cô nhìn gương mặt tựa như người xa lạ ấy mà giận, vô cùng giận.
"Cậu có thể không nói gì mà bỏ đi như vậy, cậu không quan tâm bản thân mình, nhưng cậu có từng nghĩ đến chị cậu hay không. Chị ấy ngày đêm mong nhớ cậu, lo lắng cho cậu. Những khi ấy, cậu có từng thấy áy náy hay không? Cho đến khi chị ấy....chị ấy..."
Cho đến khi chị ấy đã nhắm mắt xuôi tay, vẫn không thấy được hắn trở về...
Cô nói đến đó bỗng dưng nức nở, gục xuống khóc vô cùng thương tâm.
Thế nhưng Nhạc Hiểu hắn lại chỉ cảm thấy nực cười, kẻ vô tâm không phải là hắn, mà là các người...diễn hay lắm. Cô càng thích đau lòng, vậy thì hắn sẽ khiến cho cô càng trở nên đau lòng.
Bỏ mặc cô trơ vơ ở đó, Nhạc Hiểu được đám vệ sĩ hộ tống trở về xe, lạnh lùng đi mất.
Nam Trân Tâm không đuổi theo, cũng không biết phải làm gì tiếp theo, bởi bước chân của cô ngay tại nơi ấy dường như đã sụp đổ.
Lăng Thiếu Hà cũng có mặt tại hội nghị lần này đại diện cho Lăng gia, anh vừa đi ra ngoài, thật không ngờ lại nhìn thấy cô.
Giống như vô cùng bất ngờ, anh phải nhìn lại mấy lần mới xác định đó là cô. Anh vội vàng chạy đến bên cạnh cô, thấy cô suy sụp ngồi thờ thẫn ở đó, hai mắt đỏ hoe tội nghiệp.
"Trân Tâm...sao em lại ở đây??" Anh cầm lấy tay cô, đau lòng lau đi giọt nước mắt còn vương lại trên má cô.
Nam Trân Tâm ngước mắt lên, khi nhìn thấy gương mặt hiền từ của anh thì như tuôn hết nước mắt ra, cô ôm chầm lấy anh, dựa vào vòm ngực của anh mà khóc nấc.
Sự run rẩy của cô gái nhỏ khiến anh đớn đau biết bao nhiêu, anh ôm lấy cô thật chặt, bàn tay to lớn vuốt vuốt mái tóc của cô, ủ ấm trái tim đầy lạnh lẽo của cô. Cô gái của anh sao lại khóc đến thương tâm như vậy chứ, nhưng anh không hỏi cô thêm nữa, anh chỉ cúi xuống hôn lên mái tóc cô thật nhẹ nhàng, nói với cô.
"Có anh đây rồi..."
Mà giọng nói trầm ấm ấy lại như mật ngọt xoa dịu đi sự tổn thương sâu hoẵm trong lòng cô. Cô rời khỏi khuôn ngực anh, đưa đôi mắt ướt át lên nhìn anh, nước mắt chẳng còn chảy nữa, chỉ còn vương trên mi một chút nước lấp lánh khiến cô càng trở nên diễm lệ.
"Thiếu Hà...anh sẽ không rời bỏ em mà...đúng không...?" Giọng cô khe khẽ, nhẹ như nước chảy, hai tay cô bám lấy anh, giống như sợ rằng chỉ cần bỏ tay ra là anh sẽ biến mất, giống như Nhạc Ca, giống như Nam Trấn Ảnh...
Lăng Thiếu Hà nhìn thấy trong đôi mắt cô là một nỗi âm u, sự cô đơn và sợ hãi. Trái tim anh không khỏi run lên. Anh dường như chẳng biết phải làm sao với cô nữa, anh chỉ biết ôm lấy cô, dùng sự ôn nhu tột cùng mà đặt lên môi cô một nụ hôn.
Môi cô nóng bỏng run khẽ, môi anh lạnh lùng tươi mát, khi chạm vào nhau có thể như hai thế giới khao khát sự dung hoà. Cô bất ngờ đón nhận nụ hôn của anh. Mà anh, phút chốc lại lưu luyến rời khỏi môi cô, hai tay nâng lấy khuôn mặt nhỏ của cô. Áp trán lên trán cô, giữa hơi thở thơm ngọt của cô mà nói.
"Sẽ không...cho đến khi em không cần anh nữa, anh vẫn sẽ không rời bỏ em...."
Nam Trân Tâm nghe anh nói thế, khoé môi trong nước mắt hạnh phúc cong lên, cô rướn người, trước sự ngạc nhiên của anh lần nữa đặt môi mình lên môi anh.
Phải rồi...trên đời này cô vẫn còn Lăng Thiếu Hà, người sẽ cùng cô đi hết quãng đời còn lại. Anh đối tốt với cô như vậy, cô đối với anh...sẽ càng phải tốt nữa vạn lần.
Ngược lại với không gian tình tứ của hai người, không gian trong chiếc xe cadi xám bạc dừng ngay điểm khuất phía trước như lạnh đi vài độ. Nhạc Hiểu hắn khuôn mặt vẫn là dạng không biểu cảm, nhưng tận sâu đáy mắt hắn lại là một cỗ thịnh nộ không thể dập tắt.