Ngược Đầu Sóng Gió

Ngược Đầu Sóng Gió - Chương 91: Lìa Xa




Ngay phút giây ấy, môi cô đột nhiên bị chiếm giữ, Nam Trân Tâm hoảng hốt há hốc miệng, nhưng hành động này lại càng khiến cho sự xâm chiếm của hắn càng trở nên dễ dàng hơn.

Hắn tiếp tục dày vò cô bằng những hành động đáng xấu hổ, sự phản kháng của cô dường như càng chỉ là chất xúc tác khiến cho cơ thể phản ứng sinh ra thứ khoái cảm tội lỗi đó. Hắn hôn cô đến khi đầu óc cô gần như trống rỗng, môi miệng trở nên tê liệt, khắp khoang miệng đều là mùi vị của hắn, thứ mùi vị mạnh mẽ đầy mê hoặc nhưng lại làm cho cô muốn bài xích.

Dai dẳng thật lâu, cuối cùng khi nụ hôn ấy kết thúc cũng là lúc cô nhận ra một hình ảnh đầy sợ hãi.

Người đàn ông đó đứng dậy, toàn thân vẫn chỉnh tề đại mạo, hắn rút một tờ khăn giấy trên bàn ra, lau đi bàn tay trái dính dáp của mình. Mặc kệ cô nằm sõng xoài dưới đất, khắp người ửng hồng nóng hổi, quần áo rách khắp nơi, đầu tóc rối bù vô cùng chật vật.

Hắn đến gần bàn làm việc, lấy ra chiếc camera đã đặt sẵn ở đó từ lâu, tắt ghi hình, sau đó đem đến trước mặt cô.

"Cô xem...chính mình cũng rất hưởng thụ thì phải..."

Nam Trấn Tâm gương mặt chợt lạnh đi, cô không khóc nổi nữa, mà chỉ như người mất hồn hỏi hắn.

"Như vậy là đã đủ đúng không?"

Hắn cười nhẹ, sát lại gần đôi môi sưng tấy của cô, giễu cợt.

"Sao mà đủ cho được, Nam Trân Tâm, so với những gì mà các người gây ra thì như thế này đã là gì đâu. Thứ tôi muốn, còn hơn thế nữa kìa..."

Cô trừng mắt nhìn hắn, căm giận đến tột cùng.

"Khốn kiếp..."

"Chửi đúng lắm, nếu đã vậy, thì tôi không làm thêm vài chuyện khốn kiếp thì thật không xứng với danh xưng cô vừa ban cho rồi..." Hắn quay lưng đi, ngồi lại trên ghế, chân dài gác ngang qua, nhìn cô đầy đủ sự khinh miệt.

"Cô nói xem...nếu như nhân tình của cô mà thấy những hình ảnh này của cô...có phải là sẽ đau lòng lắm hay không?"

"Anh dám!!!" Cô vùng dậy hét lên. Cả khuôn mặt giận đến đỏ như gạch.

"Sao tôi lại không dám chứ, tôi rất muốn xem vẻ mặt của hắn ta khi biết trên đầu mình bị mọc thêm một cái sừng. Chắc chắn sẽ rất thú vị, còn nữa, tôi còn rất muốn cho Nam Trấn Ảnh xem qua đoạn phim này, để hắn biết được em gái hắn....rốt cuộc có bao nhiêu dâm đãng."

"Cậu muốn hủy hoại tôi...giờ cậu đã làm được, anh trai tôi giờ đã sống với chết chẳng khác gì nhau, cậu còn muốn làm gì nữa đây, tôi như vậy còn chưa đủ khiến cậu thoả mãn hay sao?" Cô nói, cả trái tim như bị bóp nát chẳng còn nhịp đập.

Nhưng hắn thì lại chẳng hề mảy may lay động, nỗi hận thù mù quáng trong lòng hắn đã ăn sâu đến mức lý trí cũng chỉ là bù nhìn rồi. Cô có đau khổ bao nhiêu, hắn cũng chỉ nhu nhược mà đứng xem, đinh ninh rằng mình đang rất thích thú nhưng lại không hề nhận ra so với cô thì chính hắn, lại càng đau đớn hơn rất nhiều.

"Chưa đủ....tôi phải khiến cho các người mỗi một ngày đều phải đau khổ như tôi, Nhạc gia tôi bại như thế nào, thì Nam gia các người phải bại đi như thế...nhưng Nam Trân Tâm, ngày trước đôi mắt này là nhờ cô mà sáng lại, đáng lẽ ra cô không nên giúp tôi, vì kết cục của cô ngày hôm nay, cũng chính là do cô tự tạo ra mà thôi."

Hắn đứng dậy, lại đến gần cô, vứt một tờ giấy vào trước mặt cô như vứt một mẩu rác.

"Nếu không muốn tình nhân của cô sớm biết bộ dạng thực sự của cô cùng cái xác của anh trai cô thì phải nghe theo lời tôi, thời gian và địa điểm trên giấy, đến lúc đó cô mà không có mặt. Vậy thì đừng trách tôi không nhắc trước...làm một con chó biết nghe lời...chắc chắn chủ của nó sẽ không bạc đãi nó..."

Hắn nói ra lời đó, bóng lưng cao lớn cũng biến mất sau cánh cửa. Nam Trân Tâm bị bỏ lại.

Một con chó....hắn xem cô là một con chó, cô run rẩy ôm lấy thân thể của mình, nghĩ đến Lăng Thiếu Hà, hai dòng nước mắt cứ thế mà tuôn rơi.

*****

Lại một ngày nữa trôi qua. Trên cái thùng lũng hoang vu đầy cặm bẫy này, Nhạc Ca vẫn cố gắng để sống, vì con, cô không cho phép mình gục ngã.

Ánh nắng ban chiều như phảng phất nỗi buồn nào đó từ một nơi xa xôi, lòng cô bỗng dưng trùng xuống. Nội tâm trở nên cuộn trào, đã rất lâu như vậy rồi. Không biết ngoài thế giới kia đã xảy ra những gì. Nam Trấn Ảnh, anh sẽ quên đi cô chứ? Nam Vi...anh có thực sự bao giờ hối lỗi? Cô không biết được...

Bởi hai người đàn ông này quá khó đoán. Có lúc, cô tưởng như mình đã biết được tất cả nhưng hoá ra chỉ là một lớp mây mù mãi mãi chẳng thấy đích đến.

Cô đang thất thần, bỗng có tiếng động từ phía sau khiến cô tỉnh giấc. Cô gái đó bước đến gần cô, đưa cho cô một cái bánh.

Nhạc Ca hơi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt nhem nhuốc của cô gái đó. Bộ dạng cô bé rất cứng ngắc, ánh mắt hơi lảng tránh cô, nhưng lại trông rất đáng yêu. Rất giống...rất giống Nam Trấn Ảnh khi còn ở Hà Môn...

Thấy cô bất động, cô gái có vẻ hơi mất kiên nhẫn, đem cái bánh chỉ về phía bụng lớn của cô, ý nói rằng cho bảo bối.

Cô đón lấy chiếc bánh nhỏ. Vuốt bụng mỉm cười với cô bé.

Chẳng biết làm sao mà cô gái này lại để ý biết được rằng cô có thai. Đã thế cô bé còn tỏ ra vô cùng yêu quý bảo bối. Một thời gian ngắn như vậy mà cô bé đã thay đổi rất nhiều. Giữa hai người như tự hình thành nên một mỗi quan hệ thân thiết không thể nói thành lời.

Sau vụ chấn chỉnh của mụ Bành, mọi thứ dường như trở nên yên ổn hơn rất nhiều. Chỉ là cô vẫn không tránh khỏi lo lắng, rốt cuộc sự bình yên này sẽ được bao lâu đây.



-------------

Nam Trân Tâm không biết mình đã ra khỏi nơi ấy bằng cách nào, một mình cô lang thang trên con đường vắng người, bóng chiều sắp tàn như phủ lên một nỗi buồn da diết, mà lòng cô lúc này, là tê tái đến đớn đau.

Căn phòng khuất ánh sáng không có lấy một tia ấm áp. Nam Trân Tâm nằm gục trên giường như một cái xác không hồn.

Mái tóc cô rối bời ôm lấy một bên gò má, những giọt nước mắt đã khô in hằn lên gương mặt ấy gầy gò đến đáng thương, hai ngày nay Lăng Thiếu Hà đến tìm cô, nhưng cô vẫn một mực không muốn gặp anh. Cô đã chẳng còn mặt mũi nào mà gặp anh nữa. Đôi môi này, thân thể này...đã chẳng còn xứng với anh nữa. Cô ôm lấy lồng ngực đang quặn thắt như sắp vỡ tung này lại. Nước mắt mặn chát chảy ngược về tận tim can.

Lăng Thiếu Hà cách một cánh cửa dường như có thể cảm nhận được nỗi thổn thức của cô. Càng thế, anh lại càng cảm thấy đớn đau. Người con gái này anh yêu đến chết đi sống lại. Có nỗi đau gì mà lại khiến cô trở nên như vậy. Anh bất lực quay lưng bước chân lặng lẽ.

"Trân Tâm... em có chuyện gì thì hãy nói cho anh biết. Anh rất lo lắng, em biết không, đừng như vậy nữa..." Giọng anh khẩn khoản đầy run rẩy, nhưng Nam Trân Tâm phải làm sao đây, khi cô chỉ cần đối diện với anh là sẽ nhớ lại nỗi nhục nhã đã từng trải qua. Cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé, cô được yêu thương, nuông chiều, nhưng hiện tại, tất cả mọi chuyện khủng khiếp đều đổ lên đầu cô. Đôi vai nhỏ bé này của cô như sắp không thể trụ nổi rồi...

Cách nhau cánh cửa, nhưng có lẽ là sẽ cách xa một đời mãi mãi. Kiếp này cô và anh. Liệu sẽ là người chung đường hay không...cô mờ mịt, hẳn anh...càng mù mịt hơn.

---------

Bầu trời âm u, người con gái như cành liễu xơ xác trơ trọi đứng trước toà nhà to lớn.

Biệt thự của Nhạc Hiểu. Căn biệt thự sang trọng bậc nhất thành phố S, hoa lệ, mỹ miều, nhưng đầy lạnh lẽo.

Mặt cô vô cảm, không cảm nhận được ở phía trên lầu cao kia, có một ánh mắt đang nhìn chăm chăm lấy cô. Không biết là cảm xúc gì, chỉ là hắn chắc chắn biết được cô sẽ đến, nên cũng không bất ngờ lắm.

Bạch Quý đứng sau Nhạc Hiểu âm thầm quan sát, Nam Trân Tâm này quả là xinh đẹp, chẳng trách Nhạc Hiểu hắn lại cố tình dây dưa như vậy. Nhìn Nhạc Hiểu đối với Nam Trân Tâm đặc biệt như thế, trong lòng Bạch Quý đích thực dâng lên một cỗ ghen ghét đầy khó chịu.

"Nhạc tổng....có cần...." Bạch Quý mở miệng, ý định cắt đứt ánh nhìn của hắn.

"Không cần...cô về đi." Nhạc Hiểu xoay ly rượu vang đỏ trên tay, hờ hững đáp lại một câu, nhưng đến cả ánh mắt cũng chẳng thèm liếc đến cô ta một cái.

"Nhưng mà...." Bạch Quý vừa định nói, thì hắn đã quay lưng bước đi. Cô ta liền cứng họng.

Cánh cổng to lớn ấy mở ra, bên trong Bạch Quý tao nhã đi ra, bộ dạng như đang cố tình cho Nam Trân Tâm thấy cô ta chính là chủ nhân của nơi này. Nhưng Nam Trân Tâm chẳng hề để ý, quản gia mời cô vào, cô cứ thế bước đi.

Bạch Quý nắm chặt bàn tay mình đến trắng bệch. Cô ta lên xe, liếc Nam Trân Tâm qua kính chiếu hậu thật lâu cho đến khi cô đi khuất rồi mới khởi động máy, bực bội rời đi.

Bước vào biệt thự, đập vào mắt cô chính là kiến trúc xa hoa đến tột độ, rất giống với phong cách châu âu cổ điển. Nhưng lại lại là âm hưởng của sự lạnh lẽo, xa lạ và đầy rợn người.

"Cô Nam...Nhạc tổng đang đợi cô trên phòng..." Vị quản gia đưa cô đến bên chân cầu thang, sau đó nói.

Cô không nói gì, chỉ gật đầu một cái.

Ánh mắt sâu hùn hút nhìn lên chiếc cầu thang vàng chói dẫn lên một nơi nào đó kia, trái tim cô như bị bóp nghẹn lại, cô đột nhiên khó thở, đầu óc choáng váng, cổ họng khô khốc. Nhưng rất nhanh chóng chấn áp lại cơn khó chịu kia, cô cần phải gặp được Nhạc Hiểu. Cần phải giải quyết tất cả mọi chuyện cho thật rõ ràng.

Tiếng giầy cao gót lanh lảnh, nhẹ nhàng mà nặng nề đến lạ. Không gian như ngưng đọng trong từng tiếng động ấy. Cô hiên ngang, bước từng bước thẳng người lên trên.

Nhạc Hiểu hắn đứng trên cao, luôn là cúi xuống nhìn cô, cảnh giới như chia làm hai tầng ngăn cách. Ánh sáng cũng phân đôi, nơi cao kia ánh sáng rực rỡ, chỉ là thật lạnh lẽo.

Nhìn hai quầng mắt của cô, nhìn thân thể gầy gộc xanh xao của cô, Nhạc Hiểu chợt nở một nụ cười nhạt nhẽo.

"Nếu không phải cô còn đang nhìn tôi với ánh mắt căm thù kia, tôi sẽ nghĩ cô là một cái xác sống biết đi đấy."

Nam Trân Tâm biết hắn đang mỉa mai mình, khuôn mặt hắn khiến cô khó chịu hơn cả.

"Có phải tôi nên được biết sự thật rồi hay không?"

"Sự thật?" Hắn chau mày.

Cô không nhìn hắn, chỉ hít lấy một hơi sâu, không phương hướng nói.

"Cậu đã ra tay từ sớm rồi đúng không?...."

Cả Nam gia lúc này đang mông lung như sắp sụp đổ, gia sản hay địa vị của Nam gia cũng đều bị hắn đưa sâu mọt vào cắn phá, thậm chí ng ay cả cô, hắn cũng không từ thủ đoạn khiến cô sống không bằng chết.

Cùng lúc, cô đưa lên một chiếc túi trong suốt, bên trong là thuốc mà bác sĩ thường hay tiêm cho cô.

Nhạc Hiểu nhìn thấy loại thuốc ấy, chính hắn cũng chẳng ngạc nhiên gì, đương nhiên vì chính hắn là người đã làm chuyện này.

Thấy biểu cảm của Nhạc Hiểu, cô như càng sụp đổ, thế nhưng cô lại chẳng thể gào khóc. Phải rồi, nếu như không phải vì lần đó, cô trở về rồi ngất bên đường, được đưa vào bệnh viện thì làm sao mà biết được. Mình thực chất là một....con nghiện. Thứ thuốc cô bị tiêm vào hàng ngày chính là một dạng của ma túy.

Bàn tay cô nắm chặt chiếc túi đó đến đớn đau, nhưng nó làm sao đau bằng nỗi thống khổ trong lòng cô, khi cả thể xác và tinh thần đều bị dày vò đến xơ xác. Tiếng thời gian tích tắc như càng dày xéo trái tim cô lúc này.

Hắn vươn tay đến khuôn mặt cô, nhưng giữa không trung lại trở nên bất lực. Hắn chính là muốn như thế này mà, cô đau khổ, hắn sung sướng. Nhưng tim hắn lại nhói lên.

Cô buông tay, chiếc túi theo không gian rơi xuống, rất khẽ khàng, chỉ là tiếng động nhỏ lại càng khiến cho ranh giới giữa hai người càng thêm cách biệt.