"Đúng vậy..."
"Tại sao chứ? Tao đã cống hiến tất cả cho Bạc gia, nếu như không có tao, Bạc gia sao có thể thuận lợi có được số vàng ấy chứ??"
"Nếu không có bà, thì sẽ còn có rất nhiều người khác. Nhưng hôm nay, bà đã bị bọn người kia phát hiện rồi, nếu như không xử lý bà, lẽ nào Bạc gia sẽ chịu để yên hay sao?"
"Tao một lòng trung thành với Bạc gia, cho dù tao có bị bắt thì cũng sẽ không nói ra một lời. Lẽ nào Bạc gia lại nhẫn tâm đến như vậy??"
"Nhẫn tâm hay không thì bà tự hiểu đi. Còn hôm nay....bà bắt buộc phải chết!!!"
Mụ Bành buông thõng cánh tay ôm lấy vết thương, mặc cho nước mưa thấm vào, xót đến xương tủy. Môi bà ta khẽ nở một nụ cười không rõ là cảm xúc gì, thất vọng hay là tuyệt vọng. Hận hay không, không ai biết được.
"Bạc gia à Bạc gia....ta cống hiến cả đời cho ngươi. Cuối cùng, đổi lại chỉ là một từ chết. Thật là bạc bẽo...."
Mưa rơi nặng hạt, rì rào như tiếng khóc.
------------
Dưới chân là cành cây, đất bùn cùng đá sắc, chân Nhạc Ca đã bị rách đến tươm máu, nhưng cô vẫn không dám dừng lại, bởi ánh sáng phía sau khiến cho cô sợ hãi. Thế nhưng sức của phụ nữ yếu ớt làm sao có thể sánh nổi với đàn ông.
Chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ đã đuổi đến nơi. Cô nhận biết có chạy tiếp cũng chẳng thể làm được gì, liền núp vào một bụi cây. Bọn chúng rất nhanh đã đuổi đến, có hai tên, Nhạc Ca kéo cô gái núp sau lưng mình, sau đó đưa tay lên môi, suỵt một cái, ý nói cô gái đó hãy im lặng.
Hai tên đó nhìn ngó xung quanh một hồi. Nhạc Ca đến cả hít thở cũng không dám. Rất may là bọn chúng đã bỏ cuộc. Nhìn bọn chúng đã đi xa khuất, cô mới dám thở phào. Hít lấy một hơi sâu, cô bước ra ngoài. Nhưng đột nhiên bước chân cô chững lại, lùi về sau trong run rẩy. Hoá ra còn có một tên nữa, hắn vẫn chưa đi. Mà lúc này, hắn đang chĩa súng vào đầu cô.
Những giọt mưa lạnh ngắt chảy từ trên đỉnh đầu cô xuống cũng không thể làm cho ngòi súng nóng rẫy ấy bớt làm bỏng trán cô. Trong bóng tối âm u, đôi mắt Nhạc Ca tràn ngập sợ hãi nhưng lại sáng hơn bao giờ hết.
Tên cầm súng muốn giết chết cô, nhưng trong ánh sáng le lói kia, hắn bỗng thấy được dung nhan của cô, và cả cô gái phía sau cô. Vì nước mưa đã làm nhoà đi vết hoá trang đen nhẻm của hai người. Thú tính nổi lên, hắn làm sao còn tâm trí để mà nổ súng đây.
"Không ngờ lại có hai con nô lệ xinh đẹp đến như vậy...hôm nay đúng là hời cho tao."
Ánh mắt của hắn là sự thèm thuồng đến bẩn thỉu. Nhạc Ca khẽ run rẩy, cô theo bản năng che chở cho cô gái phía sau mình. Lấy hết can đảm mà khiến giọng mình trở nên điềm tĩnh hơn.
"Mày muốn làm gì!!"
Hắn càng dí súng vào trán cô mạnh hơn, cười sảng.
"Tao muốn làm gì à? Sao đàn bà cứ thích nói câu này thế nhỉ? Nhưng không sao, làm gì....thì làm xong không phải sẽ biết hay sao?
Hắn ta dùng chân đá cô gái phía sau cô ngã xuống, cô gái đầu bị đập vào đá liền gục xuống.
" Không!!!"
Nhạc Ca hoảng hốt hét lên.
"Đừng lo...nó không chết được đâu, để ông đây chơi mày xong, rồi sẽ đến lượt nó!!"
Hắn ta vừa nói vừa đẩy cô ngã xuống thềm cỏ. Bụng cô bị chấn động, một cơn đau đớn kinh hồn truyền tới. Hắn ta nằm trên người cô, cô ra sức chống cự, nằm trên mặt đất ướt đẫm, cô bị cành cây đâm vào lưng, chân tay vì chống cự mà bị cây rừng cứa rách. Cô ra sức cào vào mặt hắn. Mặt hắn bị cào thành từng đường máu thịt lẫn lộn đau đến thấu xương.
"Mẹ kiếp! Con đàn bà khốn nạn!!"
Hắn lúc này đã thực sự tức giận liền vung tay cho cô một cái tát.
Khuôn mặt cô bị một lực đạo không hề nhỏ làm tổn thương, máu từ khoé miệng cô tuôn ra tanh nặc. Nhưng càng như thế cô mới đủ tỉnh táo để biết mình cần phải làm gì. Con của cô...cô phải bảo vệ con của cô. Nhìn lên bầu trời mưa không thấy được ánh sáng. Nhạc Ca nước mắt chảy tuôn ra.
Hắn dùng sức xé tan chiếc áo của cô, cô cắn môi giữ lấy. Phút giây ấy cô tủi nhục đến tận cùng. Bụng cô đã đau đến sắp ngất đi, máu từ hạ thân cô chảy ra, trong ánh sáng tia chớp, một màu đỏ đáng sợ đến kinh người hiện ra. Lúc này cô đau đớn đến quằn quại, liền vung chân đá tên kia một cái. Hắn cho dù đang điên cuồng cũng bị một cú đá của cô làm bật ngửa ra xa.
Mặt hắn bị giập xuống phiến đá, hắn vội vàng đưa tay lên sờ miệng, thì trong tay bỗng rụng xuống mấy cái răng cùng máu bê bét.
"Con đàn bà thối tha!! Mày....mày... Sướng không muốn mà lại muốn chết à... được... được! Tao giết mày!!!!"
Hắn ta vừa nói vừa hung ác xông tới bóp lấy cổ của Nhạc Ca. Nhạc Ca bị bóp cổ đến nỗi khuôn mặt dần trở nên tím ngắt, hơi thở cô khó khăn, gân tím nổi lên trên mặt.
Khi ấy trong đầu cô trống rỗng, nỗi đớn đau trên thân thể lúc này chẳng hề hấn gì nữa. Có lẽ, cô đã chết rồi, cuộc sống đau khổ này, chẳng phải đã nên sớm kết thúc rồi hay sao...nhưng tại sao khi sắp lìa xa, cô lại nhớ đến hắn. Hình bóng Nam Trấn Ảnh cứ như một mảnh ký ức chẳng thể phai nhoà cứ ngụ trong trái tim cô. Đau khổ và hạnh phúc, giống như vòng xoay trò chơi ngựa gỗ, lặp đi lặp lại theo thời gian. Nếu như có thể, cô xin ký gửi nó đến một nơi thật xa.
Đến nơi Nhạc Ca của năm mười tám tuổi, để cô ấy thay cô sống thật tốt, thật mạnh mẽ, bảo vệ gia đình của mình, sống một cuộc đời bình an.
Cô dần buông xuôi, tay cô thả lỏng dần, mặc kệ cho hắn ta ra sức bóp chết cô.
Nhưng bỗng đứa bé trong bụng cô chuyển động, cơn đau quằn quại ấy như khiến cô bừng tỉnh. Phải rồi, cô còn có bé con, nó là đứa con của cô. Là tình yêu cả cuộc đời này của cô, dù cho cô có chết thì cũng không có tư cách bắt nó chết theo cô. Nó không có tội.
Nhạc Ca mở hai mắt chứa đầy nước mắt, cô cào lấy bàn tay tên kia đang bóp lấy cổ mình, thế nhưng hắn quá mạnh, cô có cào cấu bao nhiêu thì cũng chỉ như lông vũ quét đá vôi, hoàn toàn không làm gì được hắn.
Đến khi cô sắp tuyệt vọng thì....
Rầm!!!
Một tiếng sấm rúng ngang trời, tia sét loé lên ngắn ngủi.
Tên kia bỗng ngã rầm xuống đất, cô ôm lấy cổ ho sặc sụa, mắt ngước nhìn lên. Chỉ thấy cô gái đó tay đang cầm một tảng đá dính đầy máu tươi, mà trên trán của cô gái, cũng là một vết thương đang chảy máu nghiêm trọng.
Cô gái ánh mắt trống rỗng, tảng đá trên tay rơi xuống dưới đất, cô hoảng sợ ôm lấy đầu mình, khóc nức nở.
Nhạc Ca nén đau ôm chầm lấy cô. Cô biết rằng cô ấy đang sợ hãi biết bao nhiêu. Vừa tự tay giết một mạng người, còn theo cách thức man rợ như thế. Sao có thể không kinh hãi đây. Cô lấy tay nâng khuôn mặt cô gái lên. Giọng như run rẩy.
"Không sao....không sao đâu, em là cứu chị, cứu bảo bối....không phải lỗi của em...chúng ta không có lỗi."
Cô gái khóc trong lòng Nhạc Ca, khóc đến tê tâm liệt phế. Không ai biết được những giọt nước mắt của cô rốt cuộc có bao nhiêu tủi hờn. Cuộc đời cô vốn là đau khổ như thế, nhưng kể từ khi rời khỏi Uông gia ấy, cô mới thực sự được sống như một con người. Cô không còn phải giả là một đứa trẻ bị thiểu năng nữa. Nhạc Ca...chị ấy xem cô như con người, thành tâm đối đãi với cô. Chị ấy mới chính là người thân của cô. Cô khóc, là bởi vì suýt chút nữa chị ấy đã không còn, nếu như chị ấy cũng không còn nữa. Vậy cô tồn tại trên thế giới đầy dối trá này để làm gì nữa đây.
Cô run rẩy, cố gắng phát ra âm thanh mà đã rất lâu không dùng tới.
"Chị....chị....chị đừng rời xa em...đừng bỏ em...."
Nhạc Ca bên tai như ong ong lại, cô ngờ vực buông cô gái ra, nhìn vào đôi mắt xám hổ phách ấy. Cô vừa bất ngờ vừa là vui mừng, nhiều tháng sống cùng nhau như vậy, cuối cùng thì cô gái ấy cũng đã nói chuyện, cô vui đến khóc nấc. Liên tục gật đầu.
"Được...được..."
Cô gái ấy lấy trên cổ xuống một sợi dây chuyền, đưa vào tay Nhạc Ca, chỉ vào dòng chữ được khắc trên đó.
"Tên....."
Nhạc Ca cố gắng nhìn lên dòng chữ.
"Uông Thư Vỹ? Cái tên thật đẹp..."
Hai ánh mắt nhìn nhau cười, họ không cùng huyết thống, không thân không thích, nhưng lại thân hơn cả thân thích.
Nhạc Ca đưa tay sờ lên vết thương của Uông Thư Vỹ, xót xa nói.
"Đau lắm đúng không?"
Uông Thư Vỹ lau nước mắt, lắc đầu.
"A.....!" Bỗng bụng cô lại thêm một cơn đau quằn quại nữa. Hạ thân bỗng ồ ạt chảy ra một thứ nước trắng đục lẫn chung với máu. Cô sợ hãi đến xanh mặt. Trời mưa lớn như vậy, cô lại đang bị thương, cô sợ rằng bé con sẽ gặp chuyện. Lẽ nào là sinh non ư, bé con của cô vẫn chưa đủ tháng.
"Chị....chị...!" Uông Thư Vỹ hoảng hốt nhìn cô mà cuống cuồng tay chân.
Nhạc Ca đã đau lắm rồi, hai tay cô nắm nghiền lấy bùn đất, răng cắn vào môi đến bật máu.
"Thư Vỹ...."
Cô cố gọi Uông Thư Vỹ.
"Chắc là bé con....muốn gặp mặt em rồi!!!"
Nhắc đến bé con, Uông Thư Vỹ bỗng có chút vui mừng, nhưng nhìn Nhạc Ca đau đớn như vậy, cô còn có tâm trạng nào mà vui mừng cho nổi đây.
Nhạc Ca gào thét trong đau đớn. Cảm giác như thể mọi mẩu xương trong cơ thể cô đều vỡ vụn ra và tất cả cùng lúc cần được đẩy hết ra ngoài. Cơ thể cô bị xé toạc làm đôi theo chiều dọc, giống như việc đẩy cả phần dưới cơ thể chìm nghỉm trong đống dung nham phun trào từ ruột và sau đó bốc cháy bừng bừng. Cơn quằn quại khiến cô rất muốn chết, nếu như cho cô một con dao, có lẽ sẽ không đau đớn như thế này.
Uông Thư Vỹ khóc nấc bên cạnh Nhạc Ca, cô không biết phải làm như thế nào cả, chỉ biết vén những sợi tóc dính ướt trên khuôn mặt Nhạc Ca. Mưa vẫn không tạnh, trời lạnh buốt. Cho đến rất lâu sau, Nhạc Ca dường như đã kiệt sức, môi cô trắng bệch run rẩy, làn da tím ngắt lạnh lẽo. Đôi mắt cô đờ đẫn.
Uông Thư Vỹ sợ hãi khóc thảm thiết lay cô, xua xua tay.
"Chị!!! Chị!!! Không!! Không cần bé con nữa!!! Không cần bé con nữa...."
Cô nghiêng đầu sang một bên nhìn Uông Thư Vỹ, một giọt nước không rõ là nước mắt hay là nước mưa từ khoé mắt cô rơi xuống, cô thều thào.
"Ngốc quá,...nếu bé con mà nghe được, chắc chắn sẽ giận em..."
Rồi cô nhắm mắt lại, thanh âm của mưa nhẹ nhàng như thế, giống như một bản nhạc. Cô nhớ đến bản sonat ánh trăng mình từng đánh...
Đêm đó trăng rất đẹp, tiếng piano của cô cũng rất hay... Nhưng người đàn ông đó....phải chăng là hoàn mỹ hơn....
Phải, cô vẫn còn nhớ hình bóng của hắn. Bữa tiệc của Nhạc gia năm đó, cô vẫn còn nhớ...mình đã từng gặp Nam Trấn Ảnh.
Trong mơ hồ, môi cô khẽ run run.
"Em yêu anh....nhưng cũng hận anh....rồi lại cảm thấy có lỗi với anh. Nếu được chọn lại...kiếp này...xin anh đừng gặp phải em....bởi vì chúng ta...đã định sẵn là không thể...xin lỗi anh...."
Cô cắn môi, nuốt nước mắt vào sâu trong tim, theo bản năng mà hét lên một cái tên.
"Nam Trấn Ảnh!!!!"