Ngược Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 20: Máu mủ tình thâm




Bác sĩ kiểm tra cho Nhật Hạ một lần cuối cùng.

Cũng may chỉ là vết thương ngoài da. Nhưng từ sau khi tỉnh dậy thì mắt của Nhật Hạ có chút đau.

Bác sĩ cẩn thận quan sát đôi mắt cô gái dưới ánh sáng hơi tối một chút.

Cô ngoan ngoãn phối hợp mở to mắt.

Ánh đèn sáng rọi vào.

Cô gái không thoải mái chớp chớp mắt, nước mắt theo đó chảy ra ngoài.

Màu mắt của cô có hơi nhạt, không phải màu đen thuần túy, cũng không phải màu mắt nâu bình thường mà giống như một màu trà nhàn nhạt. Tựa như được nước mưa gột rửa qua, sạch sẽ và trong suốt.

Vị bác sĩ đã hành nghề hơn năm mươi năm nay, cũng phải công nhận cô gái nhỏ này thật sự rất xinh đẹp.

"Thoa tuýp thuốc này lên nhé cô bạn nhỏ, bó băng gạc ba ngày, rất nhanh sẽ ổn."

ads


Đôi mắt của cô gái không có tổn thương gì nghiêm trọng, chỉ là bị nhiễm trùng một chút.

Vì vậy bây giờ kính râm sẽ đổi thành vải lụa trắng.

Thế giới từ màu xám biến thành một mảnh u ám.

———

Mặc Hàn đi xử lý một số công chuyện. Bởi vì hắn đã ở đây cả một ngày với cô, công việc cẫn chưa được giải quyết gì cả, tranh thủ lúc cô gái nhỏ đang chợp mắt mà làm việc.

Trong phòng bệnh đang yên tĩnh.

Đột nhiên có người đẩy cửa phòng y tế ra.

"Nhật Hạ, chị không sao chứ!"

Giọng nữ lo lắng vừa vang lên, mọi người còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Hạ Vũ Điền chạy tới mép giường, kích động nắm lấy tay cô.

"Chị có biết em và cha mẹ lo lắng cho chị lắm không."

Ông bà Hạ cũng lần lượt bước vào, biểu cảm chân thành tha thiết giống như tới thăm con gái mắc bệnh nan y, "Đúng vậy. Nghe tin con ngất, cha mẹ liền bỏ công việc vào đây thăm."

"......" Nhật Hạ có chút vi diệu.

Mới ngất một chút mà tình cảm đã chân thành đến mức độ này rồi à?



Trong lòng cô gái không hề gợn sóng, nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn yên lặng như cũ. May mà trước đây tính cách của cô chính là không thích nói chuyện như vậy, cho nên gia đình bọn họ nhập diễn rất sâu, cũng không phát hiện có cái gì không đúng.

Nghĩ nghĩ, ông Hạ vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề, nói một chút chuyện quan trọng.

“Nhật Hạ, gần đây ta nhìn thấy công ty Mặc Hàn có một dự án rất được, con…”

Nhật Hạ cắt ngang lời ông, cười một cách lễ phép.

“Chú Hạ, con thật sự không hiểu chuyện trên thương trường. Nếu chú muốn hiểu rõ thì có thể gặp trực tiếp Mặc thiếu gia, con nghĩ hai người trao đổi với nhau sẽ dễ dàng hơn."

Từng cử chỉ và lời nói của cô gái đều thành thạo và khéo léo, khiến ông Hạ có tức giận cũng không thể thể hiện ra bên ngoài.

Ông đột nhiên có cảm giác đứa trẻ này dường như có chút khác, có vẻ như đã học được cách xây dựng một vỏ bọc bên ngoài cho mình, rõ ràng trong ngoài không giống nhau, nhưng cũng khiến người khác tìm không ra được sơ hở.

Bà Hạ vội giải vây: "Con xem, hiện tại Hạ gia chúng ta đang gặp một chút khó khăn. Cha mẹ không có công sinh thành nhưng cũng có công nuôi dưỡng con, con coi nói giúp Hạ gia một vài câu...."

Lúc này, trước cửa truyền đến một giọng nói, tuy rằng hàm chứa ý cười nhưng cũng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

"Hoá ra Hạ gia các người tới đây không phải vì muốn thăm con mà là vì bàn công việc?"

Mọi người quay đầu lại thì thấy bóng dáng Mặc Hàn.

Chỉ thấy anh mặc âu phục ngồi trên xe lăn được thư ký đẩy ở phía sau, dáng dấp từ trên xuống dưới cực kỳ ưu nhã.

Trên người thiếu niên này, dù ngồi trên xe lăn nhưng ông không tìm được một sự bất an hay nhút nhát nào. Từ đầu tới đuôi, thiếu niên này đều hành động tùy theo ý muốn.

Hơn nữa không phải là cố tình bày ra, mà là sự bình tĩnh thong dong tản mạn này lộ ra từ trong xương cốt.

Đụng phải một tiểu bối nhỏ hơn mình mấy chục tuổi nhưng khí chất điềm tĩnh, đầu óc linh hoạt như vậy, ngay cả ông ta lăn lộn bao năm trên thương trường cũng phải dè chừng.

Sắc mặt ông bà Hạ thay đổi mấy lần, cuối cùng là xấu hổ.

"Không phải, chỉ là đến thăm con gái, thuận tiện bàn một số vấn đề."

"Ồ, vậy sao."

Giọng nói của hắn giống như xuất phát từ biển sâu, sắc bén lạnh lùng không chút tình cảm.

Hạ Vũ Điền cô ta liền giở giọng điệu ủy khuất: "Nhật Hạ, Hạ gia trước nay không bao giờ tệ bạc với em. Sao em nỡ lòng nào nói như vậy."

Ông Hạ thấy sắc mặt thiếu niên có chút thay đổi, nghĩ đến cảnh gặp mặt lần trước, bèn quát: "Hạ Vũ Điền, ít nói lại vài câu đi, để chị gái nghỉ ngơi cho tốt."

"Cũng trễ rồi, lần sau Hạ gia lại ghé thăm, còn bây giờ thì xin phép."