Xoảng…từng cái chén tinh xảo trong nhà rơi xuống, vỡ tan tành dưới bàn tay của Trương Huyền. Mặt bà ta hung hăn nhìn về phía Dương Hy:
“Mày mau đi xin lỗi chồng mày, ba chồng, em chồng của mày đi. Nếu không mau trực tiếp cút khỏi nhà này cho tao!”
Bà vừa nói vừa đánh tới tấp vào đầu, mặt của Dương Hy. Dựa vào cái gì mà đánh cô chứ?
Chẳng phải cô là con dâu mà bà dùng xe lớn rước về nhà chưa được bao lâu sao?
Dương Hy nước mắt lưng tròng, cô đã làm gì sai:
" Con đã làm gì sai?"
Trương Huyền:
" Mày lấy tư cách gì mà trách Minh Minh nhà tao? Không phải đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường sao? Đằng này mày còn làm lớn chuyện trước mặt nhà họ Trịnh, mặt mũi nhà tao để đâu?"
Trịnh Xuân Phương bước vào, như đổ thêm dầu vào lửa:
" Mẹ nói nhiều với nó làm gì, chẳng phải nó xem nhà họ Trịnh mình không ra gì sao? Trực tiếp ném nó ra khỏi nhà là được!"
"Để thêm vài bữa đi nếu không cái nhà này thành trò cười cho thiên hạ!"
Dương Hy khóc nấc:
" Xin mẹ cho con lấy của hồi môn để chữa bệnh cho cha con! Xin mẹ, cha con đang cần tiền chữa bệnh"
Lúc này Dương Hy quỳ xuống van xin, gương mặt còn hiện rõ năm dấu tay Trương Huyền.
Trương Huyền gằn giọng:
" Mày nên yên phận câm lặng làm tốt vai trò con dâu hờ trong cái nhà này đi. Rồi tao sẽ từ từ trả lại tiền cho mày!"
Nói rồi bà ta nắm lấy tóc Dương Hy giật ngược về sau:
" Ai biểu nhà mày phá sản. Tao muốn lấy con dâu giàu có chứ không phải một đứa nghèo kiết xác. Nghe rõ chưa"
Dương Hy giọng yếu ớt:
" Con nghe rõ rồi!"
Trịnh Xuân Phương vẻ mặt khinh bỉ:
" Nó còn chưa xin lỗi con!"
Trương Huyền ho nhẹ một tiếng:
" Mày bị câm hả Dương Hy? "
Cô dập đầu xuống: "Xin lỗi em Trịnh Xuân Phương!"
Hai con người ấy cười ngặt nghẽo bước ra khỏi nhà ăn. Để lại một mình Dương Hy, vết thương vừa đau, chảy máu, lại sưng phù lên. Nhưng cô phải dọn dẹp hết đóng chén vỡ này mới được nghỉ ngơi. Cơm còn chưa kịp nuốt, nước còn chưa kịp uống, hà cớ gì phải ra nông nỗi này?
...
Cha cô Dương Thiên là bạn bè lâu năm với nhà họ Trịnh. Một mình Dương Thiên nuôi lớn Dương Hy. Cô con gái mà ông cưng như trứng hứng như hoa. Từ nhỏ đến lớn ông chưa bao giờ dám đánh cô. Chỉ vì mẹ cô mất sớm nên ông dành hết tình yêu thương, tiền bạc, những điều tốt nhất trên đời cho con gái. Biết Dương Hy và Trịnh Minh Minh là bạn thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ. Dương Hy lại yêu Trịnh Minh Minh. Thêm phần nhà họ Trịnh nổi tiếng nhất vùng vừa giàu có, vừa gia giáo. Là một gia đình quý tộc. Gã vào nhà họ Trịnh, Dương Thiên phần lớn an tâm.
…
Dương Hy vừa mặt những mảnh vỡ vừa khóc. Tình cảm Minh Minh dành cho cô chỉ là giả dối. Minh Minh cho thể dắt người đàn bà khác về nhà. Trực tiếp ngủ trên giường của anh và cô.
Mẹ chồng của cô đối đãi tốt với cô chỉ vì gia tài nhà họ Dương.
Em chồng lại có thể vừa chị chị em em với cô, quay lưng lại biến thành một con người khác. Ba chồng cô là kẻ hai mặt.
Cảm giác nơi này thật xa lạ, những con người này thật kinh khủng. Rồi sau này, cô phải sống như thế nào? Phải sống ra sao khi người thân duy nhất là cha đang nằm viện.
Mọi thứ trước mắt của cô gái vừa tròn 18 tuổi như sụp đổ. Một màu đen bao trùm, tình đầu dành cho Minh Minh lại vỡ vụn, những con người kia lấy danh nghĩa người nhà lại như kẻ thù không đội trời chung.
Cũng hay, mảnh vỡ này có thể khứa vào tay, kết thúc mọi đau đớn thì hay biết mấy...
"Xoẹt.."
Dòng máu đỏ tuông trào, nóng hổi, tràn trên sàn nhà.
Dương Hy đau đớn ngất đi...