Cuối cùng cũng về đến Dạ gia. Trước khi về, anh có gọi dì Thu sắp xếp phòng cho Dương Hy.
Dì Thu ngáp vài cái, rồi cúi chào Dạ Phong:
" Dạ thiếu, ngài đã về!"
Dạ Phong căn dặn rồi bước lên phòng:
" Sắp xếp cho cô ấy!"
" Dạ vâng ạ!", dì Thu nhìn Dương Hy lắc đầu. Chẳng hiểu tuổi trẻ bây giờ nghĩ gì? Thật có nhiều sức lực đến thế?
Đã hơn 2 giờ sáng rồi mà còn không tha cho bà.
Nhưng dù sao trong lòng dì Thu cũng cảm thấy Dương Hy cũng được. Lúc gặp dì Thu, cô chưa bao giờ tỏ thái độ khinh thường dì giống như những cô gái mà trước đây Dạ Phong đưa về.
" Căn phòng này giờ là của con. Con nhớ trong nhà này có hai căn phòng tuyệt đối không được đặt chân vào: một là phòng của Dạ thiếu. Còn hai là phòng ở trên lầu 3. Nếu không tuân theo hậu quả con tự gánh. Còn nữa con nợ ta cũng không cần phải trả, Dạ thiếu bảo để cậu ấy trả".
Dương Hy gật đầu:
" Con cảm ơn dì Thu!"
Dì Thu quay về phòng mình, nhưng lại nhớ ra chút chuyện, bà quay lại căn dặn Dương Hy:
" Mai con xuống chuẩn bị thức ăn sáng cho Dạ thiếu nha. Nhớ 6 giờ phải dậy. Còn nữa, dì nghe Dạ thiếu nói con đói bụng. Trong tủ lạnh có phần thức ăn. Con tự mình hâm nóng lại ăn đi. Ta đi ngủ đây!"
" Cảm ơn dì Thu!"
Dương Hy vào phòng thu xếp đồ đạc. Giờ này đã hơn 3 giờ sáng, mắt Dương Hy mở không lên.
Cô vào phòng tắm định tắm cho sạch sẽ rồi đi ngủ. Vào bên trong thấy bồn tắm rộng thế này, nước lại ấm áp, Dương Hy vô cùng thoải mái nên cô ngủ quên lúc nào không hay.
….
Dạ Phong thấy cửa phòng Dương Hy không khóa. Anh tiến vào bên trong. Không thấy cô ở đâu. Anh nhanh chóng đi tìm. Mọi thứ đều im lặng.
" Dương Hy? Cô đâu rồi?"
Chỉ còn phòng tắm là anh chưa xem. Anh đẩy cửa vào bên trong. Hơi nước nóng bốc lên dày đặc.
"Dương Hy? Cô không sao đấy chứ? Trả lời tôi mau!"
"Dương Hy?"
Anh gọi mãi vẫn không thấy cô trả lời. Dáng người cao ráo ấy nhanh chóng di chuyển đến gần hơn. Nhìn thấy Dương Hy đang ngâm mình trong bồn tắm. Giọng nói âm trầm của anh cất lên:
" Dương Hy..Dương Hy…"
Cô cũng không trả lời anh. Có chút hốt hoảng, anh nhấc bổng cô lên, ôm vào lòng.
Anh lấy tay lay lay người cô. Dương Hy lúc này tỉnh giấc. Mở mặt ra, Dương Hy nhìn thấy Dạ Phong, mà trên người cô cũng không còn mảnh vải nào cả. Cô lấy tay ôm ngực che lại.
"Ai cho anh vào đây? Sao anh vào đây được?"
Anh nhìn cô trêu ghẹo:
"Đây là nhà tôi!"
Anh vẫn giữ chặt cô không chịu buông:
"Dương Hy, cô đang ngủ trong nhà tắm đấy hả?"
Cô giẫy giụa đòi anh thả xuống. Trước mắt anh là một mảng xuân xanh thử hỏi làm sao thả cô xuống bây giờ?
Dạ Phong mạnh mẽ bế cô đặt lên giường. Dương Hy gấp gáp với tay lấy chăn che lại.
Thông thường trong phim nam chính sẽ nói câu: " Đâu phải tôi chưa từng nhìn thấy em như vậy!".
Dương Hy tưởng Dạ Phong cũng sẽ nói như thế. Nên cô ngượng ngùng, cô trùm chăn lên che luôn mặt:
" Anh đừng nói gì hết. Tôi không muốn nghe. Anh đi ra ngoài đi!"
Dạ Phong tiến lại gần kéo chăn che mặt của Dương Hy ra. Anh lấy ngón tay thon dài của mình búng trán cô:
" Dương Hy tỉnh lại đi. Tôi không muốn trong nhà mình xảy ra án mạng ha!"
Dương Hy chu đôi môi nhỏ hồng hồng liếc nhìn anh. Cô xì xầm nói nhỏ:
" Ngượng chết đi được! Sao lại có thể tự nhiên đi vào phòng người khác, còn nói gì mà án mạng?"
Tuy không nghe thấy Dương Hy nói gì nhưng cử chỉ này của cô thật đáng yêu. Anh ngồi lên sofa đối diện giường. Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Dương Hy, giọng nói âm trầm cất lên:
" Tôi hôm nay làm nhiều việc vì em như vậy. Lúc nảy, tôi còn cứu em. Dương Hy, nợ tôi em tính trả sao đây?"
Dương Hy quấn chặt chăn hơn nữa. Cô chống chế:
" Không phải tôi về làm người ở cho nha anh rồi sao? Hơn nữa lúc nảy tôi ngủ quên chứ đâu phải tự sát. Ai...ai...nhờ anh cứu đâu?"
Dạ Phong cười lớn, anh tiến lại ghé sát môi mỏng vào tai Dương Hy mà nói:
" Được. Em tính cho kỹ đi rồi trả tôi. Nếu không tôi ăn em trả nợ!"
Dương Hy chỉ biết im lặng, tay cô vô thức nắm chặt chăn ngước mặt lên như chờ đợi điều gì từ anh.
Anh lần này lại búng vào mũi của Dương Hy, cũng không chọc cô thêm nữa:
" Ngủ sớm đi!", nói rồi anh bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Nhưng trong lòng có chút vui vẻ.
Dương Hy thấy anh đi cô thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lại dùng tay đấm đấm vào nơi trái tim đang lạc nhịp.
Làm sao để trả nợ cho anh bây giờ?