Ngược Em, Yêu Em

Chương 22:Tự nhiên khó chịu trong lòng!




" Trịnh lão gia. Mọi việc đã xử lí xong rồi ạ!"

Trịnh Thanh cười đắc ý:

" Một Dạ Phong thì có là gì? 10 tên Dạ Phong tao cũng không sợ. Haha!"


\[Phía Dạ gia\]

Hoài Nam và An Di đi đi lại lại lo lắng. 

" Hoài Nam anh làm em chóng mặt quá!",  An Di giọng trách móc.

Hoài Nam vừa đi vừa đập tay vào nhau, tiếng kêu bốp bốp làm An Di khó chịu. 

" An Di em cũng không khá hơn anh đâu! Em đi nảy giờ mòn gạch nhà họ Dạ luôn rồi!"

Dì Thu hớt hải chạy vào:

" Hoài Nam, An Di...mau..mau..Dạ thiếu gia và Dương Hy về tới rồi!"

Dạ Phong bế Dương Hy trong lòng nhanh chóng đi vào. Vừa đến cửa chính của Dạ gia, Hoài Nam chặn Dạ Phong lại:

" Đưa Dương Hy cho tới. Đi với cậu không có gì tốt!"

Dì Thu lo lắng cùng Hoài Nam đỡ Dương Hy vào phòng. Không biết dì Thu bây giờ là quản gia của anh hay của Dương Hy.

Còn anh bị An Di chặn lại, lôi lôi kéo kéo xem vết thương:

" Dạ Phong, anh không sao chứ?"

An Di chớm người qua xem Dạ Phong, cô ôm chầm lấy Dạ Phong:

" Dạ Phong! Anh không sao thật tốt. Làm em lo lắng!"

Anh bị An Di ôm bất ngờ nên cũng không có phản ứng. Nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng cho Dương Hy. Anh đẩy An Di ra. 

" Được rồi. Anh không sao. Anh đi xem Dương Hy một chút!"

An Di không chịu buông tay. Cô nũng nịu:

" Dạ Phong! Anh mau lên phòng nghỉ ngơi đi. Em có nấu một ít canh tẩm bổ cho anh. Đi...Dương Hy đã có anh Hoài Nam và dì Thu chăm sóc rồi. Đi mà…!"

Dạ Phong thấy An Di lôi kéo mãi đành về phòng nghỉ ngơi trước.



Dạ Phong vào phòng tắm. Anh trực tiếp xả nước lạnh vào người. Cảm giác quá khứ sắp lập lại thật đáng sợ. Nhưng mà anh phát hiện có một cái gì đó không đúng với phong cách của anh.
"Tại sao mình phải lo lắng cho Dương Hy?", Dạ Phong suy tư.

Chẳng qua cô và anh có cùng chung một kẻ thù thôi mà. 

"Đúng! Chẳng qua chỉ là vậy!", anh tự trấn an bản thân. 

\[Đến giờ ăn tối\]

Dì Thu sai người mang thức ăn lên.  An Di ngồi cạnh Dạ Phong còn Hoài Nam ngồi kế Dương Hy.

An Di vừa gắp thức ăn cho Dạ Phong vừa nhắc nhở:

" Dạ Phong anh phải ăn nhiều lên cho khỏe, đùi gà này là anh thích ăn nhất!"

Hoài Nam bên này nhìn Dương Hy trìu mến: 

" Dương Hy, em phải ăn nhiều vào nếu không bị tên đối diện ngược đãi. Nào ngoan!" Hoài Nam vừa nói vừa gấp đùi gà cho Dương Hy.

An Di tức giận:

" Đùi gà này là của anh Phong!"

" Đùi gà này hắn ăn nhiều rồi!" Hoài Nam liếc nhìn An Di. 

An Di lấy đôi đũa chặn miếng đùi gà lại. 

"Nhà này là của anh Dạ Phong!"

" Anh là bác sĩ của hắn ta. Ăn nhiều đạm không tốt!"

" Anh…"

Dạ Phong buông đũa xuống. Mặt anh vẫn lạnh lùng: "Tôi no rồi!", anh đứng dậy về phòng. An Di lẻo dẻo theo sau nắm chặt tay của Dạ Phong. Hoài Nam vẫn tiếp tục quan tâm Dương Hy:

" Em ăn đi. Không nhìn thấy đỡ chướng mắt!" 

Dương Hy gật đầu. Nhìn thấy thân ảnh của hai người họ trong lòng cô có chút khó chịu. 

Dạ Phong bước lên đến bậc cầu thang cuối cùng quay xuống nhìn thấy Hoài Nam đang cùng Dương Hy ăn. Mặt anh tối sầm lại đi vào phòng đóng cửa!

An Di không kịp nói thêm mấy câu thì bị tiếng đóng cửa lớn làm giật mình.

" Dạ Phong...Dạ Phong...em còn chưa nói xong mà…!"

Không nghe anh trả lời cô quay về phòng. 

Dạ Phong ngồi ở ban công. Khói thuốc lá bay nhè nhẹ. Hơi thở nồng mặc mùi rượu. Đôi mắt đăm chiêu nhìn mông lung. Dương Hy vẫn thường xuyên đi đi lại lại trong nhà nhưng bị anh xem như không khí. Hôm nay có người quan tâm trong lòng lại khó chịu. 

Anh lấy tay lắc ly rượu:

" Đúng rồi. Cảm giác này chỉ là một món đồ chơi bị giành lấy có chút khó chịu thôi! Sẽ qua nhanh!"