Dự báo thời tiết 3 ngày tới bão sẽ đổ bộ. Chính phủ thông báo cho người dân tránh bão. Bên cạnh đó nhắc nhở tàu thuyền không di chuyển ra khơi. Vậy cho nên bây giờ hầu như phương tiện di chuyển về đất liền là không có. Hơn nữa cũng không ai dám mạo hiểm tính mạng của bản thân.
Tiểu Thất chống cằm nhìn Dương Hy mà càu nhàu:
" Cũng tại cậu! Vì cậu than buồn nên tụi mình mắc kẹt trên đảo luôn rồi!"
" Haha. Đúng là một nơi nhàn hạ quên buồn chính hiệu. Thôi thì tận hưởng!", Dương Hy vẫn chăm chỉ ăn một cách ngon lành.
" Đúng rồi! Con người ta còn có cả bạn trai. Còn tớ? Tự nhìn biến thành bóng đèn!"
Dương Hy buông nĩa ra lập tức choàng vai bá cổ Tiểu Thất mà nũng nịu:
" Cậu là cục cưng bảo bối của tới không thể so sánh!"
Dạ Phong mặc một bộ trang phục thoải mái, tóc anh hôm nay vuốt keo trong cực kỳ phong độ. Cộng thêm cặp mắt kính thời gian bóng loáng. Anh đưa những ngón tay thon dài che miệng ho nhẹ một tiếng:
" Dương Hy! Vậy còn tôi là gì?"
" Mới nhắc...Thôi tớ đi trước… Mắc công làm cái bóng đèn!" Tiểu Thất tươi cười gạt tay Dương Hy ra. Với cô mà nói nếu Dương Hy tìm được chỗ dựa tốt dĩ nhiên cô sẽ hết lòng ủng hộ.
Dạ Phong chưa chắc đã là chỗ dựa tốt nhất nhưng thời điểm hiện tại anh là chỗ dựa duy nhất có thể giúp Dương Hy tránh khỏi nhà họ Trịnh.
Dạ Phong không hề nhìn Tiểu Thất một lần. Nhưng người biết điều như vậy làm cho anh tạm thời hài lòng.
Tự nhiên anh điều chỉnh giọng của mình lại. Trong lời nói có vài phần cưng chìu:
" Dương Hy tôi sẽ ở đây cùng em cho tới khi nào em chán!"
Nói chưa dứt lời anh vòng tay qua eo của Dương Hy. Cô không né tránh anh mà lại lấy tay búng vào chiếc mũi cao vút ấy
" Anh còn cách khác ngoài việc ở lại sao?"
Thật là! Dù gì trời cũng đang bão giật cấp 9 cấp 10. Anh có muốn về cũng không dám.
Cô vùng ra khỏi vòng tay của anh. Mặt cô đỏ bừng lên. Đâu phải cái khu nghỉ dưỡng này chỉ có mình anh và cô mà anh lại thân mật với cô như vậy cơ chứ?
"Dương Hy, ăn sáng cùng tôi!"
Ngoài trời đang mưa to. Cô cũng không có việc gì khác để làm nên dễ dàng đồng ý:
" Vâng!"
Hai người vui vẻ ngồi đối diện nhau. Anh thì chăm chú vừa ăn vừa đọc sách. Thỉnh thoảng lại liếc mắt sang nhìn cô. Cô thì vừa ăn vừa uống trông cực kỳ ngon miệng đến nổi trên miệng có dính một ít kem sữa tươi trong ly trà đen cô cũng không hay.
Anh đưa tay về phía cô, chạm nhẹ vào chỗ dính kem. Hành động yêu chiều này khiến người xung quanh phải ganh tỵ.
Cô đỏ mặt quay đi chỗ khác.
Ăn xong cũng vừa đúng lúc trời ngừng mưa. Hai người bọn họ xuống dạo biển. Đôi mắt anh nhìn về phía xa nơi có những chiếc thuyền neo đậu. Giọng nói trầm buồn của anh vang lên:
" Dương Hy! Người ngoài nhìn vào tôi họ đều ngưỡng mộ. Vì tôi có tất cả những gì họ muốn có: nhà cao cửa rộng, xe hơi, một chức vị, một công ty lớn. Nhưng mà điều đơn giản tôi muốn có chỉ là một bữa ăn gia đình!"
Khóe mắt anh lộ ra những tia đỏ. Có thể ngay lúc ngày anh muốn trải lòng mình. Nhưng đàn ông như anh sao có thể khóc? Cha mẹ anh mất trong một vụ tai nạn xe. Lúc đó anh chỉ con ông nội và chị. Nhưng rồi vì những toan tính gian ác của Trịnh Thanh. Vụ tai nạn tàn nhẫn cướp đi chị của anh. Sau đó, ông nội cũng mất đi. Còn mình anh sống cô độc. Anh trong mắt người khác thật cao cao tại thượng. Nhưng trong mắt anh, anh chỉ muốn làm một người bình thường.
Dạ Phong cười nhếch môi:
" Chỉ là tôi thích ăn cùng em!"
Sau đó anh buông lửng câu nói. Thật ra điều anh muốn nói là cảm giác cô cho anh giống như là gia đình. Nhưng anh sợ một ngày nào đó ông trời sẽ lấy cô đi giống như chị của anh vậy nên anh không nói.
Cô kiễng chân lên hôn vào má của anh dịu dàng:
" Nếu ngài thích thì ngày nào chúng ta cũng sẽ ăn cùng nhau!"
Dạ Phong vòng tay qua kéo Dương Hy vào lòng. Anh cúi người xuống búng vào trán của cô
" Dương Hy! Từ nay về sau không cho phép em tự ý rời khỏi tôi nữa!"
Anh thật cao lớn và vững chãi so với Dương Hy. Cô ngước mặt lên mắt long lanh nhìn anh. Từ lúc cô ở cạnh anh, cô thấy mình thật bé nhỏ.
" Dạ thiếu! Những gì ngài nói từ lúc nảy tới bây giờ có được tính là thổ lộ?"
Anh bá đạo vác cô lên vai mặc cho cô vùng vẫy
" Ngài mau thả tôi ra...mau thả ra!"
Anh lấy tay vỗ vào mông của cô vài cái.
" Dương Hy! Tôi đem em đi bán liệu có ai mua không?"