Ngược Em, Yêu Em

Chương 38:Một ngày đẹp trời 




Dương Hy tỉnh dậy trong vòng tay của Dạ Phong. 

Dạ Phong càm ràm kêu đau:

" Dương Hy….tôi không thở được nữa. Em mau gọi Hoài Nam cho tôi đi...Tôi đau quá!", Dạ Phong ôm tay của mình mặt nhăn nhó đau đớn. 

Dương Hy nhìn anh tròn xoe mắt, vẻ mặt lo lắng. Cô vội vã xuống giường tìm điện thoại. Sàn nhà vương vãi quần áo của hai người. Tay cô run rẩy quơ lung tung tìm điện thoại. Cuối cùng cũng tìm ra được nhưng mặt cô lại chuyển sắc, đôi chân mày khẽ nhíu lại. Cô lấy tay vỗ trán của mình nhìn Dạ Phong như phát hiện điều gì đó:

" Nhưng mà em đâu có số của anh Nam?"

Anh lúc này cười phá lên. Chỉ là anh cố ý trêu chọc cô vậy mà cô cũng tin đó là thật:

" Haha. Em ngây thơ thật đó! Tay tôi chỉ bị một con heo đè lên tê thôi. Không đến mức phải gọi bác sĩ riêng...haha!"

Anh nhào đến ôm cô vào lòng. Khẽ hôn lên đôi má ửng hồng của cô. 

" Không ngờ em quan tâm tôi nhiều đến vậy!"

Dương Hy bị anh khóa chặt trong lòng, cô cố gắng vùng vẫy thoát ra. Cô giận anh nên lấy tay đánh nhẹ vào người anh:

" Ai cho anh trêu chọc em…Ai cho anh nói em là heo?" 

Anh thấy cô như vậy liền vùi đầu vào lòng cô mà nũng nịu. Anh hít lấy hương thơm dịu nhẹ trên người cô. Làn da mềm mại khiến anh không muốn rời đi chỉ muốn cưng nựng. 

" Dương Hy nuôi heo như em lỗ nặng. Vừa bán không có giá vừa mất tiền cho ăn!" 

Cô không chịu anh nói cô là heo bèn nhằm vào chân anh. Cô dịu dàng vuốt ve chân anh, mắt lại nhìn chăm chăm vào đôi chân dài ấy, nhẹ nhàng cất lời:

" Anh nói ai là heo? Anh có gan nói lại lần nữa xem!" 

" Em là heo…"

Anh vừa cất lời tay cô dứt khoát bứt một cộng lông chân của anh. 

" Á!" 

Sắc mặt anh trở nên nhợt nhạt, chân mày cau lại. Răng của anh cắn nhẹ vào đôi môi mỏng. Toàn bộ cơ mặt nhăn lại, tay ôm chân đau đớn.

" Được lắm! Em chết với tôi!" 

Thế là hai người họ triền miên với nhau cả buổi sáng. Thật không muốn rời đi nhưng cuối cùng vì phải xử lý công việc ở công ty nên anh rời khỏi nhà.

Bộ âu phục chỉnh chu màu xanh nhạt khoác lên người càng tôn lên khí chất của anh. Trước khi rởi đi anh xoa đầu Dương Hy dịu dàng nói:

" Chút nữa thư ký Chương đưa em đến một nơi!"

Cô hôn nhẹ lên má anh rồi choàng tay qua eo quyến luyến không muốn rời. Cô hít lấy hương nam tính phản phất trên người anh. Cô khẽ nâng gót chân ngước nhìn anh rồi hỏi:

" Đi đâu vậy anh?"

Anh nhẫn nại nhìn cô trìu mến. Đôi tay nắm lấy tay cô:

" Đến nơi em sẽ rõ!"

" Chắc tôi sẽ về muộn. Em đừng đợi!", nói rồi anh vào trong xe rời đi.

Dương Hy đứng nhìn chiếc xe cho đến khi mất hút. 

" Dương Hy con chuẩn bị đi! Lát nữa thư ký Chương đến đón!" 

" Đi đâu vậy dì?" 

Dương Hy nhìn dì Thu mà thắc mắc. Dì Thu cười nhẹ rồi kéo cô vào nhà:

" Dạ thiếu bảo với dì đến nơi con sẽ rất vui!" 

Dì Thu vui vẻ nhìn Dương Hy:

" Con bé này! Có phải Dạ thiếu đi không về đâu mà đứng trông!"

Dương Hy cười ngượng ngùng. Không biết từ bao giờ cô có cảm giác muốn ở cạnh anh thật nhiều. 

….

\[1 tiếng sau \]

Thư ký Chương đã đến. Anh ta nhẹ nhàng mở cửa xe :

" Dương Hy tiểu thư! Mời!"

Cô yên vị ngồi trong xe. Suốt dọc đường đi cô cũng không thắc mắc thư ký sẽ chở mình đi đâu. Cô nhìn ra phía bầu trời trong xanh, hai bên đường, hàng cây Hoàng Hậu thi nhau khoe sắc vàng. Cả một màu vàng óng rực rỡ đung đưa rồi rụng rơi trong gió. Cánh hoa ở trên cây đã rất đẹp bỗng một ngày gió thổi qua vô tình làm hoa rơi…Loài cây này đặc biệt ở chỗ khi nở hoa lá sẽ rụng hết đi nhường chỗ cho hoa. Đến khi hoa tàn lá sẽ lại đâm chòi non xanh mơn mởn. Loài cây này giống như một câu nói của nhà thơ Xuân Diệu:

“Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt Còn hơn le lói suốt trăm năm”

Dương Hy khẽ cười tự hỏi bản thân mình đã làm gì cho đời? Cô trầm tư trong những khát khao được vẽ...chỉ là mong sẽ có một cơ hội để cô có thể vẽ nên những bức tranh đẹp. 

Xe dừng lại trước cửa bệnh viện. Phải rồi đã bao lâu cô không vào thăm Dương Thiên. 

Mắt cô bắt đầu rưng rưng. Cô theo sau thư ký Chương. 

" Thời gian qua bên phía Trịnh gia vẫn không từ bỏ nên Dạ thiếu đã chuyển Dương lão gia 4 lần sang những bệnh viện khác nhau. Lần này Dương lão gia có tiến triển tốt nên Dạ thiếu căn dặn cho tiểu thư và lão gia gặp lại!" 

Thư ký Chuong nhìn vào căn phòng trước mặt. 

Đây là một bệnh viện rất nhỏ nằm ở tỉnh lẻ. Nhưng trang thiết bị ở đây rất đầy đủ. Không khí trong lành và mát mẻ. Tay Dương Hy run run. Cô nắm khóa cửa xoay nhẹ đẩy cửa bước vào. 

Tim cô đập nhanh liên hồi. Trước mắt cô, một bóng dáng quen thuộc đang ngồi yên trên chiếc xe lăn. Bên cạnh có một vị y tá trung niên đang kể chuyện cho Dương Thiên nghe. 

Dương Hy xúc động tiến lại gần. Cô quỳ xuống nắm tay Dương Thiên. 

Vị y tá thấy cô và thư ký Chương cúi đầu chào rồi lặng lẽ ra ngoài. 

Dương Hy không muốn khóc nhưng cảm xúc dường như vỡ òa trong hạnh phúc. Cô  vẫn quỳ trước mặt Dương Thiên, rồi ôm chầm lấy ông vào lòng. 

Đôi tay nhăn nheo của Dương Thiên khẽ nhích lên định xoa đầu của cô nhưng ông chậm chạp không nhấc lên được.

Dương Hy đã chịu đựng quá lâu. Mọi uất nghẹn trong lòng cứ thế tuôn ra theo giọt nước mắt.

Dương Thiên cảm nhận được sự run rẩy trên đôi vai bé nhỏ của Dương Hy nhưng ông không nói được cũng không thể ôm lấy con gái. Cảm giác bất lực truyền đến nên ông chỉ biết rơi nước mắt cùng cô con gái bé bỏng của mình.

Dương Hy nức nở:

" Cha… con nhớ cha lắm….", cô chỉ nói được đến đây. Mọi thứ cứ nghèn nghẹn ở cổ họng không nói thành lời...