" Cả nhà cười tươi lên nào!"
" 1...2...3"
Chỉ trong nháy mắt, đèn flash của chiếc máy ảnh sáng lên. Người chụp ảnh vui vẻ nhìn gia đình phía trước mặt mà nói:
" Ok! Xong rồi cả nhà!"
Nụ cười của những con người đang ngồi trên ghế tạo kiểu ảnh gia đình lập tức tắt đi.
Hôm nay, họ cần có ảnh gia đình hạnh phúc để đăng trên mặt báo. Vì cô con gái Trịnh Xuân Phương sắp kết hôn. Tiếng tâm của nhà họ Trịnh cũng không phải nhỏ nên ngoài mặt, họ không thể không hạnh phúc.
Buổi chụp ảnh kết thúc, trên dưới Trịnh gia liền trở về trạng thái ban đầu.
Hình đã chụp xong, Trịnh Minh Minh cũng không cần ở lại làm gì, hắn nhìn đồng hồ, rồi gấp gáp nói:
" Ba nếu không còn việc gì khác chúng con đi!"
Nói rồi Trịnh Minh Minh ôm eo Hằng Hằng rời khỏi.
Trịnh Xuân Phương chẳng khá hơn là bao. Trước khi đi cũng không thèm quay đầu chào một tiếng.
Xong việc, người hầu trong nhà chạy đến trước Trịnh Thanh cúi đầu thông báo:
" Lão gia xe đã chuẩn bị xong!"
Trịnh Thanh đang ôm eo Trương Huyền thì buông tay ra. Ông ta đứng dậy rời đi.
Trương Huyền nhíu mày, bà định lên tiếng hỏi lão gia của mình đi đâu nhưng nghĩ hỏi để làm gì.
Lưỡng lự một chút cuối cùng bà ta đi gọi điện hẹn đám bạn già đánh bài.
Trịnh Thanh rất nhanh đã ngồi vào trong xe, nụ cười âm hiểm hiện trên môi. Lão ta hôm nay có hẹn với một người bạn vô cùng đặc biệt, đã lâu không gặp. Lần gặp mặt này có khi là cuối cùng.
….
Như thường lệ, cứ 8 giờ sáng y tá lại đưa Dương Thiên ra ngoài dạo mát. Cô ta trên tay cầm hai ly cá phê trước khi bước vào tiện tay đưa cho hai nhân viên bảo vệ. Hai người họ không muốn nhận vì đang làm nhiệm vụ. Nhưng không thể từ chối một người phụ nữ đẹp đành nhận lấy ly cà phê, một hơi uống sạch. Sau đó cùng y tá bước vào phòng bệnh.
Bên trong phòng, nữ y tá thay dịch truyền cho Dương Thiên rồi chỉnh chu quần áo. Sau đó đẩy ông về phía cửa.
Trước khi đi, vị y tá nhìn vào hai người bảo vệ, đôi mắt long lanh:
" Hai vị an tâm...", nụ cười âm hiểm hiển trên môi.
Nữ y tá đẩy Dương Thiên ra ngoài cửa phòng, cô ta xoay người nhìn thấy hai đàn ông cơ bắp đã ngủ gục xuống mới yên tâm đóng cửa rời đi.
Dương Thiên được đẩy dạo quanh một vòng trong vườn hoa. Trong lòng có chút bất an. Thường ngày hai nhân viên bảo vệ sẽ theo ông cùng y tá. Hôm nay có khác.
Không nghĩ nhiều, Dương Thiên nheo mắt tận hưởng ánh nắng ấm áp của ngày mới.
Lúc này trong đầu ông, những dòng ký ức miên man ùa về. Dương Thiên nhớ nụ cười của vợ.
Quỳnh Nhi trong mắt ông là một người vợ dịu dàng, nụ cười ngọt ngào như hoa. Lúc họ lấy nhau, Dương Thiên không có gì trong tay. Đến khi có tất cả chỉ là ông không có Quỳnh Nhi. Nỗi nhớ này không cách nào xoa dịu. Nó kéo dài theo giọt nước mắt chảy xuống.
Một giọng nói khàn đục từ phía sau làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Thiên:
" Dương Thiên! Để tôi lau nước mắt cho ông!'
Trịnh Thanh mang bao tay bước tới, lão ta khom người lau nước mắt cho Dương Thiên.
Tay Dương Thiên rung lên, khóe mắt giật giật. Ông dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Trịnh Thanh.
Trong lòng ông giờ đây có rất nhiều câu hỏi muốn ngay lập tức chất vấn Trịnh Thanh rằng tại sao ông ta lại đối xử với con gái của ông như vậy?
Dương Thiên sống cả đời Không có mong muốn gì to lớn ngoài việc nhìn thấy đứa con gái mà ông thương yêu được hạnh phúc. Ông làm gì sai? Cái sai là để cho con gái ông gã vào nhà họ Trịnh.
Dương Thiên gồng mình muốn đứng dậy nhưng ông không thể điều khiển cơ thể của mình. Ông cố gắng hết sức lực còn lại để vùng lên. Vậy mà chỉ đổi lại một cú ngã đau đớn.
Trịnh Thanh nhếch mép cười:
" Bạn hiền! Sao ông lại vội vàng như vậy? Để tôi đỡ ông dậy!"
Nói rồi Trịnh Thanh dùng một lực mạnh dứt khoát đạp vào sống lưng của Dương Thiên.
Đôi mắt nhăn nheo híp lại ép nước mắt chảy ra. Tay chân ông co quắp đau đớn. Lúc này đây, ông không thể cử động, cũng không thể la hét, miệng chỉ phát ra những tiếng nhỏ:
" U….u….a"
Trịnh Thanh cười sảng khoái, giật ngược Dương Thiên ngồi vào xe lăn. Gương mặt Trịnh Thanh trở nên nghiêm nghị gấp gáp lấy tay phủi bụi trên người Dương Thiên.
Sau đó, Trịnh Thanh dừng động tác bật cười lớn:
" Dương Thiên, ông nghĩ mà xem người nhìn thấy cảnh này còn tưởng chúng ta rất thân thiết!"
Trịnh Thanh chậm rãi nâng tay đẩy xe lăn tiếp tục tiến về phía trước. Nụ cười tàn độc hiện rõ trên môi:
" Dương Thiên chỉ cần ông chịu ký giấy chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho tôi. Tôi hứa sẽ đối đãi tốt với "CON DÂU" của mình. À phải gọi là con gái mới đúng. Dù sao nó cũng mang dòng máu của tôi mà đúng không? Haha".
Dương Thiên đôi một giật giật muốn hỏi:
"CON?"
Đây chẳng phải là cái thắt nút đã đè nén ở trong lòng Dương Thiên bao nhiêu năm nay hay sao?
Đó xem như là bí mật mãi mãi chôn vùi trong lòng của Dương Thiên. Nó như cái gai nhọn đâm vào trái tim mà ông không bao giờ muốn biết.
Sự thật này có lẽ ngoài sức chịu đựng của mình nên ông thà không biết để vui vẻ sống còn hơn.
Nay lại bị Trịnh Thanh khơi dậy. Nằm mơ cũng không thể ngờ tất cả đều liên quan đến Trịnh Thanh.
Dương Thiên tức giận đến run người. Cơ thể tím tái.
Bây giờ ông muốn phải khác, một chữ từ miệng Trịnh Thanh ông hoàn toàn không muốn nghe tiếp.
Trịnh Thanh tiếp tục đẩy Dương Thiên vào một lối đi nhỏ. Chẳng qua lối đi này đã lâu không sử dụng. Lối nhỏ này dẫn đến một bờ sông rộng chỉ cần không cẩn thận liền lập tức rượt ngã.
Dương Thiên linh tính có việc chẳng lành nhưng ông làm sao thoát khỏi lão Trịnh bây giờ?
Lão Trịnh nhẹ nhàng khom người xuống nói nhỏ vào tai của Dương Thiên:
" Dương Thiên ông biết gì không? Cơ thể của Quỳnh Nhi rất đẹp. Làn da vô cùng mịn màng càng chạm vào càng muốn dây dưa triền miên….Haha!"
Dương Thiên co giật liên tục, nước mắt cứ từng giọt, từng giọt lăn dài.
Trịnh Thanh sảng khoái tiếng lại gần cần lấy ngón tay cái của Dương Thiên để vào hộp mực đỏ. Lão ta dùng lực thật mạnh ép Dương Thiên ấn tay đóng dấu vào giấy chuyển nhượng tài sản. Rồi tiếp tục cười nhạo:
" Haha. Bí mật này tôi sẽ không nói với ai khác đâu. Bí mật này cũng nên theo ông ra đi mãi mãi…"
Trịnh Thanh đẩy nhẹ chiếc xe lăn, bánh xe cứ thế quay vòng…
" Đùng…"
Dương Thiên dùng hết sức lực vẫy vùng nhưng ông không làm gì được. Há chẳng phải phí sức?
Dương Thiên buông xuôi nhắm mắt lại, người con gái mà ông yêu đang ở trước mặt nắm lấy tay ông mỉm cười…
Trịnh Thanh, Dương Thiên và Quỳnh Quỳnh Nhi là ba người bạn thân. Dù biết cả hai chàng trai đều yêu mình nhưng người con gái ấy chỉ dành tình cảm cho một mình Dương Thiên.
....
Buổi tối năm đó, Quỳnh Nhi đi dự tiệc sinh nhật của bạn. Dương Thiên vì bận quá nên không đi cùng cô ấy.
Đến khi ông tan làm mới đến đón cô. Khi đến nơi chỉ còn lại Quỳnh Nhi loạng choạng bước ra. Đầu tóc cô rối bời, quần áo xốc xếch, khuôn mặt hoảng loạn.
Ông không biết chuyện gì đã xảy ra với Quỳnh Nhi của ông. Quỳnh Nhi cứ thế ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngày ngày không nói chuyện.
Thấy ai lại gần, kể cả Trịnh Thanh, Quỳnh Nhi gào thét tránh xa.
Bác sĩ chuẩn đoán Quỳnh Nhi bị hoảng sợ quá mức còn đang mang thai. Ông vì bảo vệ người con gái mình yêu lập tức kết hôn với cô ấy.
Ông không hỏi về chuyện đã xảy ra, xem như một bí mật cất dấu trong lòng. Dù Quỳnh Nhi có làm gì ông vẫn chấp nhận. Và một chuyện sai lầm nhất của Dương Thiên là luôn tin tưởng Trịnh Thanh.
Khi Dương Hy ra đời, cô không giống Dương Thiên. Nhưng lại rất giống Quỳnh Nhi.
Từ lúc Dương Hy được sinh ra cộng thêm sự yêu thương chăm sóc của Dương Thiên, tinh thần Quỳnh Nhi ngày một tỉnh táo hơn. Nhưng điều không mong muốn lại xảy ra.
Cô dần nhớ ra sự việc ngày hôm đó. Cô không chấp nhận nổi sự thật nên hét lớn lao ra đường cùng lúc đó chiếc xe tải lao nhanh đến.
Thế là cô ấy đi mãi không về nữa.
.....
Đau lòng nhưng trong mắt ông, những ngày được bên cạnh Quỳnh Nhi đã là hạnh phúc.
Ngay lúc này, Dương Thiên nhìn thấy Quỳnh Nhi của ông. Ông nở nụ cười chìm vào dòng nước lạnh ngắt.
Thật ra Dương Thiên đã nhiều lần cho người điều ra sự thật. Nhưng khi gần chạm đến, ông không dám đối mặt. Ông nhắm mắt cho qua sống những ngày của hiện tại. Lần này cứ để ông mang theo sự thật đau lòng rời đi chỉ hy vọng Dương Hy- đứa con gái của ông vĩnh viễn không biết được…