Sáng hôm sau, Trịnh Minh Minh thức dậy. Đầu vẫn còn đau do tối qua anh uống quá nhiều. Anh chỉ nhớ mình bắt đầu nằm đè lên người của Dương Hy. Anh cuống cuồng nhìn xuống chăn. Thân thể chỉ có một chiếc quần lót nhỏ che lại.
Trịnh Minh Minh đấm nhẹ vào đầu mình nhớ xem chuyện gì đã xảy ra tiếp theo nhưng anh hoàn toàn không nhớ gì cả.
Dưới nhà truyền đến tiếng gọi của Hằng tiểu thư. Anh vội lấy chiếc áo sơ mi trên sàn, vừa mặc vào vừa chạy về phòng mình. Hằng tiểu thư đi thẳng ra sau bếp. Thường ngày, giờ này anh sẽ đang ngồi ăn sáng. Nhưng hôm nay chỉ thấy mỗi mình Dương Hy. Giọng nói khinh bỉ phát ra từ gương mặt tô đầy phấn của ả:
“ Minh Minh đâu rồi?”
Vừa hay Dương Hy có chuẩn bị trước. Trên tay Dương Hy cầm tấm ga có dính một ít máu đỏ. Mặt Hằng tiểu thư có chút biến sắc, nghi hoặc hỏi:
“ Cô đây là tới tháng?”
Dương Hy tiến lại gần Hằng tiểu thư, kê sát vào tay cô ta nói nhỏ:
“ Tối qua tôi cùng Minh Minh….”
Hằng tiểu thư nghe tới đây không còn muốn nghe tiếp, giận dữ túm tóc của Dương Hy giật ngược. Một cảm giác đau nhói truyền từ phía sau. Dương Hy lấy tay nắm tóc của mình lại. Cái miệng xinh đẹp của cô cùng lúc thốt lên từng chữ, từng chữ một: “ Không tin, cô xem trên cổ Minh Minh đi. Chúng tôi đã có một đêm khó quên!”
Hằng tiểu thư nghe thấy thế buông tay ra, cô như chết lặng. Ruốt cuộc Dương Hy có gì tốt mà Minh Minh của cô lại nắm chặt không chịu buông? Chẳng phải là vợ chồng trên danh nghĩa hay sao?
Tức giận lên đỉnh điểm. Hằng tiểu thư vẻ mặt giận dữ, chén trong nhà họ Trịnh cũng bị cô đập nát. Cứ thế ả ta xong vào phòng của Minh Minh.
Minh Minh đang thay quần áo, ả tiến lại trực tiếp nhìn vào cổ. Một vệt đỏ do tay càu.
“ Anh và cô ta đã làm gì?”
Trịnh Minh Minh ra sức giải thích:
“ Tối qua anh uống say, anh không nhớ, chỉ nhớ nằm đè lên người cô ta..”
Hằng tiểu thư mặt tối lại hét lên. Đồ đạc trong phòng ả cũng không thương tiếc mà quăng xuống đất. Ả nhào tới đánh vào lòng ngực của Trịnh Minh Minh, rồi khóc tức tưởi.
Trương Huyền ở dưới lầu nghe tiếng động liền lên xem. Nhìn thấy cảnh này, Trương Huyền xót xa:
“ Chuyện gì, chuyện gì vậy Minh Minh, Hằng Hằng. Chuyện gì mau nói cho mẹ nghe !’
Hằng tiểu thư giọng điệu mềm mỏng :
‘ Dì Huyền, con đây đã chịu khổ. Dì nói Minh Minh và ả Dương Hy kia chỉ là vợ chồng hờ. Tại sao phải tối qua lại ngủ chung…còn…aaaaaaaaa’. Ả ta khóc ngất.
Dương Hy đứng ở dưới lầu còn nghe tiếng của ả. Những lời cay độc từ miệng của Trương Huyền nhưng từ mũi dao xuyên vào tim của Dương Hy :
‘ Chẳng qua Dương Hy chỉ xứng đáng cho Minh Minh nhà dì chơi đùa. Còn con mới là thật lòng, ta xem con mới là con dâu của nhà này’.
Dương Hy một chữ cũng không bỏ xót. Không sao! Những lời này như nhát dao, một nhát cắt hết tình cảm bấy lâu nay cô dành cho nhà họ Trịnh.
Hằng tiểu thư vẫn khóc than : ‘ Dì Huyền, dì đuổi ả ta ra khỏi đây đi. Con không muốn thấy ả ta ở trong cái nhà này nữa. Nếu không con chết cho dì xem.. Minh Minh em chết cho anh xem..’. Nói xong ả ta nhắm mắt lại đâm đầu vào tường, Trịnh Minh Minh cùng Trương Huyền hốt hoảng ngăn cản ả.
‘ Được…được.. ta đồng ý… con đừng như vậy nữa !’
‘ Được…anh hứa với em ..Hằng Hằng của anh’. Nói rồi Trịnh Minh Minh ôm ả vào lòng, hôn lên trán.
Trương Huyền đóng cửa lại ra ngoài. Không muốn làm phiền hai người họ.
Nhà của Hằng tiểu thư này thực sự rất giàu. Đồ trên người cô ta toàn là hàng hiệu đắt tiền. Ngay cả móng tay cũng phải làm ở tiệm sang trọng nhất, đính loại hạt đắt tiền nhất.
Trương Huyền xuống lầu, vào bếp tìm Dương Hy. Bà ta dùng ánh mắt kinh bỉ nhìn cô, bà ta viện cớ :
‘ Mấy ngày này, nhà họ Trịnh cần phải tu sửa lại. Cô về lại Dương gia của cô ở tạm’
‘ À trước khi đi, nhớ làm xong việc nhà !’
Dương Hy trong lòng có chút mừng rỡ nhưng gương mặt lại không có một biểu cảm :
‘Dạ’
Xong xuôi mọi việc, Dương Hy khéo vali ra khỏi nhà họ Trịnh. Cô không khóc cũng không cười. Sắc mặt vẫn điềm tĩnh…xe lăn bánh.
Lúc này xe đi khá xa, Dương Hy thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng vui sướng…cuối cùng cũng đường đường chính chính về lại Dương gia.