Ngược Yêu

Chương 35: Biến mất kỳ lạ




Đúng như những gì Mộ Hàn Vương dự đoán, khi Vân Phi theo lệnh của hắn đế bãi tập kết đổ rác lớn nhất trong thành phố nằm gần đường ray xe lửa, thì nhìn thấy có rất nhiều tóc bị đứt và rơi dưới đất gần vị trí đầu tiên đi vào bãi rác

_Không tự nhiên mà tóc đứt nhiều như vậy, độ dài tóc này đích thị là của tiểu thư rồi

Vân Phi cố gắng quan sát xung quanh xem có vết máu hay đồ đạc gì rơi gần đó hay không nhưng cô không thấy gì khác ngoài tóc

_Làm sao Mộ thiếu có thể biết được tiểu thư bị đưa đến đây nhỉ? Hay thật...

Vân Phi nhặt xong mớ tóc đen dài ở dưới đất cho vào túi thì gấp gáp đi sâu vào bên trong bãi rác tiếp tục tìm kiếm

_Chỗ này vắng quá, rác cao như núi bị đè chắc là chết ngay chứ làm sao kêu cứu? Mà phải rồi Đường Thụy Vi biết được Mộ thiếu nắm rõ từng ngóc ngách, từng vị trí trong thành phố thì làm sao mà dám đem tiểu thư bán vào hộp đêm được, sẽ bại lộ ngay....

Vân Phi vừa che mũi vừa tìm kiếm, càng đi sâu vào trong mùi rác càng nồng nặc khiến cô choáng váng không thể tiếp tục đi sâu vào trong

_Tính tình cô ta đố kị nên mới đem tiểu thư đến đây chôn sống trong bãi rác, vừa bẩn vừa khó tìm...phen này...

_Bịch!

Vân Phi đang lảm nhảm, tay vừa bới rác mắt vừa nhìn xa xăm thì bị một lực từ phía sau đập vào lưng



_Mộ thiếu!

_Ba người về giải quyết Đường Thụy Vũ đi

Mộ Hàn Vương ra lênh cho ba thuộc hạ thân cận ra về nhưng trong ba người bọn họ không ai muốn rời đi vì không yên tâm để chủ nhân của mình ở lại

_Nhưng mà...thuộc hạ hiểu rồi, Mộ thiếu xin ngài hãy cẩn thận

Khi ba thuộc hạ rút lui rồi, hắn bắt đầu đi tìm cô. Đứng giữa những núi rác to khổng lồ hắn không thể nào cứ chạy từ vị trí này đến vị trí khác bới móc từng mảng rác to mà tìm cô được, thời gian càng ngày càng gấp rút nếu không sớm tìm ra cô thì đống rác kia sẽ nhấn chìm cô ngạt thở chết bất cứ lúc nào, sự sống của cô hiện giờ đang rất mỏng manh

Mộ Hàn Vương nhìn ba núi rác khổng lồ trước mặt, chúng to đến độ che mất ánh sáng cả một vùng, hắn nhíu mày đáy mắt sôi sục sự gấp gáp, liều mình tìm đường leo lên 1 núi rác ở bên trái, nếu núi rác này không có cô trên đó đồng nghĩa với việc hai núi rác còn lại đang dần dần nhấn chìm cô xuống hố tử thần

Sở dĩ hắn chọn núi rác này để tìm cô là vì nó là núi rác mà xe cẩu sắp đến vận chuyển rác, chắc chắn Đường Thụy Vi sẽ vức cô ở đây vì nếu cô không bị núi rác nhấn chìm thì cũng sẽ bị xe cẩu vận chuyển đi cùng với rác, tạo ra một tai nạn mà khi khám nghiệm tử thi mọi người sẽ nghĩ là do sự bất cẩn của cô nên mới xảy ra tai nạn chứ không hề như sự thật là một vụ bắt cóc

***

Mộ Hiểu Yên không biết mình bị đưa đi đâu, đang ở vị trí nào vì cô bị bỏ trong một chiếc bao bố to dày tối om, không gian còn chật hẹp, cô chỉ cảm nhận được xung quanh có mùi rất khó chịu và thân người cô như đang gập gềnh trên vật gì đó vừa cao lại vừa thấp, ẩm ướt nhưng không phải là nơi có quá nhiều nước, đặc biệt xung quanh rất tĩnh lặng

_Đường Thụy Vi đưa mình đến đâu vậy? Chẳng lẽ không có người canh gác...xung quanh sao yên tĩnh quá còn có mùi rất nồng?

Cô khó thở suy nghĩ, ánh mắt nhìn khắp nơi cũng chỉ thấy những đốm sáng rất nhỏ trong bao bố



_Có ai không? Cứu tôi với...

Cô nhích người muốn đứng dậy thì bị ngã lăn dài trên những thứ gập ghềnh, vừa mềm lại vừa cứng có lúc còn cảm giác thân người bị mảnh vỡ thủy tinh ghim qua, chốc chốc cơ thể lại lún xuống như đang ở vũng bùn

_Có ai không?...giúp tôi...

Mảnh thủy tinh ghim qua bắp tay nhưng không rách được bao bố vì quá dày, chỉ là xuyên thẳng vào bao bố tạo một lỗ nhỏ rồi ghim vào da thịt cô. Tay và chân cô bị trói nên không làm gì được, cho nên chỉ còn miệng lưỡi có thể kêu gào và cô cũng nhận ra nơi này chắc chắn không có người qua lại nên Đường Thụy Vi mới không bịt miệng cô lại

_Cứu tôi với...

Mộ Hiểu Yên nhìn thấy từ cái lỗ rách nhỏ trên bao bố có những con gián bắt đầu bò vào, cô nhíu mày thét gào khi chúng bò khắp trên người mình

_Chú Vương...cứu tôi với!

Theo phản xạ cô gào to sợ hãi, giống như ngày thuở bé cứ mỗi lần nhìn thấy gián là cô chạy đi tìm hắn thật nhanh, cũng chỉ biết gọi tên hắn mà thôi, nhưng sau khi gọi rồi cô mới oà khóc nức nở nhớ ra rằng hiện tại khốc liệt chỉ mang đến đau khổ, sẽ chẳng bao giờ hắn đến cứu cô và bản thân cô cũng sẽ phải ghét bỏ hắn, câm thù hắn thật nhiều

_Nếu mình chết rồi thì mọi chuyện sẽ kết thúc, sẽ không còn thù hận nào nữa?

Cô nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, tuyệt vọng chờ thần chết đến mang cô đi, sau bao nhiêu đau khổ bản thân đã không còn kiên cường được nữa