Cậu nghe hắn đáp "ừ" một tiếng nhẹ nhàng.
Không biết là nhầm hay thật mà Tạ Kiều cảm tưởng Ngu tiên sinh hơi giương cao âm cuối, cứ như là tâm trạng rất tuyệt vời.
"Lúc về nhà em còn mua ít hoa nữa đấy, em đặt ở đây nha."
Tạ Kiều cố tình ngân dài thật là dài âm điệu, đặc biệt nhấn mạnh vào ba chữ cuối cùng.
Ngu Hàn Sinh buông sách trên tay, quay đầu nhìn lại.
Sau khi chắc chắn Ngu tiên sinh đã nhìn thấy hoa trong hốc tủ, Tạ Kiều mới lắp ba lắp bắp nói: "Ngủ ngon nhé, Ngu tiên sinh."
Dứt lời cậu vội vã lao biến khỏi phòng, cửa phòng đóng lại, áp lưng lên cánh cửa lạnh lẽo, khó mà áp chế hơi thở dồn dập của mình.
Phía bên kia cánh cửa, Ngu Hàn Sinh khép sách, nhìn bông hoa Louis XIV màu tím đậm, ngay sau đó-----
Hoa hồng như tự có ý thức, lá cành vươn ra treo lên vách tường, những phiến lá nhọn chớm vàng lại dồi dào sinh khí, tầng linh khí mong mỏng phủ lên trên, giúp chúng vĩnh viễn không bao giờ khô héo, mà tấm thiệp nhỏ gắn bên cuống lá cũng rủ xuống rất tự nhiên.
Cự xà dời mắt, tiếp tục đọc sách.
Ngày hôm sau, Tạ Kiều bật dậy lúc sáu giờ.
Nói chính xác thì, đêm qua cậu thức trắng.
Cậu bước ra ngoài, cửa phòng Ngu tiên sinh vẫn đóng, cậu có chút chùn chân, lòng thầm lo lắng liệu Ngu tiên sinh có nhận lời mình không nhỉ.
Cậu nghĩ cứ đứng đây mãi cũng chẳng có lợi gì, liền xuống tầng làm bữa sáng.
Chẳng ngờ hồn ma còn dậy sớm hơn cậu, mới sáu giờ sáng mà trên bàn đã chất đầy đồ ăn, có sandwich, có bánh trứng nghìn lớp, có cả sữa bò đã được hâm nóng nữa... Mà hồn ma đeo tạp dề thì đã bắt đầu dọn cả trần nhà.
Tạ Kiều:... mình đã đánh giá thấp độ cần cù của hồn ma mất tiêu rồi
*
Mèo Mun đến công ty từ sáng, tìm được Chúc Dư thức đêm vẽ phác thảo đang chuẩn bị tan làm ở tầng ba lăm.
Mèo Mun có thân hình lực lưỡng, mặt còn có vết sẹo ngồi chễm chệ, thế nên khi bất thình lình thấy Mèo Mun xuất hiện, Chúc Dư đã kinh hoàng bay luôn cơn buồn ngủ: "Anh Hắc, tháng này em ra chương mỗi ngày mà, còn bắt làm thêm em sẽ kiệt sức mất, ai bảo em chỉ có mỗi tám chân thôi chứ."
"Không bắt chú ra chương."
Mèo Mun ngồi xuống ghế, thoải mái gác chân lên bàn làm việc: "Biết Liễu Âm Cư Sĩ không?"
Chúc Dư đang định than mình ru rú trong nhà lấy đâu ra bè bạn, nữa là đòi quen biết quan hệ với người nào, nhưng nghe Mèo Mun nói hết câu cậu ta lại trợn trừng hai mắt.
Thế mà cậu ta lại biết người này thật.
Ngày xưa hồi còn chưa tới Họ Ngu, cậu ta thường vẽ bìa cho các tác giả cùng trang mạng nhằm kiếm thêm thu nhập, bìa truyện của Liễu Âm Cư Sĩ chính là do cậu ta vẽ.
Liễu Âm Cư Sĩ sáng tác văn mạng được mười năm, không nổi không chìm, hai người bọn họ thường xuyên cổ vũ lẫn nhau.
Có điều bộ [truyện ma Liễu Âm] gần đây của Liễu Âm Cư Sĩ đột nhiên nổi tiếng, dẫn đầu lượng tiêu thụ của thể loại tương đồng trên trang mạng, dần dà hai người không liên lạc nữa, nhắn tin cho đối phương toàn bị ngó lơ.
Chúc Dư gật đầu.
"Dẫn anh đi tìm cậu ta."
Mèo Mun đứng dậy.
Chúc Dư rất đỗi hoang mang.
Cậu ta mở điện thoại lên tra theo phản xạ.
Y như rằng, [truyện ma Liễu Âm] đã ngừng cập nhật bốn ngày.
Thế là cậu ta không hoang mang nữa.
Dạo này độc giả toàn đến tận nhà giục giã.
Cậu ta không khỏi run lập cập, ai mà ngờ tác giả bây giờ cũng là một nghề nguy hiểm.
Liễu Âm gần Biên thành, Mèo Mun không đi máy bay mà kéo Chúc Dư lên xe, tự lái đến Liễu Âm.
Một giờ chiều, hai người đến trước một khu dân cư.
Chúc Dư nhìn Mèo Mun, còn Mèo Mun chớp mắt.
Chúc Dư lập tức tiến lên gõ cửa khe khẽ: "Cho tôi hỏi có ai ở nhà không ạ? Tôi là Chúc Dư đây."
Bên trong im ắng không lời hồi đáp.
"Chưa ăn sáng à."
Mèo Mun cáu bẳn meo một tiếng.
Chúc Dư gõ cửa mạnh hơn chút, nhưng mới gõ được một cái Mèo Mun đã ung dung đạp thẳng cửa vào.
Chúc Dư: Lần trước cũng phá cửa nhà tôi thế này à???
Tất nhiên cậu ta nào dám nói câu gì, chỉ dám nối gót Mèo Mun vào nhà người nọ.
Vừa vào phòng đã ngửi được mùi tanh nồng nặc, cảnh tượng máu đỏ bắn tung tóe lên bức tường trắng xóa làm người ta giật mình kinh sợ, thịt nát rải đầy sàn nhà từ phòng khách đến phòng ngủ, giống nư dấu vết bị thú dữ giằng xé.
Nơi cuối cùng của đống thịt bầy nhầy là một chiếc máy tính xách tay nhuộm đầy vân tay máu, rõ ràng trước máy tính không người, vậy mà lại như có bàn tay vô hình đang miệt mài gõ phím, rồi đăng chương lên mạng.
Chờ đến khi đọc rõ dòng chữ viết, Chúc Dư tái mặt, dạ dày quặn thắt buồn nôn, hôn mê trực tiếp.
*
Hoắc Minh là một nhân viên ngân hàng, cả ngày đầu tắt mặt tối, nhưng nhờ mức lương cao mà anh ta không muốn nghỉ việc, anh ta muốn mau chóng kiếm tiền cho vợ con chuyển xuống thành phố dưới lòng đất.
Tuy anh ta sống ở bên trong phòng tuyến, chỉ cần phòng tuyến phương nam không bị phá vỡ thì sẽ không có rủi ro quá lớn, nhưng trên mặt đất không tồn tại an toàn tuyệt đối.
Anh ta về nhà cởi âu phục, hôm ấy vợ đưa con sang nhà ngoại, anh ta bỏ bánh ngọt định mang con gái vào tủ lạnh, còn bản thân chỉ tu một chai dịch dinh dưỡng rẻ tiền.
Ăn xong, điện thoại bỗng vang lên.
Anh ta vuốt màn hình, thấy một thông báo mới.
- ----- bạn đã được duyệt vào nhóm đọc truyện ma Liễu Âm.
Sau một thoáng nghi ngờ anh ta cũng từ từ nhớ lại.
Hôm qua trong lúc ngồi tàu điện ngậm sau khi tăng ca trở về, anh ta tình cờ mở xem một cuốn tiểu thuyết, cuốn tiểu thuyết này như có sức hút vô hình, cả chục năm nay anh ta không đọc một quyển truyện nào, huống chi là truyện kinh dị, vậy mà vẫn liên tục bấm đọc tiếp chương sau, đến nỗi suýt thì đi quá bến.
Tác giả mãi không đăng chương mới, anh ta bèn tham gia nhóm để trao đổi với mọi người, không ngờ đến giờ mới được duyệt vào.
Trong nhóm ghi dòng thông báo.
- ---- đừng nói chuyện.
Hoắc Minh lấy làm ngờ vực, nếu không muốn người khác nói chuyện thì cấm nói là được mà, anh ta không để vào lòng, mà lên tiếng chào hỏi các thành viên trong nhóm.
[Hoắc Minh] chào mọi người, rất vui được tham gia nhóm
[Hoắc Minh] cho tôi hỏi khi nào tác giả ra chương mới vậy nhỉ?
Nhóm hoàn toàn yên lặng, không ai trả lời.
Anh ta vừa tắt nhóm thì màn hình điện thoại đột ngột đỏ tươi màu máu.
Một dòng chữ nhỏ xuất hiện ngay sau đó------
Mày sẽ chết!
Mày sẽ chết!
...
Điện thoại dính virus?
Anh ta muốn tắt điện điện thoại nhưng không được, mà một giây sau, một sinh vật nhuyễn thể màu đen chui ra từ màn hình, hàm răng sắc bén của nó cắn đứt da thịt anh ta.
...
Cuối cùng chỉ còn thịt vụn vương vãi.
Mà [truyện ma Liễu Âm] đã lâu không cập nhật cũng vừa đăng chương mới nhất: nhóm chat màu máu.
- ---- Hoắc Minh là một nhân viên ngân hàng, ngày hôm nay anh ta về nhà, mở tủ lạnh ăn dịch dinh dưỡng, rồi bỗng vui mừng phát hiện mình đã được tham gia nhóm chat...
*
Tạ Kiều bứt rứt tay chân cả buổi.
Chờ Ngu Hàn Sinh trở lại trang viên Đông Sơn, cậu lấy hết can đảm nói gần nói xa: "Ngu tiên sinh ơi, anh có... thích hoa hôm qua em tặng anh không thế?" Có thấy tấm thiệp em viết không anh?
Ngu Hàn Sinh nhìn Tạ Kiều hồi lâu, rồi hắn đáp: "Thích."
Chẳng nhắc gì tới tấm thiệp cả.
Tạ Kiều chỉ đành "ò" một tiếng rất chi là lí nhí, đoạn trở về phòng.
Nhìn theo bóng lưng cậu, Ngu Hàn Sinh cau mày, lộ ra vẻ nghi hoặc hiếm mà thấy được.
Tạ Kiều vào phòng đúng lúc điện thoại rung.
- ---- bạn đã được duyệt vào nhóm đọc truyện ma Liễu Âm.
Cậu ấn vào nhóm, về lý thuyết thì nhóm chat kiểu này thường sẽ không lớn lắm, vậy nhưng nhóm này lại có những gần hai nghìn người, kỳ cục ở chỗ admin không hề bật chế độ cấm nói mà vẫn không một người nào lên tiếng.
Cậu đang nghi ngờ thì thấy dòng thông báo trên cùng.
- --- đừng nói chuyện.
Nói chuyện thì sao cơ?
Tạ Kiều nhắn tin theo phản xạ.
[Tạ Kiều] sao lại không thể nói chuyện?
Không ai đáp lời.
Cậu lại nhắn tiếp.
[Tạ Kiều] mình chỉ thắc mắc thôi.
Mọi người vẫn kệ thây.
Tạ Kiều cảm giác nhóm chat này là lạ, mà cậu cũng rất tin tưởng trực giác của mình, liền ấn rời nhóm.
- ---- bạn chắc chắn muốn rời nhóm chứ?
Nhưng cậu chưa kịp bấm chắc chắn thì màn hình điện thoại đã đỏ rực màu máu, trông như thật sự bị máu vẩy lên.
Một dòng chữ đen lần lượt hiện ra chi chít trên màn hình.
Mày sẽ chết!
Mày sẽ chết!
...
Kiểu chữ không phải chữ in tiêu chuẩn mà giống thể viết tay hơn, oán hận ngày một khổng lồ qua sức ghì khi viết chữ.
Nét bút cuối cùng chấm dứt cũng là lúc một bãi bùn đen tràn ra từ rìa màn ảnh.
Là thi trành!
Tạ Kiều ném phắt điện thoại.
Tạ Kiều không xa lạ với cảnh tượng này, thi trành cũng chui ra từ điện thoại ngày cậu gọi điện cho Khương Lê khi trước, dường như chúng có thể bám vào đường mạng.
Vứt điện thoại vô ích, màn hình điện thoại không vỡ nứt nhưng đám bùn đen vẫn rỉ ra mỗi lúc một nhiều, cuối cùng hình thành một sinh vật màu đen giống người, giương cái mõm chi chít răng nhọn về phía Tạ Kiều.
Một khi bị cắn ắt sẽ thành thịt nát.
Tạ Kiều lập tức xông ra ngoài, sách sưu tầm trên kệ cũng hoảng bay màu, sợ sệt lao thẳng vào lòng Tạ Kiều, nó thu mình thật gọn, chỉ sợ bị thi trành đằng sau phát hiện ra.
Tạ Kiều vận sức vặn tay nắm.
Nhưng tay nắm cửa cứ như bị keo dán chặt, không sao mở được ra.
Thi trành sau lưng đã bò tới sát.
Mà bé yêu tinh ngủ đến tận giờ chỉ vừa mới tỉnh bay lên cầu thang tầng bốn, mừng rỡ nhận ra kết giới hôm qua biến mất rồi, nó liền vỗ cánh bay thẳng vào phòng của Tạ Kiều.
Nó phải mách Tạ Kiều mới được.
Nhưng đến trước cửa phòng Tạ Kiều nó lại nhận ra cửa không sao mở được.
Chắc chắn là do con tướng liễu đó.
Chín đầu thì giỏi lắm hay sao?
Một đầu như nó cũng đủ ngầu.
Yêu tinh da xanh cực kỳ uất ức, nó vận hết sức bình sinh phun lửa đen lên cửa, cánh cửa gỗ tức thì lủng một lỗ lớn.
Nó còn chưa bay vào đã thấy cậu thanh niên ôm sách vội vã chạy ra.
Ni Ni: (⊙o⊙)!!
Ni Ni nhìn lọn tóc bị lửa uốn xoăn trên trán thanh niên, ăn năn đến độ gần phát khóc, nó run rẩy nói: "Tạ Kiều, em, em không cố tình làm anh bỏng tóc."
"Cảm ơn em."
Thoát được ra ngoài Tạ Kiều lấy làm nhẹ nhõm, cậu chỉ bên kia cánh cửa: "Có con thi trành."
"Cứ để em."
Bé yêu tinh hói đầu tức thì nín khóc.
Tạ Kiều lùi về sau.
Bãi bùn bắt đầu leo ra ngoài cửa gỗ, đến khi hoàn toàn lộ diện, Ni Ni mới đây thôi còn tự tin tràn trề giờ đã kinh hồn bạt vía, vội bay lên vai Tạ Kiều, thẹn thùng mở miệng: "Em đánh không lại."
Tạ Kiều:... biết người biết ta quá
Thế rồi cậu lập tức chạy sang phòng Ngu Hàn Sinh.
Lúc cậu đẩy cửa vào Ngu Hàn Sinh vẫn ngồi trước bàn xem tài liệu.
Ngu Hàn Sinh nhìn về phía cậu.
"Ngu tiên sinh, có thi trành."
Nói đoạn cậu trốn phắt ra sau Ngu Hàn Sinh, căng thẳng nắm chặt lưng ghế.
Mà con thi trành cũng tiến vào theo cánh cửa mở rộng.
"Cái này có gì phải sợ?"
Ngu Hàn Sinh bình thản như thường, hoàn toàn không để thi trành vào mắt.
Tạ Kiều:... nhưng em chỉ là một con thỏ tai cụp
Thi trành chẳng bò được bao lâu, kiếm ý màu đen đã đột ngột xuất hiện giữa không trung, ngưng tụ thành lưỡi đao sắc bén, chém thi trành làm hai nửa.
Một nửa rơi xuống đất, một nửa văng lên tường, hoa hồng cũng bị nó làm rớt xuống sàn nhà.
Khoảnh khắc ấy Tạ Kiều cảm thấy căn phòng lạnh đi hai độ, mà hình như Ngu tiên sinh còn bắt đầu giận dữ.
Bởi hắn đã mím chặt môi.
Lưỡi kiếm trên không vung thành kiếm hoa loạn vũ, thi trành tức khắc bị chia năm xẻ bảy, phát ra những tiếng rên đầy đau đớn, thẳng đến khi hóa thành màn sương tro.
Sách sưu tầm lại bạo gan trở lại, bay vọt đi hấp thu sương xám.
Chỉ có yêu tinh da xanh trên vai Tạ Kiều là ủ rũ vô cùng, làm sao đây làm sao đây, hình như nó không đánh lại con tướng liễu đó thật rồi.
Tạ Kiều nhìn hoa hồng rơi lả tả đầy đất, Ngu tiên sinh treo hoa hồng lên tường, vậy thì ắt hẳn đã thấy tấm thiệp rồi, thế mà Ngu tiên sinh lại không nói gì cả.
Cậu là một bé thỏ tự biết mình biết người, tất nhiên phải hiểu ở thế giới của người trưởng thành, im lặng nghĩa là từ chối, cậu cắn môi, cố nén cảm xúc vào lòng mà nói: "Cảm ơn Ngu tiên sinh."
Lúc lết đi cậu còn ngừng thêm một lát: "Em đã mang đến cho anh thật nhiều phiền phức, tìm được nhà rồi em sẽ lập tức chuyển đi."
Ngu Hàn Sinh nhíu mày, không hiểu tại sao bé thỏ lại bỗng muốn chuyển đi, nét mặt hắn trở nên lạnh lùng trong phút chốc.
Hắn bước ra cửa, nhìn xuống hoa hồng dưới đất, chợt phát hiện tấm thiệp cột lên cành bị lá hoa che mất, trên đó viết ba chữ.
- ----- bạn trai em.
Hắn cẩn thận nhặt hoa hồng lên xem, đúng là chữ viết của Tạ Kiều.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ý nghĩa thật sự của câu hỏi thích hoa mà Tạ Kiều hỏi buổi sáng, bờ môi mím chặt của hắn bỗng thả lỏng, nốt ruồi lệ trên mắt còn rực rỡ hơn hoa.
Mà Tạ Kiều đang lê đôi chân ra ngoài, đầu cúi gằm ủ rũ, dung nhan ẩn vào bóng tối, trái tim như có thứ gì bóp nghẹt, mỗi nhịp đập là một nhịp đau.
Cậu nói với bản thân rằng, không sao cả.
Chẳng phải cũng quen một mình mãi rồi ư? Dù là cha nuôi, người đối xử với cậu rất tốt, cũng không khỏi hỏi "Có phải thỏ nào cũng khó nuôi vậy không".
Không sao cả, Tạ Kiều à.
Cậu nhủ thầm như vậy, nhưng mà sức lực cứ như bị rút mất, bước chân mỗi lúc một nặng nề, cậu sắp xuống cầu thang, thì bên hông thoắt lạnh------
Được ôm vào lòng.
Bé thỏ cứng đờ, Ngu tiên sinh ôm cậu từ sau lưng, gác cằm lên đầu cậu, giọng nói lạnh lùng cũng nhiễm phải hơi ấm: "Tôi thấy rồi."
"Vậy nên, không được đổi ý."
____
Tác giả có lời:
Vất vả quá đi mà!
Bé thỏ, chơi với rắn em phải ném bóng thẳng!