Chẳng lẽ người Phó giáo sư mượn xác là một nhân vật nhỏ chưa từng nghe danh, vì vậy không truyền ra tin tức gì?
Triệu Hàm Chương: "Không có hỏi riêng ai, chỉ là trước khi hôn mê con nhìn thấy đại loạn ở cổng thành, hình như có rất nhiều người bị thương, nên muốn hỏi có người mất trí nhớ giống con hay không, nếu như có nhiều người mất trí nhớ, nói không chừng chuyện này sẽ lan truyền càng rộng ở trong kinh thành."
Mặt Triệu Trường Dư đều đen lại, Cấp Uyên nhịn không được cười ra tiếng, cùng Triệu Hàm Chương nói: "Tam nương, chuyện con mất trí nhớ bị lang chủ ép xuống, không có truyền ra ngoài."
Triệu Hàm Chương kinh ngạc nhìn về phía Triệu Trường Dư: "Vì sao?"
Triệu Trường Dư yên lặng nhìn nàng, nhìn đến khi nàng cúi đầu mới nói: "Muốn có được càng nhiều thứ, thì đoạn thời gian này liền an tĩnh chút, đừng lúc nào cũng nghĩ đi trêu chọc nhị phòng, đừng quên vì sao ta lấy tự Hàm Chương cho con."
Triệu Hàm Chương ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại cảm thấy Triệu Trường Dư nhất định phải thất vọng, cô dùng tên này hai mươi tám năm, đạo đức tốt ngược lại là có, nhưng khiêm tốn lại không thể học được bao nhiêu.
Muốn cô giống như cái tên này, có phẩm chất tốt mà lại không phô trương, rất khó.
Khóe miệng Triệu Hàm Chương hơi nhếch lên, lại nghĩ đến chuyện ba ba cô cầm gậy đuổi cô chạy qua hai cái sân.
Mắt cô hơi ướt, cúi đầu che khuất nước mắt vòng quanh trong mắt, nhận lời lần nữa: "Con đều nghe tổ phụ."
Xem ra chuyện thông qua việc mất trí nhớ để liên lạc với Phó giáo sư đã không thành, vẫn là phải phái người ra ngoài nghe ngóng những người bị thương ở cổng thành ngày hôm đó.
Tâm trạng Triệu Hàm Chương chuyển biến tốt, khi ngẩng đầu lên, trong mắt đã bĩnh tĩnh trở lại, ngoan ngoãn hướng về phía ông mỉm cười ngọt ngào.
Sống lưng Cấp Uyên chợt lạnh, đột nhiên có dự cảm không quá tốt.
Mục đích hôm nay của Triệu Trường Dư chính là thuận tiện để Triệu Hàm Chương gặp qua Triệu Câu cùng Cấp Uyên, lúc này trong lòng đã biết rõ, ông liền giữ Triệu Hàm Chương ở lại nói chuyện riêng.
Triệu Trường Dư: "Thiên Lí tuy là võ phu, nhưng làm người cẩn trọng vững vàng, Nhị lang đọc sách không được, nhưng lại có sức lực, vốn dĩ ta cũng muốn để hắn và Thành bá lại cho con cùng Nhị lang."
Triệu Hàm Chương phản ứng một lúc mới nhớ ra, Triệu Câu, tự Thiên Lí, tên tự này vẫn là Triệu Trường Dư lấy cho hắn.
Vừa nhớ đến chút kiến thức này, kí ức liên quan liền tràn ra.
Triệu Hàm Chương chưa gặp qua Cấp Uyên, nhưng khá lâu trước đó có thấy qua Triệu Câu vài lần, cung phu của Nhị lang chính là học cùng hắn.
Chẳng qua cùng Cấp Uyên so sánh, Triệu Câu liền tỏ ra không quá nổi bật.
Cấp Uyên, mưu thần nổi danh bên cạnh tổ phụ nàng, mặc dù tiểu cô nương chưa từng gặp qua, nhưng không ít lần được nghe danh hắn.
Triệu gia có thể đứng vững trong quá trình thảo phạt lẫn nhau giữa mấy vị phiên vương, năng lực của tổ phụ nàng là một nguyên nhân quan trọng, nhưng cũng không thể thiếu sự trợ giúp của Cấp Uyên ở trong đó.
"Cấp Uyên..." Triệu Trường Dư sau khi ngừng một lúc nói: "Hắn và Thiên Lí không giống nhau, nhưng từng nhận ân huệ của ta, hắn bây giờ còn trẻ, e rằng sẽ không lưu lại bên cạnh con quá lâu, vì vậy con phải nhanh chóng bồi dưỡng nhân thủ của chính mình, để thay thế hắn."
Triệu Hàm Chương trong lòng chợt nghĩ: "Tổ phụ, con có thể ra ngoài không?"
Triệu Trường Dư nhìn vào chân nàng.
Triệu Hàm Chương: "Đây không phải vấn đề, chân này của con là bị rạn rứt với bong gân, không có gãy xương, con cảm thấy con có thể ra ngoài.
Triệu Trường Dư ý tứ sâu xa nói: "Con bây giờ không phải bị mất trí nhớ à? Còn bị thương nặng."
"Chính là vì mất trí nhớ mới phải ra ngoài đi dạo nhiều hơn, như vậy mới có thể càng sớm tìm lại kí ức."
Triệu Trường Dư: "... Con thật sự vẫn còn tiếp tục cố chấp tính toán với nhị phòng? Vừa vừa phải phải là được, tìm thời cơ khôi phục kí ức đi."
Triệu Trường Dư đứng dậy, đi đến kệ sách lấy ra một cái hộp: "Ta để dành cho con và Nhị lang một vài sản nghiệp."
Trong hộp là bốn tờ khế đất và bốn tấm bản đồ, bản đồ là vẽ trên vải lụa, Triệu Trường Dư rút ra hai tờ khế đất và hai tấm bản đồ cho nàng: "Đây là đường lui ta để dành cho Triệu thị, vốn dĩ muốn giao cho thúc tổ phụ của con, nhưng... bây giờ ta phân làm hai, phần này là của con."
Triệu Hàm Chương sau khi nhìn qua khế đất lại nhìn bản đồ: "Đây là?"
"Đây là tài vật ta cất giấu được." Triệu Trường Dư thở dài một tiếng nói: "Đại Tấn... chỉ sợ không trường tồn, thiên hạ trước sau gì cũng loạn, con thuận tiện có thể thu thập nhân tài để bảo hộ thân mình, đây là vật giữ mạng lưu lại cho con."
Triệu Hàm Chương liền nhìn vào trong hộp, Triệu Trường Dư thấy vậy, huyệt thái dương không nhịn được lại giật giật, ông giơ tay đóng hộp lại: "Đây là để lại cho gia tộc."
Sau khi ngừng lại một lúc ông nói: "Mặc dù nói những thứ này là do ta kinh doanh có được, nhưng con phải biết, tổ phụ cũng là thừa kế gia nghiệp của tổ tiên, có cơ sở mới có ngày hôm nay, vì vậy những thứ này là phải trả lại trong tộc."
Triệu Hàm Chương tỏ ý hiểu rõ, hào phóng nói: "Con biết, đây là trách nhiệm của chúng ta."
Triệu Trường Dư hài lòng gật đầu, ra hiệu nàng đem đồ cất kĩ: "Ta để Thành bá đưa con về, đợi sổ con xin phong thế tử phê xuống, ta lại mang con ra ngoài gặp qua người những người khác."
Cấp Uyên và Triệu Câu còn dễ vào phủ, những nhân thủ khác gặp ở trong phủ liền không hay, nếu không chính viện dù có nghiêm ngặt hơn nữa, cũng không giấu được nhị phòng.
Triệu Trường Dư lại căn dặn nàng lần nữa: "Con phải khiêm tốn biết không? Con lại là nữ lang, tỏ ra yếu thế càng dễ lấy được lòng tin của người khác."
Nhưng Triệu Hàm Chương lại không cho là vậy: "Sáu năm trước, chúng con không phải vẫn luôn đang tỏ ra yếu thế sao? Con chỉ nhìn thấy chúng con lùi một bước, người khác liền được đằng chân lên đằng đầu tiến lên hai bước, từng bước ép sát, càng thêm ngang ngược."
Cô nói: "Nếu như ngay từ đầu liền không nhường, biết đâu là một tình trạng khác, họa hôm nay trực tiếp bị tiêu trừ cũng không chừng."
Triệu Trường Dư nhíu mày.
Triệu Hàm Chương không giải thích nhiều, trong mắt Triệu Trường Dư, cục diện hiện giờ chưa phải xấu nhất, suy cho cùng chuyện lần này là bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Triệu Hàm Chương biết, trong chuyện này vắt ngang một mạng người, tiểu cô nương mười bốn tuổi đó, nàng còn chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình thì đã mất, ngoại trừ cô, không ai hay biết sự ra đi của nàng.
Triệu Hàm Chương thu lại ánh mắt nhìn lên chiếc hộp, nhường một bước: "Con hiểu rõ ý của tổ phụ, mặc dù trong lòng con không vui, nhưng vì đại cuộc, vì gia tộc, con sẽ nhượng bộ."
Triệu Trường Dư mặt mày liền giãn ra, hài lòng gật đầu với cô: "Rất tốt, chỉ có như vậy ta mới yên tâm giao những người đó cho con, với năng lực và tâm tính của con bây giờ, chắc có thể giữ Cấp Uyên lại mấy năm."
Tổ tôn hai người nói chuyện vui vẻ với nhau một lúc, Triệu Hàm Chương thắng lợi quay về.
Thu hoạch hôm nay là phần lợi ích mà Triệu Trường Dư giữ lại cho cô, đồ vật dưới hai tờ khế đất và bản đồ là một nửa tích cóp cả đời của Triệu Trường Dư, thậm chí nhiều hơn.
Mà đây là thứ ở trong tối, ông khẳng định sẽ không nói với nhị phòng về sự tồn tại và tung tích của những thứ này, vậy ông chắc chắn còn muốn cho cô một vài thứ ở ngoài sáng.
Triệu Hàm Chương khẽ nhếch khóe miệng, ngồi trên kiệu nhìn về hướng nhị phòng đang ở, Triệu Đại nương, Đại đường tỷ của tiểu cô nương, lúc này vẫn còn quỳ trong từ đường đi?
Không biết dẫn bọn họ ra khỏi thành là chủ kiến của một mình nàng, hay là có người chỉ bảo, thù của tiểu cô nương dù sao cũng phải trả, còn phải thu xếp tốt cho Vương thị và Triệu Nhị lang, sau đó tìm được Phó giáo sư, cùng nhau nghĩ cách quay về...
_Hết chương_