Người Bạn Gái Mà Tôi Không Thể Yêu

Chương 7




Đinh Tiểu Nhu lần này quyết tâm.

Nàng không thể làm như không thấy Vương Đặc ở công ty, cũng không thể làm như không lưu luyến với những chuyện trước kia, cho nên nàng lựa chọn rời đi.

Vì đi vào văn phòng này, nàng đã củng cố tâm lý mình thật lâu.

Phía bên phải của văn phòng được làm thành sân golf mini.

Trịnh tổng đứng trên tấm thảm màu xanh lục, nhẹ nhàng vung lên cây gậy đánh golf, nhưng chưa động.

Khi Đinh Tiểu Nhu tới, hắn mang giày vào, trở về bàn làm việc nói, " Vì cái gì ngươi muốn ta điều ngươi đi cửa hàng khác? Mấy cửa hàng ngươi phụ trách đều là cửa hàng lớn, ngươi thật sự muốn chạy tới cái nơi khỉ ho cò gáy, mỗi ngày ngồi xe điện ngầm công cộng đi làm ngươi chịu nổi không?"

Đinh Tiểu Nhu nói, “Không việc gì, ta nguyện ý vì công ty đi thị trường xa xôi khai thác tiềm năng.”

Trịnh tổng nhìn nàng, “Từ khi ngươi phụ trách trưng bày mặt tiền mấy cửa hàng lớn, doanh thu hàng tháng của các cửa hàng này đều có xu thế giảm xuống, mặt tiền của cửa hàng là nơi gây ấn tượng với khách hàng đầu tiên, đừng nói doanh thu giảm xuống không có liên quan đến ngươi”

Nếu là bình thường nghe được lời này, Đinh Tiểu Nhu sẽ kinh sợ, lo lắng bát cơm khó giữ được, nhưng lúc này nàng cảm thấy thật là trời cũng giúp mình.

“Trịnh tổng, cho nên ngài càng nên điều đến nơi khác đi, không chừng ta vừa đi,doanh thu buôn bán lại tăng lên.” Đinh Tiểu Nhu nói.

“Ta rất muốn điều ngươi đi” Trịnh tổng nói thẳng không cố kỵ, “Nhưng mấy cửa hàng này đã có người mới tới làm rồi.”

“Trịnh tổng, nếu không ngài lại suy xét suy xét? Ta mới là người nên đi nhất.” Đinh Tiểu Nhu hỏi.

Trịnh tổng nhìn nàng, “Ta xem ra ngươi là người nên bị sa thải nhất, ngươi không muốn làm việc nữa à?”

“Không có, Trịnh tổng!” Đinh Tiểu Nhu nghĩ thầm, chuyện này xem ra là không thể thương lượng được, công ty như thế này, hoàn toàn không thiếu người thay thế vị trí của mình.

Cùng lúc đó, bên ngoài đại sảnh vang lên âm thanh lạch cạch của giày cao gót.

Mọi người hướng ánh mắt tập trung lên người của Lucy.

Cô ta mặc áo màu lam trễ vai, tóc dài lượn sóng, cái váy bó chặt lộ ra vòng 3 to đẹp. Lucy tháo kính râm xuống, quét nhìn toàn bộ khung cảnh, mọi người đều đi lên nghênh đón cô nàng, “Lucy tỷ đã trở lại” cùng “Lucy tỷ vất vả” thăm hỏi linh tinh.

Lucy khóe miệng trưng ra chút tươi cười, trên gương mặt tinh xảo lộ ra không ít dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ.

“Trịnh tổng có đây không?” Lucy hỏi một nữ viên chức.

“Có.”

Lucy thẳng đi tới trước văn phòng, gõ cửa, “Trịnh tổng.”

Trong văn phòng, Đinh Tiểu Nhu đang chuẩn bị đi ra ngoài, cách cánh cửa nghe được thanh âm kia, cả người liền run run.

Nàng vẫn mở cửa ra.

Lucy nhìn cũng chưa liếc nhìn nàng một cái, liền hướng bên trong đi, khi đi ngang qua nhau, bả vai cô ta còn đụng phải nàng một chút, ngay sau đó cố ý đụng phải đầu gối Đinh Tiểu Nhu.

Trịnh tổng lập tức từ ghế trên đứng dậy, “Lucy đã trở lại! Vất vả cho đại công thần của chúng ta! Lần này có thể cùng phía bên Thượng Hải kí hợp đồng, đều là công lao của ngươi!”

Lucy trả lời, “Nào có! Là do danh tiếng của công ty chúng ta, người ta mới có tâm hợp tác.”

Một câu liền nịnh cho Trịnh tổng vui vẻ liên tục.

Đinh Tiểu Nhu đứng ở ngoài cửa, nhìn bên trong hai người thân thiết nói chuyện với nhau, chậm rãi khép lại cánh cửa, đem nàng ngăn cách với bọn họ.

Khi lần đầu bên cửa hàng sửa chữa gọi điện thoại tới, Trì Tín đang giúp hoà giải một vụ tranh cãi gia đình, theo quy định, khi đang làm việc thì không được nói chuyện điện thoại.

Trì Tín tay cầm microphone, đối với màn ảnh camera nói, “Chúng ta hiện tại đang ở một nơi gọi là tiểu khu Đức Phúc, dì Trương cùng với dì Tôn là bạn hàng xóm 20 năm, hai người đều thích nhảy ở quảng trường, gần đây nhất bởi vì tranh nhau một vị đại thúc làm bạn nhảy mà hai người đã vung tay đánh nhau”.

Trì Tín xoay người chỉ chỉ cửa phòng, trên đó treo một tấm kính, “Dì Trương thậm chí còn treo ở cửa nhà một cái kính gọi là kính chiếu yêu. Dì Tôn cũng không cam lòng yếu thế ---”

Màn ảnh chuyển tới cửa phòng đối diện, trên giấy A4 viết hai chữ “Bắn ngược”.

*Dì Tôn dán hai chữ đó chắc hàm ý chỉ kính chiếu yêu nên chiếu lại dì Trương.

Trì Tín tiếp tục, “Chúng tôi quyết định phỏng vấn người trong cuộc một chút, tranh thủ giúp hai dì hóa giải mâu thuẫn!”

Mười phút sau, Trì Tín cùng người quay phim đã bị đuổi ra ngoài, hai bà bác gái trong quá trình phỏng vấn đột nhiên đoàn kết lại, mắng to tổ tiết mục có động cơ không trong sáng, tưởng dựa vào các bà để nâng cao ratings chắc.

Trì Tín đối với một vị bác gái nói, “Không phải dì gọi điện thoại kêu bọn tôi tới sao?” Bác gái nói, “Kêu ngươi tới ngươi liền tới hả? Chắc bảo ngươi chết ngươi cũng đi sao?”

Sau đó hai bà bác gái tay trong tay đóng cửa phòng lại, thân như người một nhà.

Trì Tín thu lại micro, uể oải đi xuống lầu.

Thời điểm lấy di động ra xem đã thấy có 3 cuộc gọi nhỡ.

“Alo, Xin chào.” Trì Tín vội gọi điện thoại lại.

“Vâng, xin chào, Trì tiên sinh, chúng tôi là bên cửa hàng sửa chữa xe, xe của ngài nửa tháng trước đưa tới tiệm chúng tôi tu bổ, hiện tại đã có thể lấy xe.”

“Tốt, cảm ơn.” Trì Tín thuận miệng hỏi, “Người đụng trúng xe ta có bồi thường tiền không?”

“Tạm thời chưa có, bên trường dạy lái xe đã chi trả một nửa phí sữa chữa, còn lại một nửa còn cần ngài cùng với người gây ra tai nạn thương lượng một chút.”

Trì Tín bỗng nhiên có một loại xúc động, hành nghề mấy năm qua, lớn lớn bé bé sự tình làm hắn hiểu rõ, lòng người có bao nhiêu tốt đẹp, liền có bấy nhiêu xấu xa. Nửa tháng trước, Chân Chính mượn xe hắn đi làm việc, không nghĩ tới ở trường dạy lái xe bị một học viên nửa vời đụng phải.

*Chân Chính: bạn thân Trì Tín

Hắn đối với điện thoại nói, “Đem số điện thoại người kia gửi cho ta.”

Đinh Tiểu Nhu đi vào phòng in nhìn đến Vương Đặc vừa lúc đang ở bên trong, Đinh Tiểu Nhu xoay người muốn đi, lại thấy mình phản ứng thái quá, nói đúng ra thì không cần thiết phải làm như vậy.

Vương Đặc quay đầu, cũng vừa lúc nhìn đến nàng.

Đinh Tiểu Nhu không nhìn đối phương nữa, yên lặng mở ra một bao giấy A4, đem tất cả bỏ vào máy in, ấn xuống cái nút, thanh âm rầm rầm rung động che dấu tâm tình ủy khuất rối rắm của nàng.

Vương Đặc không có ý rời đi, hai người tự làm việc của bản thân.

Đinh Tiểu Nhu đem bản in cầm lấy, chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã.” Vương Đặc ở phía sau gọi nàng.

Từ trong một đống giấy, hắn nhặt ra một tờ giấy in còn sót lại, đưa cho nàng, rồi nói, “Đây.”

Đinh Tiểu Nhu tiếp nhận,lại muốn đi, đối phương lại khẽ níu lại

Lôi kéo qua lại, Đinh Tiểu Nhu rõ ràng cảm nhận được một loại luyến tiếc. Nếu như vậy, vì cái gì còn muốn bỏ ta? Không thể tiếp tục ở lại chỗ này, Đinh Tiểu Nhu hốc mắt đã đỏ.

“ĐINH TIỂU NHU!”

Lucy thanh âm đột nhiên từ đại sảnh vang lên, thẳng tắp xuyên qua. Tiếng kêu vang dội, lại gọi thẳng tên của Đinh Tiểu Nhu, Lucy khẳng định là đang cực kì tức giận.